Quyền Tài

Chương 1414: Mờ ám trong phòng làm việc!




Ngày hôm sau.

Thứ hai, sáng sớm.

Trời đã sáng, ánh nắng chui qua tầng mây chiếu lên mặt đất huyệt Trinh Thủy, một ngày mới tới.

Trong nhà.

Trong phòng ngủ.

Chuông báo vang lên ríu rít.

Đổng Học Bân xoay người mò điện thoại di động, nhấn nút tắt chuông báo, mở đôi mắt buồn ngủ ra nhìn đồng hồ, tám giờ, vì vậy lấy tay vỗ vỗ trán cho mình tỉnh táo, cũng không dám ngủ tiếp, ngồi dậy khỏi giường thở ra một hơi, ánh mắt rơi xuống máy laptop bên cạnh đầu giường, máy còn mở, chỉ có màn hình là bị hắn tắt, ngẫm lại cảnh tối qua, Đổng Học Bân đột nhiên thấy xấu hổ cả người cực kỳ, đem đồ lót vớ chân và quần áo của Khương huyện trưởng người ta lấy ra trải lên giường, cuối cùng còn bị người ta phát hiện, Đổng Học Bân nghĩ mình không bằng nhảy lầu xuống cho rồi, không biết Khương huyện trưởng sẽ nhìn mình như thế nào nữa.

Phát hỏa?

Nổi bão?

Tức giận?

Đổng Học Bân vỗ vỗ con mắt, xuống giường rửa mặt.

Nếu không phải thời gian còn thừa của mình quá ít, hắn khẳng định sẽ dùng BACK thu dọn quần áo trước khi chị Khương gửi video tới, lúc chị Khương vừa mở video lên thì khẳng định đã nhìn thấy mấy thứ trên đầu giường rồi, bất quá vẫn không nói, cuối cùng chờ Đổng Học Bân đọc xong, mười phút trôi qua cô ấy mới nói, cái này đã không còn kịp rồi, thời gian còn thừa của Đổng Học Bân chỉ có vài phút, mà ở nhà Khương mẫu đã dùng một ít rồi.

Sợ cái gì tới cái đó!

Mình cũng thật là, sao lại quên nó vậy!

Sau khi trở về phòng ngủ Đổng Học Bân mặc quần áo vào, nhìn vài món đồ dùng hằng ngày và quần áo của chị Khương trên giường, đặt ở đầu giường hoặc cuối giường, ngày hôm qua sau khi bị chị Khương nhìn thấy hắn liền đẩy ra khỏi phạm vi của webcam, cũng không kịp thu dọn, cuối cùng sau khi dỗ được chị Khương ngủ thì tâm tình của Đổng Học Bân thấp thỏm cực kỳ, cũng bất chấp chuyện khác. Mở chăn ra thì ngủ thẳng đến bây giờ. Ài, Đổng Học Bân giơ tay gôm đồ trên giường, cúi đầu nhặt vớ chân quần lót, chậm rãi cất lại vào trong va li của chị Khương, vốn đang muốn cất vào theo vị trí ban đầu, nhưng nếu đã bị phát hiện, vậy cũng không có ý nghĩa gì, tùy tiện vậy.

Nên đi làm.

Ài, nhưng làm sao bây giờ./

Đổng Học Bân tới huyện Trinh Thủy lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nảy sinh suy nghĩ không muốn đi làm, không có cách nào, hắn thật sư có chút sợ.

...

Chín giờ.

Đại viện huyện ủy.

Đổng Học Bân lái xe tới cơ quan, vào đại viện từ trong xe nhìn nhìn xung quanh, rất sợ nhìn thấy thân ảnh của Khương Phương Phương, hắn còn chưa nghĩ ra lời giải thích như thế nào.

Đã tới giờ đi làm.

Trong sân đã không còn người, đều đã đi vào ký túc xá.

Đổng Học Bân xuống xe nhìn, thả lỏng, lúc mới mới lên lầu đi phòng làm việc của mình.

Ngày hôm qua điện thoại phòng làm việc không reng, điện thoại di động cũng yên tĩnh, không ai gọi điện cho hắn xin chỉ thị hoặc báo cáo công tác cả, Đổng Học Bân bận đủ một tuần, lúc này chị Khương đã về, nhiệm vụ tạm thời quản lý công tác chính phủ huyện cũng coi như đại công cáo thành, hắn cũng trở nên rãnh rỗi. Diêu Thúy có thể là đến muộn, Đổng Học Bân cầm phích nước nóng xuống lầu múc nước, thật ra việc này hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể người cảu chính phủ huyện đi làm rồi, dù sao thì đó là nơi hắn phân công quản lý, bất quá Đổng Học Bân không muốn phiền phức người khác.

Phòng nước rất loạn.

Trên mặt đất đều là dấu nước, cùng với vết chân lầy lội.

Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên tới múc nước, trong lòng thở dài, cũng có chút hoài niệm máy nước nóng, nhưng không nói cái gì, vẫn tiến vào.

