Thị cục.
Dưới ký túc xá.
Trước mắt bao người, Đổng Học Bân trước mặt tất cả cán bộ và khoa viên quốc an lần thứ ba đánh cho Uông Sâm hôn mê bất tỉnh, Uông Sâm nằm trên mặt đất mặt mũi đã bầm dập, hàm răng cũng không biết rớt bao nhiêu cái, quần áo cũng đều rách nát, người bên ngoài nhìn mà phải hít khí lạnh, biết mặt của Uông chủ nhiệm lần này đã mất hết, hơn nữa toàn thân bị thương, mười ngày nửa tháng khẳng định là không khỏe được.
"Dừng tay!"
"Đừng đánh!"
"Dừng tay cho tôi!"
"Cậu đây là trùng kích cơ quan nhà nước!"
"Ở đây không phải chổ cậu dương oai!"
Không ít cán bộ có quan hệ cũng không tệ lắm với Uông chủ nhiệm đều hô lên, trợn mắt nhìn Đổng Học Bân, nhưng là cũng ồn ào vài tiếng, nhưng không ai ngăn cản.
Nhưng mà bọn họ vừa hô, Đổng Học Bân thật đúng là ngừng tay, dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Đổng Học Bân nghiêng đầu vừa nhìn, đi tới hướng một nữ cán bộ bên cạnh cầm chai nước, khách khí nói: "Chị, cho tôi mượn một chút nước được không?" Thấy nữ cán bộ ngây người không nhúc nhích, Đổng Học Bân đã đem chai nước từ trong tay cô ấy cầm đến đây, còn nói cảm ơn, lúc này mới mở chai đi trở về.
Không đánh?
Đánh mệt mỏi muốn uống nước?
Mọi người toàn bộ thoáng thở dài một hơi.
Nhưng không đợi mọi người phản ứng, Đổng Học Bân lại có thể đứng ở trước mặt Uông Sâm, trực tiếp cầm bình nước đổ xuống, ào, nước lạnh lẽo tưới lên trên mặt Uông Sâm, lúc đầu Uông Sâm đã hoàn toàn hôn mê bị nước xối lên, suy yếu ho khan tỉnh dậy.
Đổng Học Bân nhấc chân, lần thứ hai đá một cước vào mặt gã!
Mọi người đồng thời kinh hãi. Thì ra cậu không phải muốn uống nước! Là muốn cho Uông chủ nhiệm tỉnh dậy rồi đánh!?
Trời đất ơi!
Cậu ra tay cũng thật đủ ác!
Cái này con mẹ nó có bao nhiêu thù lớn?
Uông chủ nhiệm rốt cuộc đắc tội cậu chổ nào??
"Dừng tay!"
"Có nghe thấy không?"
"Đánh nữa sẽ chết người!"
Rất nhiều người của quốc an đều nhao nhao lên.
Bên kia, mấy người cảnh vệ và mười mấy nhân viên công vụ quốc an trước đó bị Đổng Học Bân đánh ngất cũng đều được mọi người cứu tỉnh, mục đích của Đổng Học Bân chỉ là Uông Sâm, tự nhiên không nặng tay với người khác, bất quá dùng chút phương pháp để cho bọn họ ngất xỉu đi mà thôi, cho nên mọi người đã tỉnh cũng không có bị thương cái gì, từ từ hối phục lại, cgười cũng bình thường, cũng là có vài người nói có chút khàn khàn. Lúc này nhìn thấy Uông chủ nhiệm đã bị người thanh niên kia kéo từ trong ký túc xá đi ra, bọn họ nhìn nhau. Cũng đều không dám lên.
Một người!
Một người bị thương!
Đứng ở chổ kia cũng chấn động gần trăm người, cái bức họa này suy nghĩ một chút đều làm khiếp sợ, nhưng hiện tại không phải chuyện suy nghĩ một chút. Mà là thật sự xuất hiện!
Lúc này, có người từ trong ký túc xá lục đục chạy ra!
Khoảng chừng mười người, đều là người sớm vào phòng họp đợi họp, bên trong còn có một người chính là vợ của Uông Sâm Hứa Diễm, bọn họ hiện tại mới nhận được tin tức, gấp gáp đi xuống lầu. Thật ra cũng không phải bọn họ phản ứng chậm, mà là động tác của Đổng Học Bân quá nhanh, từ khi hắn xông vào đại viện đi vào ký túc xá đến đánh Uông Sâm kéo gã đi ra, cũng chỉ dùng vài phút thời gian mà thôi, phòng họp thị cục phong bế lại tốt. Chờ bọn họ nhậ tin tức xuống lầu đi ra thì, Đổng Học Bân đều đã đánh xong.
"Lão Uông!"
"Uông chủ nhiệm!"
"Phản! Muốn tạo phản à!"
Mấy người mới ra tới cực kỳ tức giận!
