Quyền Tài

Chương 1311: Người nhà tới!




Khâu lại xong.

Cơ quan nội tạng không còn xuất huyết.

Trán của Đổng Học Bân cũng ra chút mồ hôi, trên bàn giải phẫu là bạn trai của tiểu Tĩnh, hắn tự nhiên để bụng, tinh thần cũng rất tập trung, cũng vô cùng tiêu hao tinh lực.

"Được!" Trợ thủ thứ nhất không nhịn được nói.

"Tốt!" Trợ thủ thứ hai cũng giơ nắm tay.

Bác sĩ mổ chính nhìn Đổng Học Bân, "Kỹ thuật tốt!"

Y tá mập lúc này cũng không nói cái gì, nhanh chóng đem tới một khăn mặt, đi tới lau mồ hôi trên trán cho Đổng Học Bân, trong tái không có khinh thường.

Đổng Học Bân mặt không biểu tình nói: "Huyết áp."

Y tá mập lập tức nhìn, "Năm mươi lăm."

Đổng Học Bân nhíu mi một chút, "Tim đập."

"Tim đập năm mươi." Y tá mập nói.

Đổng Học Bân lẩm bẩm: "Không đúng."

"Chờ một chút." Bác sĩ mổ chính cũng biết không thích hợp, đợi một hồi lại nhìn một chút các thông số sinh mạng của Tôn Khải, sắc mặt cũng thay đổi, "Huyết áp còn thấp! Đây là..."

Trợ thủ thứ nhất hít vào một hơi, "Còn có chổ xuất huyết!"

Trợ thủ thứ hai ngạc nhiên nói: "Đều đã khâu lại rồi mà? Sao còn nữa?"

"Không tốt! Huyết áp bệnh nhân lại giảm xuống! Giảm xuống rất nhanh! Sắp không được!" Y tá mập lớn tiếng nói.

Năm mươi...

Bốn mươi lăm...

Ba mươi lăm...

Đổng Học Bân không nói hai lời đi tới dùng ngón tay đặt lên trên cổ Tôn Khải, sau đó đưa một tay khác ra, đặt trên bụng hắn!

Nhất thời, huyết áp lại tăng lên!

Bốn mươi...

Năm mươi...

Chiêu thức ấy của Đổng Học Bân thật sự quá thần kỳ.

Ấn mấy huyệt vị là có thể khôi phục huyết áp? Bọn họ nghe đều chưa từng nghe qua!

Hai người trợ thủ và hai người y tá đều nhìn về phía Đổng Học Bân, trung y có thần kỳ như thế sao?

Bác sĩ mổ chính nói: "Tiếp tục như vậy khẳng định không được. Hắn không chịu được bao lâu, nhanh, tìm chổ xuất huyết!"

"Ngoại thương chỉ có trên bụng, chổ khác không có." Trợ thủ thứ hai cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra, "Hơn nữa không có dấu hiệu xuất huyết rõ ràng."

Đúng vậy.

Máu trên bụng của Tôn Khải cơ bản không chảy.

Đổng Học Bân tuy rằng không hiểu nhiều, nhưng cũng biết Tôn Khải bây giờ còn cực kỳ nguy hiểm, căn bản không có bởi vì khâu lại cơ quan nội tạng mà khôi phục sinh mệnh. Kết quả là Đổng Học Bân lần thứ hai đi lên, dùng tay dính đầy Tôn Khải máu nhẹ nhàng mở vết thương, nhìn trái, nhìn phải.

"Chờ một chút!"

"Đây là..."

Khi Đổng Học Bân mở hướng bên phải ra, người trong phòng giải phẫu đều hít một ngụm khí lạnh.

Tại một cơ quan nội tạng có cắm một lưỡi dao! Con dao của mấy tên lưu manh bị gẫy trong cơ thể Tôn Khải! Mọi người mới rõ ràng là chuyện gì xảy ra! Bởi vì lưỡi dao cắm vào! Cho nên Tôn Khải mới xuất huyết ko rõ ràng! Bởi vì hai dao đều là vị trí và góc độ đâm vào khác biệt! Cho nên bác sĩ kiểm tra vô thức cho rằng Tôn Khải! Không ngờ rằng là hai đao! Chỉ bất quá góc độ không giống nhau! Đao thứ hai nằm ở bên sườn trái! Bọn họ căn bản là không có phát hiện! Đó là một sơ sẩy trọng đại!

Tiêu rồi!

Cái này thật tiêu rồi!

Bác sĩ mổ chính và trợ thủ trong lòng đều căng thẳng!

Đổng Học Bân vừa nhìn, đưa tay rút lưỡi dao ra!

Trợ thủ thứ nhất cuống quít ngăn trở hắn."Đừng động! Ngàn vạn lần không thể rút!"

Trợ thủ thứ hai nói với Đổng Học Bân: "Với tình huống hiện tại của người bị thương, rút lưỡi dao ra khẳng định sẽ làm xuất huyết lớn, hắn không có khả năng kiên trì."

Đổng Học Bân ngừng tay, nửa ngày không nói chuyện.

