Buổi sáng.
Hơn mười một giờ.
Xe cứu hỏa đã rút, người bị thương cũng rút, nhân viên y tế cũng rút luôn.
Đổng Học Bân phủi phủi quần áo đầy máu trên người, cũng đi ra đám đông bên ngoài đại viện, có lãnh đạo, có cán bộ, có người nhà, đủ hơn trăm người.
Khương Phương Phương nhìn hắn: "Khổ cực Đổng huyện trưởng"
Đổng Học Bân cười cười: "Không ai gặp nạn là tốt rồi, chuyện thường"
Khương Phương Phương đi tới nhìn một chút: "Cậu thế nào? Có bị thương chổ nào không?"
Đổng Học Bân nhìn quần áo nói: "Đều là máu của người khác, tôi không sao"
Lúc này, không ít người được cứu và đồng chí của cục cảnh sát bắt đầu đi tới nói cảm ơn với Đổng Học Bân, có vài người còn cởi quần áo cho hắn, Đổng Học Bân cũng không khách khí, đem áo sơ mi dính đầy bụi đất và máu cởi ra, mặc quần áo của người nọ vào. Thế nhưng cái này vừa cởi ra, những vết sẹo trên người của Đổng Học Bân cũng lộ ra, có vài vết sẹo là của trước đây, có vài vết là mới gần đây, toàn bộ nửa người trên hầu như đều không có biện pháp lành lặn, cho dù REVERSE có thể khôi phục thân thể, nhưng Đổng Học Bân bình thường cũng không dùng REVERSE lui về quá lâu, cho nên rất nhiều sẹo để lại, lúc này hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Có một đứa nhỏ trực tiếp bật khóc lên vì sợ hãi!
Cho dù là người lớn, sau khi thấy một thân đầy sẹo của Đổng huyện trưởng xong cũng phải hít vào một hơi!
Bao gồm cả Mông Duệ và Sở Bành cùng nhiều cán bộ bên trong cũng sửng sốt, Sở Bành kinh hãi nói: "Đổng huyện trưởng, cậu cái này... sao nhiều như vậy?"
Đổng Học Bân cười nói: "Tôi trước đây từng làm trong cục cảnh sát"
Nghe vậy, Sở Bành không khỏi có chút xấu hổ, ông ta thế nhưng là cục trưởng cục cảnh sát, công tác trong hệ thống cảnh sát không ít năm, nhưng một vết sẹo cũng không có.
Không cần nghĩ cũng biết Đổng Học Bân trước đây bị trọng thương bao nhiêu lần rồi!
Hơn nữa khẳng định đều là vì công tác và ví cứu người!
Giờ phút này, ngay cả cán bộ Mông hệ cũng không khỏi nghiêm nghị lên!
Cho tới nay, rất nhiều người đều cho rằng Đổng Học Bân là tới huyện bọn họ mạ vàng, kiếm một chút chiến tích mặt mũi để điều đi, cái loại cậu ấm như vậy bọn họ đã thấy nhiều. Nhưng càng tiếp xúc với Đổng Học Bân, mọi người càng có chút khiếp sợ, người này sao là cậu ấm yếu đuối nhu nhược được? Không nói sức chiến đấu của hắn, không nói năng lực công tác của hắn, cả thân đầy sẹo này thôi cũng đã có thể nói cho mọi người biết, Đổng Học Bân từng bước thăng chức đều là đem mạng ra liều! Ngay cả trên ngực cũng có một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình! Nếu sâu thêm một chút nữa sẽ lấy mạng! Cũng chính là những vết thương này! Nếu đổi thành người khác phỏng chừng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Nhưng Đổng Học Bân vẫn đứng đậy! Hơn nữa căn bản không có một tia sợ hãi khiếp đảm! Nhà đều sắp sụp, hắn dĩ nhiên vẫn còn có thể nghĩa vô phản cố xông vào cứu người!
Đổng huyện trưởng là lãnh đạo nữa!
Còn là lãnh đạo huyệ đã vào thường ủy huyện ủy!
Người có thể làm được đến những cái này có mấy ai? Quá ít!
Mông Duệ cũng đi lên vỗ vỗ vai của Đổng Học Bân: "Khổ cực:"
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng lúc này Mông bí thư cũng phải tỏ thái độ và quan tâm một chút.
Sau đó, Mông Duệ mang theo đám người Sở Bành đi đến bệnh viện thăm người bị thương, xung quanh gia thuộc viện cũng đã được căng tuyến cảnh giới, nhà còn chưa có sụp hết, nhưng không ai biết nó kiên trì được bao lâu cả, cho dù cuối cùng có thể ổn định cả chổ này, thì tòa nhà khẳng định là phải phá bỏ rồi.
Bọn họ vừa đi, chổ này chỉ còn lại đám người Khương Phương Phương và Đổng Học Bân.
Bên ia, sau khi qua cơn sợ hãi, những người ở trong gia thuộc viện cũng bắt đầu oán giận.
"Thật là đáng sợ!"
"Nhà như vậy làm sao mà quay về?"