Nhưng bọn họ cũng từ chổ người báo tin nghe nói sức chiến đấu của người thanh niên kia, tự nhiên không dám kích động, chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn.
Chỉ có Hứa Diễm lao lên, cả kinh kêu lên: "Lão Uông!"
Đổng Học Bân vừa đá xong, đang ở bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn Hứa Diễm, cũng không phản ứng ả, để ả chạy tới trước mặt của Uông Sâm.
"Lão Uông! Ông tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi!" Hứa Diễm vội la lên.
"Đừng lay, hắn không chết được đâu." Đổng Học Bân thản nhiên nói.
Vừa nhìn Đổng Học Bân, Hứa Diễm không nói hai lời một chưởng vỗ qua!
Chuyện đánh chị Từ Hứa Diễm không tham dự. Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị làm gì ả, hắn rất ít đánh phụ nữ, hay dùng tay cản một chút.
Hứa Diễm không buông tha một gối đánh vào bụng hắn.
Đổng Học Bân đẩy tay, trọng tâm của Hứa Diễm không còn, lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Hứa Diễm trong lòng biết không phải đối thủ của hắn, con mắt đỏ hồng nhìn thẳng hắn, hình như muốn ăn hắn vậy, chồng bị thương đã làm ả bị chọc giận.
Nhưng Đổng Học Bân một chút cũng không nghĩ cái gì, ngược lại nói, "Đừng nhìn tôi như thế, tôi thật không quen, chồng bà là cái thứ chó má gì bà hẳn là rõ ràng, hắn không phải kiêu ngạo sao? Hắn không phải trâu bò sao? Được đấy, vậy tôi để hắn nhìn ai kiêu ngạo hơn! Tôi ngày hôm nay con mẹ nó đánh hắn! Bà cũng đừng trừng mắt với tôi, nếu bà không phải nữ, tôi đã sớm một cước đá bay đi rồi!" Từ Yến bị đánh tuy rằng Hứa Diễm không có trực tiếp ra tay, nhưng tuyệt đối không thoát quan hệ, Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không hoà nhã.
Hứa Diễm đứng lên.
Đổng Học Bân nhìn ả, "Một lần tôi nhường bà, lần thứ hai tôi sẽ không cam đoan, bà lại một lần nữa thử xem." Hắn còn cả một bụng hỏa đây!
Hứa Diễm nhấc chân muốn xông lên.
Phía sau một cán bộ phân cục nhanh chóng kéo ả lại, "Đừng!"
"Hứa cục trưởng! Trước nhịn một chút! Lãnh đạo lập tức tới!"
"Đúng vậy, người của thị cục sẽ đem súng đến! Ngài đừng kích động!"
"Chồng tôi đều bị đánh thành như vậy! Đổi lại anh anh nhịn được sao!"
"Chúng ta không phải đối thủ của hắn, chờ một chút, nhiều người như vậy, hắn ngày hôm nay khẳng định chạy không được!"
Vài người đều kéo Hứa Diễm lại, bởi vì bọn họ đã từ trong ánh mắt của Đổng Học Bân nhìn ra, người nọ là thật sự nổi bão, không thể trông cậy vào hắn hạ thủ lưu tình.
"Buông tôi ra!"
"Hứa cục trưởng! Ngài bình tĩnh!"
"Tôi bảo các người buông ra!"
Đổng Học Bân thấy bọn họ không động, cũng mặc kệ, quay đầu lại nhìn Uông Sâm lại tỉnh lại trên mặt đất, nghĩ cũng không khác biệt lắm, chuẩn bị tát hắn một cái tát cuối cùng, dám đánh lão Từ nhà tôi? Vậy tôi ngày hôm nay cho ông "thoải mái", khiến cho nhớ một lần!
Nhưng trong giây phút đó, tiếng súng vang lên!
Đoàng một tiếng! Một người nả một phát súng lên trời!
Nhất thời. Lại có mười mấy người từ trong ký túc xá đi ra, trong tay đều cầm súng, súng đã ra!
"Súng tới!"
"Lúc này được rồi!"
"Phù, cuối cùng cũng kịp lúc!"
"Đúng vậy, để cho hắn đánh tiếp còn không biết Uông chủ nhiệm sẽ thành cái dạng gì."
"Hơn mười khẩu súng nhắm vào hắn, hắn khẳng định cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi người một súng hắn đều thành cái giường."
Mười mấy người đi lấy súng tuy rằng chậm một ít. Nhưng tốt xấu vẫn tới, nhất thời, đám cán bộ thị cục cũng đều ồn ào, hét lớn một tiếng chỉ huy.
Mười mấy người đi tới, vây quanh Đổng Học Bân thành một vòng lớn, đem súng chỉ vào hắn.
Người của phân cục Thành Tây trong lòng căng thẳng. Đàm Lệ Mai càng gấp đến độ giậm chân.
