Thật sự cứu ra!
Đổng huyện trưởng thật sự đem người cứu ra!
Lúc trước tất cả đội viên cứu hỏa đều bỏ chạy, Đổng Học Bân liều lĩnh chạy vào tầng ba, ai cũng đều cho rằng Đổng huyện trưởng không có khả năng đem người cứu ra, rất có thể bỏ mạng nữa, nhưng hiện tại, Đổng Học Bân ôm Tằng Lệnh Hoa đi ra, dọn tường đá nặng một tấn, nhảy xuống từ tầng ba, đem thân thể chặn vật rơi từ trên lầu rơi xuống, hắn thật sự làm được! Ngoài đại viện mọi người thấy đến tràng cảnh cảnh, phấn chấn đồng thời trong lòng cũng đều hiện ra một tia khiếp sợ!
Khiếp sợ khí lực của Đổng Học Bân!
Khiếp sợ khí phách của Đổng Học Bân!
Khiếp sợ can đảm của Đổng Học Bân!
Cũng khiếp sợ tố chất thân thể của Đổng Học Bân!
Khương Phương Phương lớn tiếng nói: "Nhân viên y tế đâu!"
Mông Duệ cũng quay đầu lại tìm người, "Xe cứu thương! Nhanh!"
"Nhanh chóng đỡ Đổng huyện trưởng! Hắn đi không nổi!" Có cán bộ huyện ủy cũng hô lên.
Phía sau ký túc xá lâu đã sụp hoàn toàn, tất cả tường đều sụp xuống, sau khi tạo lên một mảnh cát bụi cũng không có động tĩnh, trong đêm tối biến mất không một tiếng động. Ôm Tằng Lệnh Hoa, Đổng Học Bân khập khiễng đi ra ngoài đại viện, đi rất chậm, rõ ràng là vừa rồi vì đem thân thể bảo vệ cho Tằng Lệnh Hoa lại bị thương không nhẹ, lúc này người của Đổng Học Bân đầy bụi, bên trong còn có vết máu của hắn, quần áo thì rách nát, còn bụi vốn dĩ khô cằn đã kết thành bùn ở trên người hắn, chỉ bất quá lớp bùn cái bùn này cũng là do máu tươi ngưng tụ thành!
Quá dọa người!
Hiện tại Đổng Học Bân nhìn qua còn bị thương nghiêm trọng hơn so với Tằng Lệnh Hoa trong lòng!
Sở Bành đã sớm chạy lên, Diêu Thúy và một vài lãnh đạo cán bộ tất cả cũng đều đi qua. Thế nhưng nhân viên y tế đã ngăn cản bọn họ.
"Đừng động vào bọn họ!"
"Chúng tôi tới xử lý!"
"Tất cả mọi người nhường đường một chút!"
Đổng Học Bân cũng đi không nổi, thẳng thắn đứng tại chỗ buông Tằng Lệnh Hoa xuống.
Sở Bành bọn họ rất lo lắng, nhưng vừa nghe bác sĩ nói, cũng không dám lên.
Một người bác sĩ và hai người y tá cầm cáng cứu thương chạy tới phía trước Đổng Học Bân, "Nhanh cứu cho Đổng huyện trưởng trước!"
Đổng Học Bân lắc lắc tay, "Trước cứu chị ấy đi."
Bác sĩ vội la lên: "Máu trên người ngài đều sắp chảy khô rồi!"
Đổng Học Bân cười cười, "Tôi không sao. Nhanh cứu chị ấy đi."
Hai người y tá cúi đầu cẩn thận kiểm tra thương thế của Tằng Lệnh Hoa một chút, Tằng Lệnh Hoa lúc này vừa hôn mê bất tỉnh, căn bản là không có phản ứng. Sau khi thấy một thanh thép cắm trên bụng bà ấy, bác sĩ và y tá đều thay đổi sắc mặt, Sở Bành cũng có chút sợ hãi!
"Nhanh! Đưa lên xe!"
"Cẩn thận một chút! Không nên đụng đến thép!"
"Lên cáng cứu thương! Lập tức truyền máu! Truyền trước 500!"
Mấy người lập tức bận việc. Sau khi đem Tằng Lệnh Hoa lên cáng cứu thương liền bắt đầu cấp cứu, đồng thời đem bà ấy lên xe cứu thương, chuẩn bị đưa về bệnh viện cấp cứu.
Sở Bành lo lắng muốn đi theo, đi hai bước lại ngừng, quay đầu lại cảm kích nhìn Đổng Học Bân muốn nói lại thôi, "Đổng huyện trưởng."
Đổng Học Bân nói: "Nhanh theo chị dâu đi, tôi không sao."
Sở Bành cắn răng nói: "Được! Chờ Lệnh Hoa qua được cửa này! Tôi tự mình tới cửa nói lời cảm ơn!" Vợ sinh tử không biết, Sở Bành cũng lo lắng, sau khi nói một câu thì đi theo xe cấp cứu.
Bọn họ vừa đi. Đổng Học Bân cũng ngồi xuống mặt đất, giơ tay trái lên nhìn thương thế một chút, cũng được.
