Chung Lệ Trân sống chết không biết?
Đổng Học Bân lành ít dữ nhiều?
Bầu không khí trong biệt thự bị tin tức này ép tới căng thẳng!
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại cố định trong phòng khách đột nhiên vang lên.
Đổng Học Bân đi qua nhìn dãy số, lau nước mắt trên khóe mắt: "Ba..."
Đầu bên kia của điện thoại là giọng điện cứng rắn của Tạ lão gia tử: "Tạ Kiến Quốc ở chổ con phải không? Kêu nó tiếp điện thoại!" Gọi đích danh như vậy, giọng điệu hiển nhiên không tốt.
Hàn Tinh hơi nghiêng đầu: "Quốc Kiến, ba gọi chú"
Tạ Quốc Kiến cắn răng đi qua: "A lô, ba"
Tạ lão gia tử nói: "Chuyện của Lệ Trân là mày nói với tiểu Đổng?"
Nhắc đến hai chữ Lệ Trân, biểu tình của Tạ Quốc Kiến liền có chút thống khổ: "Là con"
"Hồ đồ! Hồ đồ!" Tạ lão gia tử lớn tiếng quát, âm thanh lớn đến nổi ngay cả Hàn Tinh bọn họ xung quanh đều nghe được.
Tạ Quốc Kiến tự biết đuối lý: "Ba, là lỗi của con, con căn bản không nên nói chuyện này với Tiểu Bân"
Tạ lão gia tử nói: "Một câu là lỗi của mày thì xong à? Hả? Mày làm sao ăn nói với anh hai chị hai của mày? Mày làm sao ăn nói với Tuệ Lan hả? Hả? Mày nói cho tao biết đi!"
Tạ lão gia tử mở miệng mắng một trận.
Tạ Quốc Kiến không phản bác, lẳng lặng nghe, ông cũng không phản bác được.
Chung Lệ Trân rất quan trọng, kỹ thuật mà Chung Lệ Trân nghiên cứu ra cũng rất quan trọng, nhưng cô ấy dù sao cũng không phải là máu mủ của Tạ gia, tuy rằng Tạ lão gia tử thấy cô ấy thân thiết kêu một tiếng Tiểu Trân, nhưng không có quan hệ huyết thống gì. Thế nhưng Đổng Học Bân thì khác, Đổng Học Bân là cháu rể đích tôn của Tạ gia, là người của Tạ gia bọn họ. Cho nên lần này nghe được tiểu Đổng có thể đã bị ngộ hại tại Phất Châu, Tạ lão gia tử không nổi giận mới là lạ!
Một lát sau, Tạ Quốc Kiến rốt cục nói: "Ba, ngàn sai vạn sai đều là con sai, đừng làm thân thể của ba tức giận, Tiểu Bân và Lệ Trân không nhất định bị ngộ hại. Hiện tại tin tức cụ thể cũng không rõ ràng, ba yên tâm, con sẽ lập tức trở về quân bộ, nhất định sẽ phái người đi Phất Châu cứu người!"
"Trông cậy vào mày? 'Hoàng hoa' đều lạnh rồi!"
"Ba, vậy ba là nói..."
"Tao đã gọi điện thoại rồi, đều an bài được rồi!"
Tít tít tít, không nói thêm nữa, Tạ lão gia tử bên kia cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Tạ Quốc Kiến nhìn về phía anh và chị dâu của mình: "Lão gia tử nói đã liên hệ được rồi, nếu như Tiểu Bân và Lệ Trân còn sống, kaẳng định là bị vây tại Phất Câhu, lão gia tử trực tiếp gọi điện thoại, cơ hội thành công hẳn là lớn hơn một chút, buổi tối ngày hôm nay sẽ phái người đi qua"
Tạ Quốc Lương thở dài nói: "Chỉ mong Tiểu Bân và Lệ Trân không có việc gì"
Tạ Quốc Bang cũng gọi điện thoại xong rồi trở về, ngồi cùng Hàn Tinh một chô, hai người một câu cũng không nói...
Reng reng reng, rốt cục, một số điện thoại mà Hàn Tinh không muốn thấy nhất đã hiện ra trên điện thoại di động của bà... là con gái của bà Tạ Tuệ Lan gọi đến.
Hàn Tinh không dám tiếp: "Quốc Bang"
Tạ Quốc Bang nghiêm mặt nói: "Tiếp, nên biết cũng phải biết"
Hàn Tinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tiếp điện thoại: "Tuệ Lan"
Tạ Tuệ Lan nói: "Mẹ, nghe nói bên Phất Châu đã xảy ra chuyện? Dì họ có tin tức không?"
"Viện nghiên cứu bị tập kích, đã chết rất nhiều quân nhân, dì họ của con hiện tại sống chết không biết" Hàn Tinh thành thật nói: "Lão gia tử đã liên hệ người"
"Bị tập kích? Là người của chúng ta?"
"..."
"Mẹ, nói đí?"
"... Là Học Bân đi"
Đầu kia im lặng một chút: "Mẹ lập lại lần nữa? Con nghe không rõ ràng"
"Học Bân không nói cho ai biết hết, một mình đi Phất Châu cứu người, hiện tại... hiện tại..."
