Hai ngày sau.
Buổi sáng, gia thuộc viện.
Sau khi rời giường Đổng Học Bân rửa mặt hoàn tất, thu xếp một chút hành lý thu dọn xong của đêm qua, vừa tiện tay gọi mấy cú điện thoại.
"A lô, tiểu Diêu, tôi chuẩn bị đi."
"Hả? Hiện tại đi? Về nhà?"
"Ừm, giúp tôi tìm hai người đưa tôi một chút đi."
"Tốt, vậy tôi lập tức an bài, tôi cũng lập tức đi qua."
"Cô đừng tới, tôi nghỉ bệnh mấy ngày nay cô đã cực khổ nhiều rồi, xảy ra chuyện gì thì tùy thời báo cáo với tôi, việc nhỏ tự cô quyết định là được, không cần hỏi tôi, dù sao cô nói cũng là tôi nói, lãnh đạo bên dưới không dám không nghe, ai có chuyện gì, cô cứ nói với tôi"
"Ha ha, được"
"Cứ như vậy nha"
"Ừm, cậu thuận buồm xuôi gió, chú ý thân thể"
"Cô cũng vậy, làm việc kết hợp nghỉ ngơi, đừng làm quá mệt mỏi"
Cúp bên này, Đổng Học Bân lật danh bạ kiếm số điện thoại của Khương Phương Phương, bất quá suy nghĩ một chút vẫn không dám gọi, thẳng thắn gọi cho thư ký của cô ấy Lý Hiểu Na.
"A lô, Lý thư ký"
"Xin chào Đổng huyện trưởng"
"Là như thế này, hôm nay tôi trở về nhà"
"Nhanh như vậy? Ngài không phải nói sẽ qua vài ngày sao?"
"Ừm, bên kia đã an bài bệnh viện được rồi, gọi tôi nhanh chóng trở về dưỡng bệnh, ở bên kia cũng có người chăm sóc, cũng tiện hơn nhiều"
"Vậy ngài làm sao trở về?"
"Vé máy bay đã đặt rồi"
"Nhưng ngài bị thương như vậy, trên máy bay cũng chật..."
"À, tôi đặt khoang hạng nhất, không có việc gì"
Bên kia điện thoại Lý Hiểu Na một trận cười khổ, cũng phải, cô ấy thật sự đã quên mất tài sản của Đổng Học Bân, người ta hiển nhiên sẽ không đi khoang bình thường rồi, không giống bọn họ làm gì cũng phải nghĩ đến tài chính trong huyện, căn bản là không cùng một cấp.
"Vậy tôi đã biết"
"Ừm, cô nói một tiếng với Khương huyện trưởng giùm"
"Được, vậy chúc ngài sớm ngày hồi phục"
"Cảm ơn"
Đổng Học Bân lại gọi cho Mông bí thư và mấy người lãnh đạo bắt chuyện một tiếng. Chuyện hắn đi về nhà dưỡng bệnh đã sớm được thông báo ra, Mông bí thư và Khương huyện trưởng cũng đã phê, dù sao thì Đổng Học Bân ở đây cũng không có người thân, không ai chăm sóc, về nhà dưỡng bệnh cũng là đương nhiên.
...
Buổi sáng.
Tỉnh thành, phòng khách sân bay.
Mã Bân và hai người khoa viên đến đây đưa tiễn Đổng Học Bân.
Đi chổ phục vụ đăng ký, sau khi thay đổi xe đẩy chuyên dụng của sân bay, mấy người Mã Bân giúp Đổng Học Bân đem xe đẩy đi gửi hành lý.
"Mã chủ nhiệm, cảm ơn"
"Ngài xem ngài xem, quá khách khí"
"Cũng cảm ơn tiểu Trương tiểu Lý, khổ cực hai người"
"Đổng huyện trưởng, chúng tôi là đương nhiên"
"Đưa đến đây được rồi, các người trở về sớm một chút đi"
"Hả? Bây giờ còn chưa lên máy bay mà, ngài bị thương như vậy..."
"Tôi ngồi khoang hạng nhất, một hồi có người an bài, hơn nữa các người cũng không thể đi lên máy bay được, đến chổ này là được rồi, quay về đi"
"Vậy sau khi ngài xuống máy bay..."
"Có người đón tôi rồi, yên tâm đi"
Nói xong, Đổng Học Bân đưa tay lấy cái túi trong tay của khoa viên tiểu Trương, đặt trên đầu gối mình, mở khóa, lấy bên trong ra hai gói Phù Dung Vương Nhuyễn Lam, đưa cho Mã Bân.
Mã Bân đổ mồ hôi: "Ngài làm gì vậy?"
Đổng Học Bân nói: "Để cho các người từ xa đến đây đưa tôi một chuyến tôi cũng thấy ngại, mở ra phân cho mọi người một chút đi"
"Ngài như vậy thật không có ý nghĩa"
"Kêu các người cầm thì các người cứ cầm đi, mấy ngà nay đẩy tôi đi cũng không chỉ một lần, phiền phức mọi người, các người nếu như không nhận, vậy là khinh thường tôi?"
"Vậy..."
"Cầm đi!"
