Quyền Tài

Chương 1362: Mắng chửi người!




Mười giờ hơn.

Dưới bầu trời đêm.

Tất cả tiêu điểm của mọi người trong gia thuộc viện đều tập trung về chiếc xe cứu thương đậu ven đường, cử xe đóng cha85t, cũng nhìn không thấy tình huống bên trong là gì.

Dân chúng đều nghị luận.

" Đổng huyện trưởng đi vào đã nửa ngày rồi"

"Rốt cục được không hả?"

"Ai mà biết, Đổng huyện trưởng thật sự biết ngoại khoa sao?"

"Có thể là bó tay rồi không, bác sĩ còn chưa đến nữa"

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Ba phút...

Mông Duệ nhìn thời gian, "Đi vào năm phút đồng hồ rồi hả?"

"Không." Khương Phương Phương nói: "Bảy tám phút rồi."

Trương Vạn Thủy sắc mặt ngưng trọng, "Không phải nói vợ của lão Sở tối đa chỉ có thể kiên trì bảy tám phút sao?"

Trình Phú Quang và phu nhân ông ấy cùng nhau đứng ở đàng kia, "Cũng không biết tình huống bên trong thế nào, bằng không vào xem? Cho y tá đi hỏi hỏi?"

Khương Phương Phương nói: "Đổng huyện trưởng còn đang làm giải phẫu, hắn nói giao cho hắn, thì giao cho hắn đi."

Bởi vì chuyện hôn lễ của con trai, phó bí thư Trương Vạn Thủy luôn thấy Đổng Học Bân không vừa mắt, nói: "Đổng huyện trưởng một người khẳng định không được, bác sĩ còn chưa tới?"

Y tá nhìn bên ngoài, xe còn chưa có tới.

Khương Phương Phương gọi điện thoại cho thư ký, "Hiểu Na, người đón được chưa?"

Lý Hiểu Na rất nhanh nói: "Tôi đi trên đường thì thấy bọn họ! Đã cho bác sĩ lên xe! Đang chuẩn bị trở về! Hẳn là khoảng mười phút nữa sẽ đến!"

Khương Phương Phương nói: "Tranh thủ đến đây!"

"Vâng! Tôi đã biết!" Lý Hiểu Na nói.

Cúp điện thoại, Khương Phương Phương nói với Sở Bành: "Còn khoảng mười phút nữa là có thể đến."

Mã lực của Land Rover rất đủ, tính năng việt dã cũng tốt, nên rút ngắn thời gian rất nhiều.

Sở Bành và cha mẹ của Tằng Lệnh Hoa vừa nghe tinh thần đều chấn động, thật ra ai cũng không cho rằng Đổng huyện trưởng một người thường thật sự có thể làm phẫu thuật được, thật sự là không có biện pháp, phàm là nếu như có một bác sĩ ngoại khoa thực tập tại hiện trường cũng sẽ không cho Đổng huyện trưởng làm, hiện tại bọn họ chỉ hy vọng Đổng huyện trưởng có thể kiên trì mười lăm phút, chỉ cần khiến cho Tằng Lệnh Hoa kiên trì tới khi bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện huyện tới. Bà ấy liền được cứu!

Kiên trì!

Kiên trì!

Chỉ mong có thể kéo dài tới khi bác sĩ tới!

Sở Bành lo lắng đi xoay quanh xe cứu thương, muốn từ trên cửa sổ nhìn vào bên trong, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy. Chỉ có thể tự mình lo lắng suông!

Năm phút đồng hồ trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Cha mẹ của Tằng Lệnh Hoa rốt cục đứng không được.

"Hơn hai mươi phút rồi! Lệnh Hoa!" Bà lão kích động nói.

Ông lão chống gậy nói: "Chờ một chút! Chờ một chút! Đứa nhỏ của chúng ta khẳng định không có việc gì!"

Đột nhiên, trên con đường xa xa truyền tới tiếng động cơ nổ vang, loại âm thanh này, rõ ràng là xe Land Rover của Đổng Học Bân!

