Quyền Tài

Chương 1298: Bắt tôi? Tới đi!




Buổi sáng.

Mười giờ hơn.

Đại viên thị cục vẫn rất lộn xọ, nhân viên thì đứng xem náo nhiệt, Đổng Học Bân thì yêu cầu gọi điện thoại, còn có lãnh đạo cấp trên.

Trước xe.

Tương Tung im lặng, nhiều người như vậy không ngăn được hắn? Hơn mươi khẩu súng đều không được?

Đối với lời của Lữ bộ trưởng, Tương Tung có chút không tin, sao có thể, nếu quả thật như vậy, thế người thanh niên này rốt cuộc có sức chiến đấu gì? "Lãnh đạo cũ, người nọ thật như vậy... Hắn hiện tại đang bị thương, cho dù có thể đánh, song quyền khó đi bốn tay, huống chi người có thể nào cũng không cản được đạn mà? Tôi thấy đẳng cấp hồ sơ của hắn rồi, nhưng mặc dù hắn có cống hiến lớn, cũng không thể tùy tiện xông vào cơ quan chúng tôi đánh người chứ?

Lữ bộ trưởng nói:" Cái này không thể sử dụng thường thức để so sánh"

Tương Tung giật giật lông mi: "Lãnh đạo, nhưng hắn..."

"Được rồi, cứ làm theo lời tôi nói đi, mọi người rút đi, đừng đứng ở đây nhìn nữa, bảo người của cậu nên làm gì thì đi làm đi, đã đủ rối loạn" Lữ bộ trưởng phất phất tay: "Xử lý như thế nào trong lòng tôi đều biết"

Tương Tung không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, gọi người trong cục tới.

"Lữ lão."

"Lữ bộ trưởng."

"Sao ngài tự mình tới?"

Phía sau mấy người phó cục trưởng và cán bộ thị cục đi tới đây.

Cửa vừa mở ra, Lữ lão gia tử được Tương Tung nâng xuống xe, gật đầu với bọn họ, coi như là bắt chuyện, sau đó thì nhìn về phía Đổng Học Bân bên kia.

Tương Tung phân phó nói: "Mọi người rút đi, khiến cho mọi người trở lại công tác, họp thì đi trước phòng họp chờ, đừng ở bên ngoài nhìn. Còn nữa..." Dừng một chút, Tương Tung nhìn mắt những người cầm súng vây quanh Đổng Học Bân, nói: "Để cho bọn họ tản ra chút, thu súng, hắn nguyện ý gọi điện thoại để hắn gọi."

"Hả?"

"Thế nhưng..."

"Cứ làm theo lời tôi nói!"

Dưới chỉ thị của các lãnh đạo, tất cả mọi người trong đại viện lục đục đi vào ký túc xá, bất quá mọi người hiển nhiên không có tâm tư công tác. Cho dù tiến vào cũng đều đứng ở phía trước cửa sổ nhìn đại viện, khi nhìn thấy vài người vây quanh Đổng Học Bân đều thu súng, mọi người cũng là sửng sốt. Đều nghị luận.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Sao hạ súng rồi?"

"Không canh người kia?"

"Ơ, đó là Lữ bộ trưởng? Lữ bộ trưởng kia?"

"Lữ bộ trưởng phân phó? Đây là ý gì?"

...

Trong sân.

Đổng Học Bân thấy người bên cạnh đều lui xa, liền lấy điện thoại ra. Lật danh bạ điện thoại tìm nửa ngày, chú cả? Chú hai? Lão gia tử? Cái này đều không được! Tuệ Lan? Ba của Tuệ Lan? Cũng không được! Đổng Học Bân cũng biết mình ngày hôm nay gây không, tìm Tuệ Lan khó tránh khỏi bị mắng, về phần Tạ Quốc Bang, Đổng Học Bân vẫn đều rất sợ nhạc phụ của hắn, càng không dám gọi cho ông ấy, vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, Đổng Học Bân thẳng thắn tìm số điện thoại của mẹ Tạ Tuệ Lan Hàn Tinh, nhấn nút gọi qua, bởi vì nhạc mẫu bình thường sẽ không phát giận với mình.

Tít tít tít.

Điện thoại thông.

"A lô. Tiểu Bân hả?" Hàn Tinh tiếp.

"Mẹ, mẹ ở chổ nào?" Đổng Học Bân nói.

"Ở nhà, đang nghĩ buổi trưa ăn cái gì đây, con đến đây sao?"

"Không phải, là thế này, con xảy ra chút chuyện."

"Xảy ra chuyện? Sao lại xảy ra chuyện? Chuyện gì xảy ra nói với mẹ đi."

"Là như thế này, quốc an thành phố có một cán bộ khi dễ đến trên đầu con, đánh một người lãnh đạo cũ có quan hệ đặc biệt tốt với con, vậy con còn có thể nhịn được sao? Dạ, con xông vào đại viện thị cục đánh người nọ."

"Con đi quốc an thành phố đánh người?"