"Không sai, như bom hẹn giờ ấy!"
"Ai muốn ở thì ở! Dù sao thì tôi cũng không ở!"
"Đúng vậy, động một chút như thế thì nhà sụp, ai biết nhà của chúng ta có bị sụp luôn hay không!"
Tâm tình của mọi người đều không ổnđịnh, chuyện lần này quả thật có chút dọa người, quá nguy hiểm.
Đổng Học Bân vừa nghe, liền mượn cơ hội nói: "Mọi người không nên gấp, cũng không cần lo lắng sẽ gặp chuyện, người trong tòa nhà số hai chúng tôi sẽ an bài chổ ở mới, còn về phần những tòa nhà khác, thật ra buổi sáng ngày hôm nay trên cuộc họp thường ủy Khương huyện trưởng đã nói ra cần ba mươi triệu để chỉnh tu sửa chữa ký túc xá thậm chí là xây mới lại. Cũng là lo lắng đến an toàn của mọi người, nhưng ai biết phương án vừa đưa ra thì đã xảy ra chuyện, vẫn chậm một bước!"
"Thật sao?"
"Thật muốn sửa nhà?"
"Muốn xây ký túc xá mới?"
Bọn họ đã đợi rất nhiều năm rồi!
Đổng Học Bân lúc này hiển nhiên là tạo thế giúp Khương hệ.
Thật ra theo mấy người thường ủy huyện ủy xem ra, chuyện lần này quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi, chủ yếu là thời cơ Đổng Học Bân đưa ra cái kiến nghị này quá con mẹ nó chuẩn, dường như Đổng Học Bân đã sớm lấp đặt một điều khiển kích nổ từ xa ở gia thuộc viện này vậy, trên cuộc họp người của Mông hệ vừa ồn ào phản bác, thì Đổng Học Bân liền cho sụp nhà để đánh vào mặt bọn họ, đương nhiên, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đây chỉ là nói đùa, sự cố khẳng định là trùng hợp, chỉ bất quá để cho Đổng Học Bân gặp may, cái này sụp xuống, sụp không chỉ là một tòa nhà, còn sụp luôn cái chuyện chuyên quyền độc đoán của Mông hệ tại huyện Trinh Thủy!
Bất quá... Trùng hợp?
Sao có thể là trùng hợp?
Chỉ có Đổng Học Bân biết, hắn hoàn toàn nhờ vào tờ báo tương lai mới biết được sự cố lần này.
Đó là báo chiều của ngày hôm nay, tiêu đề có viết ra về thời gian và nội dung cố sự lần này, Đổng Học Bân xem rất rõ, cũng thấy được khi nhà sụp thì tuy rằng chỉ bị thương mười người, nhưng may là không ai bỏ mạng, cho nên Đổng Học Bân mới ngồi trong cuộc họp thường ủy, bằng không nếu thật sự có người bỏ mạng vì sự cố lần này, Đổng Học Bân cho dù không có phần chiến tích này cũng sẽ tiến lên cứu người ra, đối với kẻ địch, Đổng Học Bân làm việc có đôi khi đúng là không từ thủ đoạn, nhưng hán cũng là một người có lương tri, biết chuyện gì có thể làm chuyện nào không thể nào, bằng không trong lòng chỉ cần vướng phải cái này, cả đời vĩnh viễn không thể quên được.
Về phần sau đó vì sao Đổng Học Bân vội vã giành đưa ra chuyện sửa ký túc xá, cũng bởi vì trong tờ báo tương lai có viết rõ ràng rằng khi ký túc xá sụp thì trên cuộc họp thường ủy có đưa ra một quyết định, đó chính là Mông bí thư nói ra một đề án kiểm tra và sửa chữa là đường ống dẫn khí ga và đường dây điện trong ký túc xá cơ quan, tuy rằng không có quyết định sửa chữa lại toàn bộ ký túc xá, nhưng cũng nhằm đúng ngay tai họa ngầm của ký túc xá, cũng có thể tương thông, dù rằng Mông bí thư cũng làm ra quyết định sửa đường, nhưng vẫn còn được nghị sự hơn cả việc Khương huyện trưởng đưa ra kiến nghị sửa đường ở hương trấn, Mông hệ rõ ràng thắng không chỉ một chút, trong tờ báo tương lai Đổng Học Bân có thể nhìn ra, nếu như tương lai thật sự là như thế, vậy Khương hệ đã bị động, cái sai lầm này rất trí mạng, nếu như Mông bí thư truy kích, Khương hệ hầu như không thể trở mình.
Cho nên Đổng Học Bân mới nói ra sớm.
Kết quả là do kéo thời gian quá dài, hoặc là thấy Đổng Học Bân nói ra những cái này, kế hoạch lúc đầu của Mông bí thư bị quấy rầy, trên cuộc họp thường ủy Mông bí thư không nói đến vấn đề sửa chữa đường ống dẫn khí và đường dây điện, Mông hệ ngược lại còn cực lực phản đối!
Đổng Học Bân biết, Mông hệ lần này thua!
Hơn nữa còn thua rất thảm!
...