"Tới rồi!"

"Đã trở về!"

"Bác sĩ tới! Bác sĩ tới!"

Mọi người tất cả đều nhìn qua, Land Rover đã đến đây, dân chúng biết mạng người quan trọng, tự giác nhường đường, Land Rover kẹt một tiếng phanh lại ở trước mặt mọi người, Sở Bành và hai lão chạy tới nghênh đón, lãnh đạo huyện và cán bộ khác cũng đi qua!

Cửa xe vừa mở ra, Lý Hiểu Na thở hồng hộc, "Phù, người đến rồi!"

Còn nhanh hơn vài phút so với thời gian dự tính. Có thể thấy được Lý Hiểu Na lái xe có bao nhiêu nhanh!

Cửa sau xe cũng mở, đi xuống hai người bác sĩ và một người nhân viên y tế, trong tay người nhân viên y tế còn cầm một món đồ, hình như là kính hiển vi y dụng.

"Phùng chủ nhiệm!" Sở Bành lớn tiếng nói.

Phùng chủ nhiệm là bác sĩ ngoại khoa nổi danh nhất của bệnh viện huyện, tại huyện Trinh Thủy công tác hơn hai mươi năm. Lãnh đạo huyện trên cơ bản đều nhận thức ông ta.

Phùng chủ nhiệm nhanh chóng nói: "Người đâu?"

Sở Bành đi tới túm lấy ông ta, chỉ chỉ xa xa, "Vợ tôi trong xe cấp cứu!"

Bà lão vừa nhìn thấy ông ta, nước mắt lại chảy xuống, "Tiểu Phùng! Cậu nên cứu con gái của tôi!"

"Ngài yên tâm bác gái, tôi làm hết sức!" Phùng chủ nhiệm cũng không nói cái gì với người nhà. Vừa bị Sở Bành kéo tới hướng xe cứu thương, vừa hỏi: " Tình huống của Tằng phu nhân là gì?"

Sở Bành nóng ruột nói: "Tôi không biết!"

Bên cạnh một người y tá nói: "Bên trong đang làm phẫu thuật!"

Phùng chủ nhiệm kinh ngạc, "Giải phẫu? Ai đang làm? Tiểu Tiền tiểu Vương? Cái này không phải nói giỡn hay sao! Hai người bọn họ một người bác sĩ khoa chỉnh hình một người bác sĩ khoa tim! Làm giải phẫu ngoại khoa cái gì! Bọn họ làm gì biết làm!" Đều là đồng sự cũ công tác bao nhiêu năm tại một bệnh viện, tất cả mọi người đều hiểu rõ nhau, bác sĩ Tiền và bác sĩ Vương biết giải phẫu cái gì và học kỹ thuật gì, bác sĩ Phùng sao có thể không biết hả?

Cô y tá lau lau mồ hôi, "Có thể là Đổng huyện trưởng làm."

Bác sĩ Phùng ngây người nói: "Đổng huyện trưởng? Đổng huyện trưởng gì?"

Cô y tá giải thích nói: "Là... Là Đổng Học Bân Đổng huyện trưởng."

Lý Hiểu Na đã sớm đi lái xe, còn không biết, nghe nói Đổng Học Bân đi làm giải phẫu, đều ngây ra một chút, Đổng huyện trưởng đi làm gì hả??

Một bác sĩ trẻ tuổi theo phía sau nói: "Đổng huyện trưởng biết giải phẫu ngoại khoa?"

Sở Bành nói: "Đổng huyện trưởng nói hắn biết một ít! Nên tiếp nhận phẫu thuật! Lúc đó cũng là không có biện pháp khác!"

Bác sĩ Phùng nóng nảy, "Cái này không phải hồ đồ sao!" Ông ta xoay người lại chỉ chỉ món đồ trong tay nhân viên y tế, "Trên xe cứu thương thiết bị gì cũng không có! Kính hiển vi y dụng cũng không có! Giải phẫu? Khâu cơ quan lại không nói! Khâu huyết quản lại không có kính hiển vi thì làm như thế nào!?"