"... Ừm."

"Bị thương mấy người?"

"Người khác đều là vết thương nhẹ, căn bản không có gì là. Con thủ hạ lưu tình, nhưng người kia con không nương tay, đã được xe cấp cứu đưa đi bệnh viện, bất quá khẳng định không tai nạn chết người."

"Tiểu tử thối! Thật là được!"

"Mẹ, mẹ không biết người nọ đáng con mẹ nó giận bao nhiêu đâu, lãnh đạo cũ của con là một phụ nữ, tuổi cũng không nhỏ, hắn lại có thể tát lãnh đạo cũ một cái! Còn dùng toàn lực đạp vào bụng của lãnh đạo cũ! Con không đánh chết hắn đã là tốt rồi!" Đổng Học Bân không nghĩ mình làm sai cái gì, "Từ cục trưởng là lãnh đạo sớm nhất của con, khi đó con ngay cả Tuệ Lan đều không biết, mới vừa vào thể chế con như một thằng ngốc cái gì đều không biết, nhưng Từ cục trưởng đặc biệt chiếu cố con, cản rất nhiều lần họa cho con, có thể nói như vậy, không có Từ cục trưởng sẽ không có Đổng Học Bân, mẹ nói lãnh đạo cũ của con hiện tại bị người đánh, con có thể mở mắt nhìn sao? Khẳng định không được, đánh hắn đều là nhẹ!"

"Con có bị thương không?"

"Con không sao, bọn họ còn có thể làm con bị thương? Con hiện tại muốn chạy, bọn họ cũng không người ngăn được con, bất quá con nghĩ đi thì có chút..."

"Mẹ đã biết, con chờ mẹ đi."

"Ừm, cảm ơn mẹ, thêm phiền phức cho mẹ."

"Mẹ đều quen rồi, ngày nào đó nếu như con đột nhiên không gây sự, mẹ còn phải hoài nghi con có phải là con rể của mẹ không, con cũng là không chịu ngồi yên."

Đổng Học Bân biện giải nói: "Con là trọng tình trọng nghĩa."

Hàn Tinh cười nói: "Con đó, chỉ biết nói lời dễ nghe, cúp thôi."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thu hồi điện thoại di động, trong lòng cũng kiên định.

Chuyện lần này Đổng Học Bân tuy rằng cho rằng mình không có làm sai, cho dù trở lại một lần, hắn vẫn sẽ xông tới đánh Uông Sâm một lần, bất quá Đổng Học Bân đương nhiên cũng rõ ràng chuyện này ảnh hưởng thật không tốt, dù sao cũng là quốc an thành phố, ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy, mình chỉ sợ là xử lý không được, cho nên mới gọi điện thoại cho Hàn Tinh, muốn cho mẹ vợ hỗ trợ đem chuyện này giải quyết, bằng không nếu như ở lại, Đổng Học Bân cũng sẽ bị liên lụy, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến công tác của hắn tại huyện Trinh Thủy, đây là Đổng Học Bân không muốn thấy.

Bên kia, Lữ bộ trưởng và Tương Tung đi tới.

Đổng Học Bân lúc này mới thấy thấy bọn họ, sau khi nhìn thấy mặt của ông già, hắn hơi sửng sốt, nghĩ rất quen mắt, sau một khắc mới nghĩ tới.

Lữ bộ trưởng nhìn hắn, "Tiểu Đổng, đã lâu không gặp?"

Đổng Học Bân lập tức nói: "Lữ bộ trưởng!"

Lại có thể chính là Lữ bộ trưởng sau khi hắn mới vừa vào thể chế, lúc làm nhân viên công vụ quốc an tại phân cục Thành Tây gặp phải, lúc đó Lữ bộ trưởng tới phân cục bọn họ thị sát, kết quả trong lúc đi thị sát gia thuộc viện thì tái phát hen suyễn và bệnh tim. Kết quả không mang thuốc, lúc đó tình huống rất nguy cấp, Đổng Học Bân dùng BACK lui về chạy đến tiệm thuốc mua thuốc hen suyễn và cứu tâm hoàn, lúc này mới đem Lữ lão cứu trở về, sau đó Lữ lão cũng giúp Đổng Học Bân, Đổng Học Bân vẫn còn nhớ rõ.

Lữ lão sao tới?

Tới xử lý vấn đề??

Đổng Học Bân lại hỏi: "Thân thể ngài gần đây thế nào?"

"Coi như thông qua." Lữ bộ trưởng cũng không nhiều lời.

Bên cạnh mấy người phó cục trưởng đều ngẩn ra, không biết Lữ bộ trưởng sao lại nhận thức hắn.

Bất quá kế tiếp. Lữ bộ trưởng sắc mặt hơi nghiêm túc một ít, không còn có nụ cười, "Sự tình hôm nay. Cậu làm sao giải thích?"