Lực chấn nhiếp của hơn mười họng súng tối om là rất lớn, Đổng Học Bân nhìn bọn họ, không lên tiếng.
"Tay ôm đầu!"
"Không được nhúc nhích!"
"Quỳ trên mặt đất!"
Mười mấy người giơ súng quát nói.
Hứa Diễm thả lỏng, Uông Sâm toàn thân đều đau đớn cũng như trút được gánh nặng, biết Đổng Học Bân bị khống chế, gã cũng tránh được một kiếp.
Đúng vậy, ai cũng đều nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ riêng một người không phải, đó chính là Đổng Học Bân.
Nhìn họng súng, Đổng Học Bân ngược lại nở nụ cười một chút, dĩ nhiên lộ ra một biểu tình căn bản không để ở trong lòng. Khom lưng ngồi xổm trước mặt Uông Sâm.
"Tay ôm đầu!"
"Bằng không nổ súng!"
Nhưng khiến cho tất cả mọi người trừng to mắt ra chính là, Đổng Học Bân lại không thèm đế ý đến bọn họ, vung cánh tay vỗ một cái tát lên trên mặt của Uông Sâm!
Bốp!
Uông Sâm lại hộc ra vài cái răng máu!
Tất cả mọi người đều lộ ra kinh ngạc, quả thật không dám tin tưởng!
Hơn mười khẩu súng! Hắn... Hắn không sợ? Còn đánh??
Đàm Lệ Mai cũng kinh ngạc, bất chấp tất cả hét lớn: "Đừng nổ súng!"
Mười mấy người cầm súng cũng choáng váng. Bọn họ công tác tại quốc an nhiều năm như vậy, thật đúng là không có gặp qua người hung hãn như thế! Ngay cả súng đều không sợ!
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết có nên nổ súng hay không!
Đổng Học Bân đánh được rồi, đứng lên nhìn họng súng xung quanh, cười tủm tỉm đi tới.
"Đừng tới đây!"
"Tôi cảnh cáo cậu đừng tới đây!"
Đổng Học Bân vẫn đi về phía trước, vài giây sau tới phía trước một họng súng, nhấc tay. Nhẹ nhàng chỉ chỉ mi tâm của mình, "Thấy các người cầm súng là biết, đều là văn chức phải không? Mỗi năm huấn luyện cũng là nổ súng bắn bậy? Không có việc gì, văn chức được, văn chức rất tốt, tới đi, cũng đừng vì thuật bắn súng của các người quá kém bắn không trúng lại ngộ thương người khác, thấy mi tâm của tôi không, bắn vào chổ này này, ở đây gần nè, siết cò súng là được, tuyệt đối không bắn hụt, ơ, sao anh còn chưa mở chốt bảo hiểm, nhanh chóng mở đi."
Đổng Học Bân nhìn bọn họ, không có một tia sợ hãi, ngược lại còn cười ha ha.
Mười mấy người đều ngơ ngác, không ngờ rằng người thanh niên này không chỉ không sợ, ngược lại còn chủ động yêu cầu bọn họ nổ súng? Thậm chí còn cười?
Cái con mẹ nó!
Người này là người nào vậy!
Cũng quá hung hãn!
Bọn họ gặp qua người hung hãn nhiều rồi! Nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua ai hung hãn như Đổng Học Bân!
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn hắn, hèn chi hắn dám xông vào đại viện quốc an, riêng cái phần can đảm này, tất cả mọi người bọn họ ở đây đều không bằng!
Một người cả giận nói: "Vì sao cậu đánh người!"
Bọn họ nghĩ Đổng Học Bân và Uông Sâm khẳng định là có thâm thù đại hận cái gì.
Đổng Học Bân trong lòng biết, chuyện chị Từ bị đánh hắn khó mà nói, dù sao cũng là chuyện nhà của cô ấy, ầm ĩ cũng không tốt đối với danh tiếng của Từ Yến, vì vậy Đổng Học Bân cười cười, "Vì sao? Không vì sao! Tôi thấy Uông Sâm không vừa mắt! Đánh chính là hắn!"
Nghe vậy, mọi người đã có kích động muốn há mồm chửi má nó!
Đánh người cũng cần nguyên nhân! Mâu thuẫn cũng cần lý do!
Cậu đem Uông chủ nhiệm đánh thành như vậy! Còn xông vào quốc an đại viện tới phòng làm việc của Uông chủ nhiệm trước mặt một trăm người đánh ông ta! Cái này... Cái này lại có thể không có vì sao?
Không lý do?
Không đạo lý?
Không nguyên nhân?
Cũng là nhìn không vừa mắt? Chính là muốn đánh??
Tất cả mọi người bị tác phong vô lại của Đổng Học Bân làm cho hầu như chửi ầm lên!
Má ơi! Uông chủ nhiệm sao đắc tội một lưu manh như thế...