"Đổng huyện trưởng!"
"Cậu thế nào?"
"Cậu cũng lên xe cứu thương đi!"
"Chúng tôi đỡ cậu! Nhanh lên một chút!"
Đám người Khương Phương Phương Bồ An và Giản Hướng Vinh tất cả đều đi bộ đến đây!
Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn bọn họ, lắc lắc tay, "Không cần. Vết thương nhỏ."
Bồ An tức giận nói: "Cái này mà vết thương nhỏ cái gì! Chính cậu nhìn đi! Đều tróc da lở thịt bong hết rồi!"
Giản Hướng Vinh cũng nói: "Học Bân cậu lên xe đi! Cậu muốn hù chết chúng tôi hả? Cậu quá mạo hiểm! May mà không bị vết thương trí mệnh gì! Nếu không cậu..."
Đổng Học Bân miễn cưỡng cười, "Thật sự không có chuyện gì." Loại vết thương này, Đổng Học Bân đã sớm thành thói quen, đối với người khác có thể rất trí mạng, nhưng với hắn mà nói căn bản là không tính cái gì.
Khương Phương Phương nhưng nói: "Đừng nói lời vô ích, lên xe cứu thương!"
Diêu Thúy gấp đến độ không được."Ngài như vậy không được! Nhanh đi bệnh viện!"
Mông Duệ và đám người Trương Vạn Thủy cũng lên tới, vừa nghe Đổng Học Bân đều như vậy rồi mà còn không phối hợp trị liệu, Mông Duệ cũng có chút tức giận, "Kiểm tra thương thế một chút!"
Bên kia y tá của xe cấp cứu cũng chạy tới, cái gì cũng chưa nói, lập tức cẩn thận cởi quần áo của Đổng Học Bân, kiểm tra vết thương cho hắn.
Quần áo vùa cởi ra, bảy tám vết thương huyết nhục không rõ xuất hiện ở trước mắt mọi người!
Thấy những cái này, phản ứng đầu tiên của mọi người cũng là hít một ngụm khí lạnh vào trong phổi, đều kinh sợ!
Ngay cả những nhân viên y tế nhìn quen ngoại thương cũng không nhịn được ngạc nhiên, nhìn vết thương của Đổng Học Bân, trong lúc nhất thời đều không có phản ứng! Các nàng cũng là y tá cấp cứu bình thường! Rất nhiều loại thương thế đều thấy nhiều! Sau khi đã quen cũng sẽ không có dao động tâm tình cái gì! Thế nhưng sau khi thấy thương thế của Đổng Học Bân, các nàng vẫn là không nhịn được rung động! Đây là bị thương bao nhiêu nặng chứ! Các nàng chưa bao giờ gặp qua có người nào dưới tình huống bị ngoại thương nặng như vậy còn có thể đứng còn có thể nói cười!
Không có việc gì? Cái này còn nói là không có việc gì?
Tùy tiện chọn một vết thương đều làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình! Càng không nói Đổng Học Bân có đến bảy tám vết thương lớn như vậy!
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng! Đây là làm sao kiên trì được? Dưới loại thương thế này còn có thể di chuyển tường đá nặng một tấn? Còn có thể nhảy lầu? Còn có thể chạy? Thậm chí còn có thể dưới tình huống ôm một người chơi cái trò mượn lực giữa không trung!?
Không đau? Sao có thể!
Kẻ ngu cũng biết những vết thương này tuyệt đối là đau đến có thể tận tim tận phổi!
Nhưng Đổng Học Bân dĩ nhiên ngay cả con mắt cũng không chớp! Biểu tình còn cười ha ha được!
Tất cả mọi người không nhịn được nhìn Đổng Học Bân vài lần! Đây là loại nghị lực gì?
"Nhanh cầm máu!"
"Tôi đi lấy thuốc!"
Nhân viên y tế tất cả đều bận rộn!
Nhưng Đổng Học Bân đứng lên, "Không cần, đã sớm không chảy máu."
Hai người y tá vừa nhìn, quả nhiên, rõ ràng bị thương nặng như vậy, nhưng vết thương căn bản là không có chảy máu, "Sao... Sao có thể!?"
Các nàng ngẩn người.
Đổng Học Bân cầm lấy quần áo nhuộm đầy máu phủi phủi. Một lần nữa mặc vào, "Tôi cũng là bác sĩ, y thuật mặc dù có hạn, nhưng cầm máu vẫn có thể, không cần các người."
Lý Hiểu Na trừng to mắt ra, "Ngài thật sự không có chuyện gì?"
"Tôi có thể có chuyện gì?" Đổng Học Bân nhún nhún vai, còn cử động tay."Ha ha, được lắm, bất quá qua vài ngày có thể không đi làm được."
Đi làm?
Đều như vậy ngài còn muốn đi làm??
Tất cả mọi người có chút mơ hồ. Cũng không biết nói cái gì cho phải!