Đổng Học Bân tùy ý nói: "Lữ bộ trưởng, ngài hẳn là biết tôi không phải một người không nói lý, nếu không phải Uông Sâm làm việc không đúng. Tôi cũng sẽ không tới nơi này đánh hắn, về phần chuyện gì tôi không nói, nhưng tôi đánh hắn là có lý do đánh hắn, cái loại người như hắn cũng là thiếu đánh!" Ngay cả đánh Uông Sâm trọng thương, nhưng vết thương và đau đớn trên người của chị Từ vẫn còn, cơn tức của Đổng Học Bân cũng không có hoàn toàn tiêu tan.

Mấy người phó cục trưởng vừa nghe, đều tức giận!

Thiếu đánh? Thiếu đánh cái gì? Cậu cái này còn gọi là giảng đạo lý? Giảng con mẹ nó chứ đạo lý!

Ai cũng không ngờ rằng Đổng Học Bân cho dù đối mặt với Lữ bộ trưởng, vẫn là cái thái độ lưu manh này!

Lữ bộ trưởng không có gì ngoài ý muốn, hồ sơ của Đổng Học Bân ông đã sớm xem qua, biết đó là một người nổi giận lên thì không quan tâm lục thân không nhận. Vì vậy nói: "Tôi biết cậu Uông chủ nhiệm có thể có xung đột, nhưng nơi này là chổ nào cậu hẳn là lý giải, là quốc an thành phố, đây là nơi cậu nói xông vào thì xông vào sao? Tiểu Đổng, cậu rốt cuộc có suy nghĩ qua hay không? Cậu biết hành vi của cậu thuộc về cái gì sao?"

Đổng Học Bân nói: "Tôi biết."

"Vậy là tốt rồi." Lữ bộ trưởng nói: "Tuy rằng chúng ta trước đây có chút giao tình. Nhưng chuyện này cũng phải cho mọi người một công đạo, đúng không?"

"Công đạo thế nào?" Đổng Học Bân nhìn về phía ông ấy.

Lữ bộ trưởng thản nhiên nói: "Theo chúng ta quay về một chuyến."

Đổng Học Bân lấy ra điếu thuốc mồi lên, "Đây là muốn bắt tôi?"

Tương Tung ở một bên nói: "Cậu có thể lý giải như thế, đưa tay ra."

Đã có người chuẩn bị còng tay, sau khi lấy ra thì đứng ở trước mặt Đổng Học Bân.

Còng tay?

Thật đúng là muốn bắt tôi?

Đổng Học Bân nhìn nhìn Lữ bộ trưởng.

Lữ bộ trưởng nói: "Tiểu Đổng, phối hợp đi."

Đổng Học Bân thấy hình dạng giải quyết việc chung của Lữ bộ trưởng. Thái độ cũng không tốt lắm, anh em cũng không nói mình cao thượng cỡ nào, nhưng tôi vì nước vì nhân dân làm ra bao nhiêu cống hiến, người khác không rõ ràng, Lữ bộ trưởng ông làm sao không biết hả? Hải tặc bắt cóc con tin là ai cứu ra hả? Thuyền đánh cá bị bắt là ai cứu ra hả? Du học sinh bị người đánh là ai ra mặt hả? Khoa học gia bị giam lỏng tại viện nghiên cứu Phất Châu là ai cứu trở về hả? Ngay tại mấy ngày trước, tôi còn cứu người của quốc an các người, giúp đỡ quốc an các người hoàn thành nhiệm vụ? Cũng là mạng của Lữ bộ trưởng ông! Lúc trước nếu như không có BACK trở lại mua thuốc! Hiện tại ông cũng không có khả năng đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi? Có ý tứ gì? Tôi ở bên ngoài liều mạng! Sau khi trở về lãnh đạo cũ lại bị người của các người đánh! Hiện tại tôi tới tính sổ! Các người còn muốn bắt tôi?

Ha ha!

Nói giỡn à!

Bắt Đổng Học Bân tôi?

Tôi không muốn, trên đời này ai có thể bắt được tôi??

Người bên kia thấy Đổng Học Bân không động, đưa tay đi bắt hắn, muốn còng tay hắn.

Đổng Học Bân nở nụ cười, dĩ nhiên ngược lại nắm cổ tay của người kia, hung hăng đẩy một cải, người nọ lảo đảo ngã ở trên mặt đất!

Tất cả mọi người nổi giận!

Mọi người ghé vào cửa sổ trên ký túc xá cũng như vậy!

Ai cũng không ngờ đến tại trước mặt Lữ bộ trưởng Đổng Học Bân còn có thể dám làm càn!

Tương Tung và mấy người phó cục trưởng lập tức nghiêm mặt, được lắm lưu manh! Được lắm tên khốn!

Đổng Học Bân không chút phật lòng, cười nhìn bọn họ, "Muốn bắt tôi trở về? Được đấy, tôi một bước cũng không động đứng ở chỗ này để cho các người bắt, các người có thể tới thử xem, bao nhiêu người tới đều được, nếu như Đổng Học Bân tôi động một bước, từ nay về sau tên của tôi sẽ viết ngược...”