"Cái gì?"

"Không có kính hiển vi??"

Tất cả mọi người hít vào một hơi, cho dù không phải bác sĩ, mấy thứ này bọn họ cũng có khái niệm!

Thiết bị không có?

Kính hiển vi cũng không có?

Xong! Tằng phu nhân khẳng định dữ nhiều lành ít!

Đám người Sở Bành và cha mẹ của Tằng Lệnh Hoa cũng sắc mặt đại biến!

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ bác sĩ Phùng?" Bà lão khóc ròng nói: "Hiện tại làm sao bây giờ hả?"

Bác sĩ Phùng quyết định thật nhanh nói: "Bảo bọn họ mở cửa! Tôi tiếp nhận giải phẫu! Nhanh! Chỉ mong tới kịp!"

Phía sau bác sĩ trẻ tuổi đi tới, cửa sau xe cấp cứu bị khóa, vì vậy lập tức vỗ vỗ, "Bác sĩ Phùng tới! Mở cửa nhanh!"

Bên trong không có động tĩnh.

Bác sĩ trẻ lại gõ cửa, "Nhanh mở!"

Bên trong vẫn không người đáp lại, hình như một người cũng không có, nhưng có thể rõ ràng từ trên cửa sổ xe thấy bóng người, hiển nhiên có người ở trong.

Bác sĩ Phùng cũng giận, "Mở cửa xe! Nghe không hả?"

Diêu Thúy nói: "Ông nhỏ tiếng một chút, hiện tại có thể đang giải phẫu đến chỗ quan trọng!"

Bác sĩ Phùng rất mất hứng nói: "Tôi theo y nhiều năm như vậy! Còn chưa có nghe nói qua giải phẫu khâu huyết quản không cần kính hiển vi y dụng! Kính hiển vi cũng không có thì làm giải phẫu cái gì!"

Loại thời điểm này tất cả mọi người rất vội vàng, Diêu Thúy cũng phát hỏa.

Cũng không chờ Diêu Thúy nói, cửa sau xe cấp cứu đột nhiên mở ra.

Đổng Học Bân một thân áo dài và khẩu trang từ trên xe xuống tới, trên bao tay còn dính máu, hắn cởi khẩu trang xuống, nhìn bác sĩ Phùng, thằng nhãi này có tính tình gì, bắt đầu liền nói: "Kêu con mẹ nó ông à! Chỉ con mẹ nó ông giọng lớn có phải không?"

Bác sĩ Phùng đều bị mắng đến choáng váng, người này là ai vậy?

Huyện Trinh Thủy tương đối nhỏ, chữa bệnh hoàn cảnh cũng kém, bác sĩ Phùng làm bác sĩ ngoại khoa cao nhất trong huyện, tự nhiên cũng là độc nhất, cho dù là cán bộ huyện bình thường cũng sẽ cho ông vài phần mặt mũi, ai mà không bị bệnh? Địa vị của bác sĩ vẫn là rất cao, làm gì bị người mắng qua như thế!

Nhưng người nhận thức Đổng Học Bân đều không có gì ngoài ý muốn.

Nếu như lãnh đạo huyện khác mắng chửi người, phỏng chừng đều phải đăng tin, bởi vì quá hiếm thấy thậm chí căn bản là không thấy được, bạn gặp qua Mông bí thư và Khương huyện trưởng chửi người chưa? Nhưng Đổng huyện trưởng? Tất cả mọi người nghĩ rất bình thường! Cái này đã không phải là Đổng huyện trưởng lần đầu tiên mắng chửi người, lúc trước tại đại viện huyện uỷ, Đổng Học Bân một mình mắng mười mấy cán bộ tới đòi tiền lãnh đạo, khi đó mắng đến kinh thiên động địa, toàn bộ đại viện huyện uỷ có ai không nghe qua? Sớm thấy nhưng không thể trách, đều biết Đổng huyện trưởng là cái tác phong làm việc này, tương đối, ừm, tương đối bá đạo.