Mấy người bác sĩ và y tá đều biết, Tôn Khải xong rồi, khẳng định không sống nổi.

Loại thương thế này, loại tình huống này, muốn rút lưỡi dao ra trong nháy mắt lập tức khâu lại?

Đừng nói mấy người bọn họ, dù là chủ nhiệm và phó chủ nhiệm bọn họ đều đến đây cũng không nhất định có thể thành công khâu lại! Cái này không còn là kỹ xảo ngoại khoa bọn họ có thể nắm giữ!

Một người thực tập sinh.

Hai người trợ thủ không có kinh nghiệm lâm sàng.

Hai người y tá căn bản không phải ngoại khoa.

Còn có một... Một người học công nghệ thông tin??

Cái này xử lý như thế nào? Với mấy người bọn họ căn bản không có biện pháp xử lý!

Đổng Học Bân cũng im lặng, nhìn Tôn Khải trên bàn giải phẫu. Sắc mặt không dễ coi cho lắm.

...

Bên ngoài.

Cửa phòng giải phẫu.

Tiếng bước chân gấp gáp từ xa xa chạy tới.

Cha mẹ và chị gái anh rể của Tôn Khải đều tới, phía sau còn có Tạ Tĩnh vẻ mặt lo lắng, vừa quấn quít vừa chạy theo Tôn mẫu!

"Tiểu Khải đâu? Tiểu Khải đâu?"

"Cứu được không? Con tôi cứu được không?"

Mấy người đã tới cửa phòng giải phẫu.

Một người thầy giáo nhìn về phía bọn họ, "Các người là người nhà của thầy Tôn?"

Tạ Tĩnh ôm lấy cánh tay của một cô giáo, "Tôn Khải đi vào đã bao lâu?"

Cô giáo kia đỏ cả con mắt nói: "Đã nửa ngày. Bác sĩ nói hắn... Hắn có thể không được."

"Không có khả năng!" Tạ Tĩnh lập tức nóng nảy, đưa tay đẩy cánh cửa phòng giải phẫu, "Để cho tôi đi vào! Mở cửa!"

Nghe được con trai không được, Tôn mẫu cũng là che trán bước chân có chút nghiêng ngã, vẫn là hai người học sinh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ bà ấy.

Bên cạnh có y tá chặn ngoài cửa nhanh chóng đi tới ngăn cản cô ấy, "Bên trong đang làm giải phẫu. Các người đừng vội, tôi hỏi một chút cho các người, các người chờ."

Y tá tiến vào.

Cánh cửa phòng giải phẫu lần thứ hai đóng lại.

Tôn phụ run rẩy môi nói: "Sao có thể không được! Nó mới hơn hai mươi tuổi! Mới hơn hai mươi tuổi!"

Chị của Tôn Khải che miệng chảy nước mắt, anh rể Tôn Khải ở một bên ôm lấy cô ta, hung hăng cắn môi, tâm tình cực kém.

Mấy người giáo ivên lập tức đi tới nói: "Lúc chúng tôi phát hiện thầy Tôn đã gọi xe cứu thương, nhưng hắn chảy máu nhiều lắm, thương thế rất nặng, lúc đưa tới cũng đã chậm, đều không kịp đi bệnh viện khác, chỉ có thể chọn bệnh viện phố Hòa Bình, nhưng lúc tới chúng tôi mới biết được, chủ nhiệm ngoại khoa của bọn họ phát bệnh tim, cũng nằm viện, còn có phó chủ nhiệm thì ở rất xa, cái khác... Chỉ có một người hình như là bác sĩ ngoại khoa thực tập."

Tôn phụ tức giận nói: "Cái này cũng quá không phụ trách nhiệm! Cái này cũng quá không phụ trách nhiệm!"

Anh rể của Tôn Khải nhanh chóng nói: "Vậy... Vậy hiện tại là ai đang làm phẫu thuật cho Tiểu Khải?"

Một người nam sinh nói: "Vừa rồi có một người bạn của thầy Tôn tới, chú ấy đi vào làm giải phẫu!"

Một thầy giáo ừ một tiếng."Tuổi tác không khác biệt thầy Tôn, tướng mạo bình thường, có chút gầy, tính tình... Tính tình hình như rất không tốt."

Tạ Tĩnh nhất thời nói: "Là anh rể của tôi!"

Chị gái Tôn Khải lập tức nói: "Anh rể của em? Chị đã gặp anh rể của em, hắn không phải cán bộ sao? Anh rể em là tốt nghiệp đại học y khoa?"

Tạ Tĩnh càng nóng nảy, "Đại học y khoa cái gì! Anh rể của em học máy tính! Biết giải phẫu cái gì! Anh ấy chỉ biết một chút trung y!"

"Vậy hắn sao..."

"Em cũng không biết!"

Tạ Tĩnh và người nhà Tôn Khải cũng không ngờ rằng vội vã chạy đến đây, nhưng lại nhận được một tin tức làm cho cho bọn họ không cách nào tiếp thu!

Tôn Khải không được?

Làm phẫu thuật là Đổng Học Bân?