Nhưng ngay cả Đổng Học Bân nói như vậy, Khương Phương Phương vẫn hờ hững, quay lại y tá nói: "Đừng nghe hắn! Băng bó vết thương cho hắn! Bôi thuốc!"
"Khương huyện trưởng. Tôi thật..."
"Nghe lời cậu hay là nghe tôi?"
"Khụ khụ, ặc, được, nghe ngài."
Đổng Học Bân biết Khương Phương Phương tức giận, cũng không dám cãi cô ấy, đứng ở nơi đó tùy ý để mấy người y tá bài bố. Thật ra Đổng Học Bân thật không muốn để cho bọn họ xử lý vết thương, bởi vì chỉ cần tỉ mỉ kiểm tra, Đổng Học Bân phải chậm rãi dưỡng thương, cái này phải dưỡng bao lâu hả? Thằng nhãi này còn nhớ thương phó tổng chỉ huy công trình vừa đến tay của mình, đừng đến lúc đó thay đổi người. Đó chính là chiến tích anh em cực cực khổ khổ kiếm ra, nếu như không kiểm tra tỉ mỉ không ai biết, Đổng Học Bân quay đầu lại là có thể len lén dùng năng lực đem thương thế khôi phục, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe, bất quá bây giờ xem ra cái suy nghĩ này đã bị ngâm nước nóng. Tất cả mọi người nhìn thấy vết thương của hắn, giấu cũng giấu không được.
Động tác của mấy người y tá nhân viên rất nhanh, trên đầu của Đổng Học Bân, trên cánh tay, phía sau lưng, rất nhanh đều được quấn băng gạc bôi thuốc. Toàn thân đều vậy.
"Mất máu nhiều quá!"
"Đúng vậy, phải truyền máu!"
"Đổng huyện trưởng, ngài là nhóm máu gì?"
Đổng Học Bân cười khổ, "Các người không có, thôi khỏi đi."
Y tá vội la lên: " Kho máu của chúng tôi rất nhiều, trên xe đều có!"
Người bác sĩ cũng nói: "Ngài nhìn xem đường ngài đi qua! Tất cả đều là máu của ngài! Ngài phải truyền máu! Nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng!"
Đổng Học Bân chậc lưỡi, "Nói các người không có."
Bác sĩ nói: "Ngài rốt cuộc là nhóm máu gì?"
Đổng Học Bân phủi phủi tay, chậm rãi nói: " Nhóm B." Không chờ bọn họ nói, hắn lại bổ sung một câu, "Nhóm máu B RH âm tính."
Bác sĩ y tá đều kinh ngạc, máu gấu mèo?
Bọn họ mới rõ ràng Đổng Học Bân vì sao khẳng định như thế, bệnh viện bọn họ quả thật không có, đừng nói một bệnh viện cấp huyện bọn họ, là thành phố cũng không có loại máu này!
Quá hiếm!
Nếu không sao có thể gọi là máu gấu mèo!
Khương Phương Phương lập tức nói: "Có thể điều tới không?"
Bác sĩ cười khổ, "Trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng, trong tỉnh đều không biết tồn bao nhiêu."
Bồ An đề nghị nói: "Dùng nhóm máu O? Nhóm O không phải máu vạn năng sao? Chút ít hẳn là có thể?"
Bác sĩ kiên quyết nói: "Một chút đều không được, nhóm O trong kho máu của chúng tôi đều là dương tính, không có máu âm tính."
Một người cán bộ đã cởi quần áo của mình cho Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng mặc vào, "Tôi thật không có việc gì, không cần phiền phức, đều là chút bị thương ngoài da."
Bác sĩ hỏi: "Ngài xác định?"
Đổng Học Bân cười, "Rất xác định."
Thấy Đổng huyện trưởng thật sự bình yên, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt ngoài ra tựa như thật sự không có gì không thích hợp, mọi người cũng mới yên tâm một ít, cũng cảm thán năng lực chịu đòn của Đổng huyện trưởng! Lúc đó tại tầng ba cứu người, TV sô pha đá từng chút rơi xuống trên đầu trên vai của Đổng huyện trưởng! Đều là cao độ vài mét rơi xuống! Sau đó càng sâu! Chờ Đổng huyện trưởng cứu người nhảy xuống thì đó đều là đá hơn năm ký mười ký từ tầng ba tầng bốn trên đầu trên người trên cánh tay! Đừng nói hắn! Mọi người ở xa xa nhìn đều đau muốn chết! Còn vệt máu dưới đất! Hiện tại cho dù bị đất cát che phủ rất nhiều cũng vẫn có một vết tích thật dài!
Hầu như kéo dài trên trăm mét!
Nhưng mà Đổng huyện trưởng người ta đâu??
Sững sờ không coi là gì! Ngay cả truyền máu cũng không cần! Nên nói thì nói! Nên đi thì đi! Nên...
Chờ thấy Đổng huyện trưởng lúc này hướng Giản Hướng Vinh xin thuốc lá, mọi người suýt nữa té ngã xuống đất, tiếp theo là nên hút thuốc thì hút thuốc!
Ngài là thân thể gì thế!?
...