"Hiện tại làm sao?"
"Mẹ cũng không biết, bọn họ nói..." Hàn Tinh cũng không nhịn được nữa, che miệng bật khóc lên: "Nói Học Bân có thể lành ít dữ nhiều"
Tiếng hít vào truyền đến: "Mẹ nói giỡn với con sao?"
"Đều là mẹ sao, đều là mẹ không tốt!" Hàn Tinh khóc lên nói.
"Bụng con đều mấy tháng rồi! Mẹ hiện tại nói với con là chồng con đã chết?"
Tạ Quốc Bang tiếp nhận điện thoại di động từ trong tay của vợ, nói: "Tuệ Lan, chuyện của Tiểu Bân còn chưa có xác định, chỉ là muốn cho con chuẩn bị tâm lý trước mà thôi"
"Cái chuẩn bị tâm lý này con không cần"
"Ba cũng tin tưởng Tiểu Bân còn sống"
"Không phải tin tưởng, tên nhóc kia khẳng định không chết được! Cho dù là toàn bộ quân đội của Phất Châu phong tỏa toàn bộ Phất Chấu kín không có kẽ hở! Tên nhóc kia khẳng định vẫn có biện pháp chạy ra!"
"... Ừm"
"Ba đặt cho con một vé máy bay! Con muốn đi Phất Châu!"
"Tuệ Lan, lúc này con đi cũng vô dụng!"
"Vậy con tự mình đặt vé, cứ như vậy!"
"Cái này có thể không làm được! Tuệ Lan! Tuệ Lan?"
Tít tít tít, điện thoại đã bị cắt đứt.
Tạ Quốc Bang nhíu mày nói: "Tuệ Lan này! Con bé muốn đi Phất Châu!"
Tạ Quốc Kiến kinh ngạc, lập tức nói: "Tuyệt đối không được! Bên kia rất lộn xộn! Sao con bé có thể đến!"
Tạ Quốc Lương nói: "Tính tình của Tuệ Lan các người cũng không phải không biết! Con bé quyết định chuyện gì ai nói cũng không nghe, lão tam, chú tốt nhất nên thông báo cho bên sân bay, chỉ cần có tin tức của Tuệ Lan, thì tìm người ngăn cản con bé lại, cái đầu gió này con bé quả thật không thể đi!"
Tạ Quốc Bang nói: "Cứ làm như thế!"
Tạ Quốc Kiến lập tức gọi điện thoại cho bên sân bay, liên hệ xong bên sân bay thì lại gọi máy cú điện thoại để hỏi thăm tình huống bên kia của Phất Châu, trong lòng ông vẫn rất căng thẳng, rất sợ nghe được tin tức không tốt gì, tuy rằng biết Chung Lệ Trân và Đổng Học Bân rất có thể đã bị ngộ hại, càng không muốn nghe tin tức thi thể của hai người đã bị tìm được, ông cũng muốn lưu lại cho mình một tia hy vọng nhỏ nhoi này, nhưng ngay cả như vậy cũng có chút xa xỉ.
Trong chớp mắt, những người khác của Tạ gia đều nghe nói.
Hạ Diễm Trân, Từ Lệ Phân, Tạ Nhiên, Tạ Tĩnh, Tạ Hạo bọn họ đều gọi điện thoại đến, gấp gáp hỏi tình huống, sau khi nghe nói đến chuyện của Đổng Học Bân, tất cả đều biến sắc!
Đổng Học Bân có thể bị ngộ hại!
Cái này... cái này... sao có thể?
Bên ngoài lộn xộn, trong nhà lộn xộn, hiện tại quả thật thành hỗn loạn!
Ngay lúc quân đội chuẩn bị không tiếc bất cứ giá nào phái người nghĩ biện pháp cứu Đổng Học Bân và Chung Lệ Trân, ngay khi trên dưới Tạ gia rơi vào trong bi thương...
Chuông cửa vang lên.
Leng keng, leng keng.
Hàn Tinh bên trong cũng không nhúc nhích, tâm tư của bà ấy căn bản không ở chổ này.
"Có thể là em dâu các nàng đến, cũng có thể là Tiểu Nhiên Tiểu Tĩnh, mở cửa đi!" Tạ Quốc Bang dung âm thanh trầm thấp nói với Hàn Tinh một câu.
Hàn Tinh tâm tình rất thấp, tựa như nói cái gì cũng không nghe thấy.
Tạ Quốc Lương biết tâm tình của chị dâu, đứng lên nói: "Để cho chị nghỉ ngơi một chút đi, em đi mở cửa!"
Đi tới trước cửa, Tạ Quốc Lương cũng không mở thiết bị giám sát mà trực tiếp mở cửa ra, sau đó nhìn về phía người mỹ phụ trung niên bên ngoài, ông hơi sửng sốt: "Cô là?"
Mỹ phụ nhìn về phía ông: "Anh... là Quốc Lương đại ca?"
Tạ Quốc Lương kinh ngạc một chút, rốt cục thấy đối phương có chút quen mắt, nhìn nửa ngày, ông đột nhiên cả kinh như thấy ma, trừng mắt nói: "Em là... Lệ Trân?"