Một người cán bộ quốc gia tốt nghiệp công nghệ thông tin??

...

Trong phòng giải phẫu.

Y tá tiến đến liền nói: "Người nhà người bị thương tới!"

Đổng Học Bân vừa nhìn cô ấy."Để cho bọn họ tiến vào."

"Hả?" Cô y tá nhìn Đổng Học Bân, cũng nhận ra hắn, nhìn lại tay cầm bông cầm máu của hắn. Cũng suýt nữa té xỉu, hiển nhiên không ngờ bác sĩ mổ chính thật sự để cho Đổng Học Bân đi làm phẫu thuật? Cái này đều điên rồi sao??

Đổng Học Bân thúc giục: "Nhanh để cho bọn họ tiến vào đi!"

Bác sĩ mổ chính thở dài nói: "Để cho người nhà nhìn hắn lần cuối."

Bầu không khí có chút im lặng, cô y tá chỉ biết Tôn Khải không cứu được. Đối với người thầy giáo liều mình chiến đấu với đám lưu manh bảo vệ học sinh của mình, cô ấy rất có hảo cảm, nghe vậy vành mắt cũng nóng lên, hít hít mũi, mở cửa nhìn về phía cha mẹ của Tôn Khải, bắt chuyện với bọn họ tiến phòng giải phẫu.

Cha mẹ và chị gái anh rể Tôn Khải đều đi vào.

Tạ Tĩnh và mấy người giáo viên cũng đều chen đi vào.

"Chỉ có thể cho người nhà vào!"

"Tôi là bạn gái hắn!"

"Bạn gái cũng..."

Bọn họ không nghe, đã chen vào bên trong.

Y tá mập lập tức nhắc nhở nói: "Không nên vượt qua, có bệnh khuẩn, xin cách ly phía sau một mét."

"Con trai!"

"Tiểu Khải! Tiểu Khải!"

"Con tỉnh dậy đi! Con làm sao vậy a!"

Nhìn Tôn Khải nằm trên bàn giải phẫu bụng một mảnh huyết nhục không rõ, Tạ Tĩnh bật khóc. Muốn xông lên, y tá đã vội vàng kéo cô ấy lại.

Một cô giáo hoảng hốt nói: "Các người nhanh cứu người đi!"

Một người thầy giáo cũng phát hỏa nói: "Đúng vậy! Thầy Tôn còn có tim đập kìa! Các người sao đều đứng bất động! Làm phẫu thuật đi! Cứu người đi!"

Trợ thủ thứ nhất nói: "Xin lỗi, chúng tôi... Đã tận lực."

Tôn mẫu hô: "Con tôi còn chưa có chết! Các người cứu nó đi!"

Tôn phụ trong lúc nhất thời cũng lão lệ ngang dọc, "Tôi quỳ xuống cho các người được chưa? Cứu con tôi đi!"

Trợ thủ thứ hai vội nói: "Vừa rồi chàng trai nà hỗ trợ khâu lại một người cơ quan nội tạng chủ yếu xuất huyết, mấy huyết quản cũng được chúng tôi cầm máu. Nhưng hiện tại... Người bị thương không phải đã trúng một đao, mà là hai đao cùng một vị trí, lưỡi dao còn cắm vào trong."

Tạ Tĩnh quát: "Vậy lấy ra đi!"

Trợ thủ thứ hai nói: "Lấy ra đơn giản, nhưng tình trạng của bệnh nhân nếu như thật sự rút đao ra, rất có thể trong vòng vài giây sẽ tử vong, hắn quá hư nhược rồi." Dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu như không rút ra, theo tình huống hiện tại hắn cũng không chịu được năm phút đồng hồ."

Rút là chết?

Không rút cũng là chết?

Chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn??

Mấy người giáo viên đều sắc mặt trắng bệch, "Lẽ nào không có biện pháp khác?"

Bác sĩ mổ chính nhìn bọn họ một chút, nói: "Biện pháp thì có."

"Biện pháp gì? Nói mau a." Tất cả mọi người nhìn về phía gã.

Bác sĩ mổ chính chần chờ một chút, "Căn cứ tình huống của người bị thương, hiện tại biện pháp duy nhất cũng là đem lưỡi dao rút ra, sau đó trong vòng vài giây khâu lại vết thương, dùng tốc độ nhanh nhất tránh trùng kích đối với người bị thương, lúc này mới có khả năng sống, thế nhưng, cái này chỉ là trên lý thuyết, các người cũng thấy vết đao, loại khâu lại này ít nhất hơn một phút đồng hồ, còn cần nhiều người phối hợp không có sai lầm đặc biệt cẩn thận mới được, vài giây? Đừng nói vài giây, nửa phút cũng đều không có khả năng, cho dù chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện lớn chỉ sợ cũng không có cái kỹ thuật này, cho nên hiện tại ai tới cũng không có tác dụng, xin lỗi, chúng tôi đã làm tất cả chuyện có thể làm." Nhìn nhìn bọn họ, "Các người nói lời tạm biệt với người bị thương, hắn có thể... Có thể nghe được."

...