"Đổng huyện trưởng!" Có cán bộ kêu một tiếng.

Bác sĩ Phùng mới biết được người kia là ai, nhưng vậy cũng không được cậu dựa vào cái gì mắng tôi, cũng không cho hắn mặt mũi, "Tránh ra một chút! Đừng chậm trễ giải phẫu!"

Giọng rất lớn!

Đổng Học Bân căn bản là không cho, cởi bao tay ném xuống mặt đất, nhìn bác sĩ Phùng nói: "Bên này có bệnh nhân ngoại thương bệnh viện không biết hả? Vì sao bác sĩ theo xe không có bác sĩ ngoại khoa? Hả? Tôi biết trong bệnh viện cũng có rất nhiều giải phẫu! Các người ngày hôm nay bề bộn nhiều việc! Tôi cũng lý giải! Nhưng ông tới chậm thì đã tới chậm! Còn ra lệnh với tôi? Tôi làm lỡ giải phẫu? Hai ta ai con mẹ nó làm lỡ giải phẫu hả?" Dân chúng xung quanh và ký giả đài truyền hình đều nghe mà choáng váng, kinh ngạc nhìn Đổng huyện trưởng mắng chửi người, nhưng thằng nhãi này đâu có quản mấy cái kia, nên mắng vẫn mắng, chỉ vào bác sĩ Phùng liền nói: "Bệnh nhân vừa làm xong giải phẫu cần nghỉ ngơi! Ông còn ở chổ này la ó! Tới trể hơn nửa tiếng đồng hồ ông còn khí thế? Còn rất có lý? Được đấy! Ông ồn ào lại cho tôi nghe một chút!"

Rất nhiều dân chúng suýt nữa té xỉu!

Người bác sĩ trẻ tuổi cũng thiếu chút thổ huyết!

Bác sĩ Phùng ồn ào? Giọng của ngài còn lớn hơn ông ta gấp mấy lần đấy!

Bác sĩ Phùng bị mắng tức giận, "Cậu..." Nhg đối mặt là lãnh đạo huyện, người ta có thể mắng chửi người, bác sĩ Phùng cũng không dám mắng, ông ta cũng sẽ không mắng.

Thấy rõ như vậy, Bồ An nhanh chóng can ngăn, "Đổng huyện trưởng, bỏ đi bỏ đi."

Giản Hướng Vinh cũng đến đây, đều biết Đổng Học Bân tính tình không tốt, cái này nếu không kéo lại không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, ở đây nhiều người như vậy, "Bác sĩ Phùng cũng là lo lắng bệnh nhân."

Đổng Học Bân chỉ vào bác sĩ Phùng còn muốn nói.

Khương Phương Phương nhìn hắn, "... Tiểu Đổng."

Đổng Học Bân muốn nói nhưng phải nuốt, mặt mũi của Khương huyện trưởng hắn khẳng định là phải cho, thu hồi ngón tay chỉ bác sĩ Phùng, cũng không nói cái gì.

Phía sau.

Bác sĩ Tiền và bác sĩ Vương cũng xuống xe.

"Phùng chủ nhiệm."

"Phùng chủ nhiệm ngài đã tới?"

Hai người bắt chuyện cùng bác sĩ Phùng.

Sau đó, trong của y tá phía sau mắt mang theo một vẻ khiếp sợ khó có thể phát hiện đi xuống, thấy trên đầu Đổng Học Bân có mồ hôi, liền nhanh chóng cầm lấy khăn mặt đi tới cẩn thận lau cho hắn.

Bác sĩ Tiền vừa nhìn, cũng chủ động đi lên hai bước giúp Đổng huyện trưởng cởi áo dài.

Cảnh này bị mọi người thấy trong mắt, cũng đều buồn bực, rất kỳ quái thái độ của mấy người bác sĩ và y tá đối đãi Đổng huyện trưởng.

Khách khí như vậy?

Nhiệt tình? như thế

Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Người đâu? Tằng phu nhân rốt cuộc thế nào?