"Được, vậy cảm ơn ngài"
Phù Dung Vương Nhuyễn Lam, năm trăm một gói, hai gói cũng là một ngàn.
Hai gói thuốc, đương nhiên là Mã Bân một gói, tiểu Trương tiểu Lý mỗi người nửa gói.
Lại nói khách khí một hồi, ba người bọn họ nhìn theo Đổng Học Bân đi qua cửa kiểm tra. Bởi vì trên người còn có thạch cao, cho nên chổ kiểm tra làm tốn chút thời gian, Đổng Học Bân mới được thuận lợi qua cửa, tự mình đẩy xe đẩy đi vào, biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
"Chúng ta cũng đi thôi" Mã Bân nói.
Tiểu Trương tiểu Lý gật đầu, đi theo phía sau.
Cầm thuốc lá trng tay, tiểu Trương lặng lẽ nói:" Vẫn là Đổng huyện trưởng rộng rãi"
Tiểu Lý cười khổ nói: "Đúng vậy, thuốc lá năm mươi đồng một gói cũng đều tùy tiệ, cho dù là Mông bí thư cũng không có khả năng"
Tiểu Trương nở nụ cười một tiếng: "Đừng nói là Mông bí thư, cho dù là bí thư thị ủy của thành phố chúng ta phỏng chừng cũng không có điều kiện này, cho dù có, cũng sẽ không tùy tiện cho thuộc hạ" Bọn họ là huyện nghèo, trình độ tiêuphí cực thấp, thuốc lá năm sáu đồng một gói cũng đã là thuốc tốt, một gói thuốc năm sáu mươi đồng, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, trong lòng tự nhiên cũng nhớ kỹ chổ tốt của Đổng huyện trưởng, lãnh đạo đối với thuộc hạ nào bên dưới cũng dều khách khí đều quan tâm như vậy thật sự là không nhiều lắm.
Khu hậu cơ.
Sau ki đăng ký, máy bay còn chưa có tới.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, chín giờ, liền lấy điệ tooại ra, gọi điện thoại cho Tạ Tuệ Lan, mình muốn trở về còn chưa có báo với cô ấy.
Tít tít tít.
Tít tít tít.
Điện thoại không người tiếp.
Đổng Học Bân biết Tuệ Lan có thể là bận, hoặc là đang họp, cũng không gọi lại nữa, nghe bên tai truyền đến âm thanh đăng ký, hắn liền đi qua.
Máy bay cất cánh.
Một tiếng đồng hồ.
Hai tiếng đồng hồ.
Ba tiếng đồng hồ.
...
Buổi trưa.
Chưa đến mười hai giờ.
Máy bay hạ cánh, Đổng Học Bân dưới sự trợ giúp của nhân viên sân bay đem hành lý của mình về xe đẩy, ôm hành lý ra khu vực chờ taxi.
Ài, chân không đi được đúng thật là không tiện.
Đúng rồi, bên này hình như không ai biết mình bị thương nặng?
Đổng Học Bân chớp chớp mắt, người biết mình bị thương cũng chỉ có Tuệ Lan và mẹ già, phỏng chừng Huyên di các nàng cũng biết, nhưng thương thế cụ thể ra sao thì các nàng cũng không lý giải, bởi vì Đổng Học Bân trong điện thoại nói năng hàm hồ, cũng không có nói rõ với mọi người, nếu người bên này không rõ ràng, trong thời gian ngắn mình cũng không quay về huyện Trinh Thủy, muốn trở về cũng phải hai tháng, vậy vì sao không làm cho thương thế khôi phục lại một chút?
Đúng rồi!
Làm như thế thôi!
Đổng Học Bân ngồi trên xe đẩy đặt hai tay lên hai đùi của mình, nhắm chặt mắt tập trung ý niệm, nhất thời niệm một tiếng REVERSE!
Một giây...
Ba giây...
Năm giây...
REVERSER giải trừ!
Nhưng một chút vết thương cần thiết thì vẫn phải chậm rãi hồi phục, cho nên Đổng Học Bân cũng không khôi phục lại mấy chổ gãy xương trên tay và trên người, chỉ là ở trên chân, Đổng Học Bân cũng chỉ hồi phục lại chân phải, chân trái thì chỉ làm cho nó bị thương nhẹ lại một chút, nếu không thì sẽ trông quá giả tạo, hắn cũng không muốn bị lộ.
Người phía trước đều đi.
Lúc này, một xe taxi dừng lại trước mặt Đổng Học Bân.
Tài xế có thể là cũng có lòng nhiệt tình, thấy Đổng Học Bân ngồi xe đẩy, lập tức mở cửa xuống xe muốn dìu hắn, hai người tốt bụng bên cạnh cũng muốn giúp đỡ Đổng Học Bân thu xe đẩy lại.
Đổng Học Bân gật đầu cảm ơn với bọn họ, nhưng sau một khắc, dưới cái nhìn trừng to của mọi người hắn đã đứng lên, đem xe đẩy cất vào trong cóp sau của xe taxi, sau đó mở cửa ngồi xuống, nói với tài xế còn đang kinh ngạc đến ngây người: "Sư phụ, phiền phức ngài, đi thành phố Phần Châu!"
Mọi người: "..."