Mở phích nước nóng ra, rót nước vào.

Ào ào, nước đang được rót vào.

Thiết bị bên này không được, đều rất cũ, ngay cả trên vòi nước cũng đọng không ít vôi, cho nên dòng nước chảy xuống cả nửa ngày rồi mà cũng chưa đầy.

Bỗng nhiên, phía sau lưng truyền đến một giọng nữa: "Đổng huyện trưởng?"

"Ơ?" Đổng Học Bân quay lại: "Lý thư ký?"

Thư ký Lý Hiểu Na của Khương huyện trưởng cũng đang cầm phích nước nóng đi vào: "Sao ngài lại tới múc nước?"

Đổng Học Bân cười nói: "Xuống hoạt động thân thể, đã lâu không vận động, thân thể đều thấy mệt mỏi" Dừng lại một chút: "Cô đây là đi lấy nước cho Khương huyện trưởng? Khương huyện trưởng tời rồi?"

Lý Hiểu Na ừ một tiếng: "Huyện trưởng đến lúc tám giờ"

Đổng Học Bân giảm thấp âm thanh lại: "Tâm tình của Khương huyện trưởng thế nào?"

Lý Hiểu Na cũng nhỏ giọng lại nói: "Cũng được, nhìn không ra cái gì, cũng như trước đây"

Nước hoa tặng cho cô ấy quả nhiên là không tặng không, đây chính là ưu thế làm tốt quan hệ với thư ký của lãnh đạo, có cái gì cũng đều có thể biết sớm một ít. Đương nhiên, Lý Hiểu Na phỏng chừng cũng cho rằng Đổng Học Bân là quan tâm chuyện cha của Khương huyện trưởng qua đời, bất quá Đổng Học Bân hiển nhiên là có nhiều việc để quan tâm hơn.

"Vậy được'

"Đúng rồi Đổng huyện trưởng"

"... Sao?"

"Văn kiện công tác cuối cùng Khương huyện trưởng nói muốn xem, Khương huyện trưởng nói chờ ngài có thời gian thì đến phòng làm việc tìm cô ấy một chút, mang theo văn kiện"

"Khụ khụ, tốt"

"Nước của ngài đầy rồi"

"Được, vậy tôi trở về"

...

Nửa giờ sau.

Trên lầu, phòng làm việc huyện trưởng.

Khương huyện trưởng đã lên tiếng, Đổng Học Bân không có khả năng không đế, lúc đầu nghĩ muốn tránh né một chút kêu Diêu Thúy đưa văn kiện đến, nhưng mà nghĩ lại thấy không được, quấn quýt hơn ba mươi phút cuối cùng vẫn là tự mình mang đến, nhìn cánh cửa kia, Đổng Học Bân cắn răng một cái, gõ cửa.

Cốc cốc.

"Mời vào"

"Lý thư ký, Khương huyện trưởng đâu?"

"Ở bên trong, ngài vào đi"

"Được"

Nhìn cánh cửa bên trong, Đổng Học Bân lần thứ hai gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, liếc mắt thì thấy được Khương Phương Phương ngồi phía sau bàn làm việc. Trang phục ngày hôm nay của chị Khương không có hưu nhàn như ở nhà, mà là một bộ áo sơ mi quần tây, dưới chân cũng là giày cao gót màu đen, bộ dạng rất nghiêm túc.

Đóng cửa lại, Đổng Học Bân nói: "Khương huyện trưởng"

"Tới? Ừm!" Khương Phương Phương nhìn hắn một cái.

Đổng Học Bân cảm giác trên mặt mình có chút nóng, đi lên nói: "Đồ ngài cần"

Khương Phương Phương gật đầu, buông cây bút trong tay ra, ngẩng đầu nói: "Ngày hôm qua ngủ trễ? Tôi ngủ mấy giờ? Sau đó cũng không biết"

Đổng Học Bân vội nói: "Khoảng một giờ rưỡi"

"Vậy coi như sớm, nhờ có cậu đọc truyện, nếu không lại mất ngủ cả đêm" Khương Phương Phương đứng lên: "Ra sô pha ngồi đi, đem công tác tuần trước nói cho tôi một chút"

Mặt đối mặt không tiện, hai người đi qua sô pha tiếp khách ngồi xuống.

Khương Phương Phương cầm văn kiện do hắn đưa đến nhìn nhìn, chỉ vào hỏi.

Đổng Học Bân lập tức trả lời, biểu tình câu nệ dần dần hạ xuống.

Bình tĩnh như thế?

Đây là không tức giận?

Chuyện đồ lót cũng không nhắc tới?

Cái tình huống này Đổng Học Bân đương nhiên là cam tâm tình nguyện thấy, chị Khương người ta không nói, Đổng Học Bân tự nhiên cũng không chủ động nói ra, nhìn khí lượng của người ta kìa, mình không trải qua sự đồng ý của người ta mà lén sờ qua thân thể của người ta, còn đưa lưỡi vào trong miệng người ta, đêm qua còn lấy đồ lót vớ chân của người ta ra thưởng thức, thế mà chị Khương vẫn là cái thái độ thờ ơ này, Đổng Học Bân thật sự là càng ngày càng bội phục hàm độ tu dưỡng của chị Khương.

Khương Phương Phương hỏi: "Không chi con bọn họ?"

Đổng Học Bân nói: "Không có, tài chính cũng không dư"

Khương Phương Phương ừm một cái: "Được, lát nữa tôi sẽ suy nghĩ"

"Còn có cái này, tôi cũng đẩy" Đổng Học Bân từ phía dưới lấy ra một phần văn kiện đưa cho cô ấy xem, chỉ chỉ vào nó: "Của cục dân chính, tôi nghĩ không cần thiết, cũng là không quyết định được chủ ý, không phải việc gấp, để cho bọn họ chờ trước, chờ ngài trở về rổi quyết định"

"Ừm, tôi sẽ xem"

"Phia sau còn có vài phần văn kiện xin ngân sách, có vài cái tôi thấy cũng gấp, bất quá tài chính của chúng ta ít như vậy mà tiền cần chi lại nhiều, thật sự là lấy không được, ài, nói trắng ra vẫn là không có tiền"

"Phương án chiêu thương tôi bảo cậu làm có chưa?"

"Ngày hôm qua chưa kịp làm, hôm nay tôi sẽ làm, tranh thủ trước khi ra về đưa cho ngài xem"

"Ừm, mau lên, cứ tiếp tục như thế tôi thấy tài chính lại xuất hiện vấn đề, còn thựa lại mấy triệu? Cái này chưa được nửa năm, sáu tháng cuối năm làm sao sống?"

"Đúng vậy, vậy tôi tranh thủ làm kế hoạch"

"Tốt, cái khối chiêu thương này tôi giao cho cậu"

"Được, tôi nhất định nỗ lực"

" Đổng huyện trưởng, cậu cũng đừng đặt áp lực quá lớn, phòng ban chiêu thương của huyện chúng ta trên cơ bản vẫn là để trống không dùng, nửa năm cũng không kéo được một đầu tư cho ra hồn, cùng lắm chỉ là một cá thể kinh doanh, cái này cũng không thành quy mô được, chủ yếu là hoàn cảnh đầu tư của huyện chúng ta quá kém, tài nguyên lại thiếu, khí hậu thì hoàn toàn bình thường, địa điểm lại xa xôi, đủ loại nhân tố khách quan khống chế hoàn cảnh chiêu thương, năm ngoái cậu biết huyện chúng ta dẫn tư được bao nhiêu tiền không?"

Đổng Học Bân nói:" Đã tìm hiểu qua, chưa được một triệu"

Dẫn tư mấy triệu là khái niệm gì?

Đổng Học Bân tùy tiện mua một chiếc Land Rover cũng là mấy triệu đấy!

Cho nên hoàn cảnh chiêu thương của huyện Trinh Thủy không phải là kém, mà là quá kém!

Khương Phương Phương ừm nói: "Cho nên cậu không cần tạo áp lực lớn, có thể dẫn tư tới là tốt rồi, nếu như không được, cũng không phải trách nhiệm của cậu"

"Được, tôi thử xem sao"

"Có yêu cầu gì cứ nói với tôi"

"Nếu như làm hội chiêu thương khẳng định có thể kiếm tiền, ừm, vậy tôi về làm phương án trước"

Nói xong, ánh mắt của Đổng Học Bân rơi vào trên đùi của chị Khương, nó nằm ngay bên cạnh hắn, vươn tay là có thể đụng.

Chân thật đẹp.

Cũng không biết có cho mình sờ hay không.

Ngày hôm qua có Khương mẫu, ngày hôm nay sợ là không được?

Đổng Học Bân từ bộ dạng không tức giận của Khương Phương Phương ngà hôm nay đã nhìn ra một ít tình huống, chị Khương thờ ơ càng làm cho Đổng Học Bân nổi gan.

Sờ thử một lần nữa xem sao?

Nhưng nếu chị Khương trở mặt thì làm sao?

Đổng Học Bân vừa trò chuyện công việc với cô ấy, vừa do dự lên.

Dứt khoát thôi!

Sờ thêm một lần!

Sau vài phút, Đổng Học Bân có quyết định, hắn muốn nhìn thái độ của chị Khương như thế nào, vì vậy lặng lẽ vươn tay, sau một giây đồng hồ thì đặt lên dùi của chị Khương, ngày hôm qua là sờ cách lớp quần thu y, mà quần tây thì hiển nhiên là còn mỏng hơn nhiều, cho nên xúc cảm bên dưới càng chân thật hơn.

Rất co dãn.

Cũng rất gợi cảm.

Đổng Học Bân bạo gan ăn bớt một chút, trong lòng rất sảng khoái, mà cũng rất bồn chồn.