Từ gia.
Buổi tối, chín giờ hơn.
Vào phòng vệ sinh Đổng Học Bân hung hăng cho mình một cái tát, thầm mắng mình quá mức, vì trốn tránh bầu không khí xấu hổ, hắn thẳng thắn không đi ra, sau khi rửa mặt thì cởi quần áo, ở trong phòng tắm tắm nước nóng, gội đầu hai lần, tắm trên người ba lần, chờ tới mười giờ hơn, Đổng Học Bân cẩn thận lau khô thân mặc quần áo, mở cửa phòng vệ sinh ra bên ngoài nhìn một chút, nhẹ tay nhẹ chân đi ra.
Tối đen.
Tắt đèn.
Trong phòng khách một chút động tĩnh cũng không có.
Trên sô pha có một cái chăn, hiển nhiên là có người lấy ra cho mình, lại nhìn nhìn cánh cửa phòng ngủ chủ, Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, chui vào trong chăn trên sô pha.
Hai người hẳn là ngủ rồi.
Hay là đang nói chuyện phiếm? Trò chuyện cái gì vậy?
Đổng Học Bân không nhịn được suy nghĩ miên man một trận, cũng không ngủ được.
Ngu Mỹ Hà khẳng định là biết quan hệ của mình và Từ Yến không tầm thường, chị Từ tám phần cũng đoán ra quan hệ của mình và chị Ngu càng không tầm thường, hai người có thể nói đến cái trọng tâm câu chuyện này hay không? Có thể phê bình mình hay không? Ặc, hẳn là không thể nào? Đổng Học Bân lúc trước đã nói qua cùng Từ Yến, còn là chính mồm nói, Từ Yến sớm biết sinh hoạt tình cảm của mình tương đối lộn xộn, hơn nữa hai người cũng có quan hệ, cho nên Từ Yến hẳn là cái loại tính cách tương đối mở ra, sẽ không vì vậy giở mặt cùng Đổng Học Bân. Về phần Ngu Mỹ Hà, phỏng chừng cũng sẽ không, từ sau khi mình cùng cô ấy, sau đó cùng Tuệ Lan kết hôn, thậm chí trước mặt của tiểu Thiến Thiến cùng chị Ngu làm, chị Ngu đều cho tới bây giờ chưa nói qua cái gì, Ngu Mỹ Hà đối với mình cũng là rất dung túng, Đổng Học Bân nghĩ hẳn là cũng sẽ không có vấn đề lớn.
Chắc là không sao đâu.
Hay là đi nghe một chút?
Nói làm thì làm, Đổng Học Bân rón ra rón rén rời sô pha, không mang dép, đi chân trần đi tới cửa phòng ngủ ghé vào nghe.
Tĩnh.
Tiếng động gì cũng không có.
Hai người thật ngủ hả??
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đi trở về nằm xuống, không nói bậy mình là tốt rồi, nếu như chị Từ và chị Ngu đều một đao hai đoạn với mình, Đổng Học Bân chắc chắn quấn quýt đến chết.
Nửa tiếng đồng hồ...
Một tiếng...
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền ra tiếng bước đi.
Đổng Học Bân vẫn nghĩ đông nghĩ tây, hơn nữa rượu trên đầu vẫn chưa xuống, hắn nằm nửa ngày chưa ngủ, vì vậy sau khi nghe động tĩnh thì làm bộ nhắm mắt lại ngủ, nhưng cái lỗ tai dựng thẳng lên, lẳng lặng nghe cửa phòng ngủ mở ra, nghe tiếng dép đi tới.
Bước chân rất nhẹ.
Nhẹ tới một mức độ cẩn thận.
Đổng Học Bân không cần mở mắt cũng biết, đi ra khẳng định là Ngu Mỹ Hà, sau đó phòng vệ sinh bên kia truyền đến âm thanh đóng mở cửa, chị Ngu đây là đi WC?
Đổng Học Bân ở bệnh viện một tuần, vẫn không gần nữ sắc, rượu vào dũng khí tăng, bầu không khí vừa đến, thằng nhãi này trong lòng lại không thành thật.
Trong phòng vệ sinh truyền ra âm thanh rất nhỏ.
Sau đó động tĩnh bồn cầu xả nước chen ra.
Đổng Học Bân mở mắt ra nhìn bên kia, chỉ thấy cửa vừa mở ra, thân ảnh của Ngu Mỹ Hà từ bên trong đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đổng Học Bân thấp giọng hô: "Chị Ngu."
Ngu Mỹ Hà thân bị kiềm hãm, "Học Bân, cậu, cậu còn chưa ngủ?"
Đổng Học Bân ừm một cái, "Không ngủ được, chị trò chuyện với tôi nha?"
Ngu Mỹ Hà lắp bắp nói: "Tôi... Tôi... “.
Đổng Học Bân xoay người ngồi dậy, vỗ vỗ chổ trốn bên cạnh trên sô pha, khiến cho Ngu Mỹ Hà ngồi xuống, "Chị Từ ngủ?"
"Hẳn là ngủ." Ngu Mỹ Hà đáp.
Đổng Học Bân nhìn một thân áo ngủ chật căng của chị Ngu, tay liền không thành thật mò lấy đùi của cô ấy, thấp giọng nói: "Vậy hai ta thân thiết một chút đi."
"Không nên."
"Vì sao?"
"Chị Từ còn đang ngủ, không tốt."
"Không có việc gì,, nhớ chị."
"Thật không nên, sô pha, sô pha quá nhỏ."
"Đủ là được."
"Đừng, nếu như chị Từ thấy, tôi, tôi..."
"Cô ấy không phải ngủ sao, không nhìn thấy, yên tâm đi."
Thấy Ngu Mỹ Hà lúc đi ra cũng đã đem cửa phòng ngủ đóng lại, Đổng Học Bân cũng không sợ, tay cởi đồ trên người ra, sau đó đưa tay đi khám phá thân thể chị Ngu, trên đùi, ngực, trên mông, đều bị Đổng Học Bân sờ soạng vài lần.
Ngu Mỹ Hà vẫn không nhúc nhích, ngoài miệng nói "Không tốt ".
Nhưng sau khi bị Đổng Học Bân kéo vào trong chăn của hắn, dùng chăn phủ kín cô ấy.
Ngu Mỹ Hà cũng không nói cái gì, hô hấp hơi gấp, con mắt cũng chậm chậm đóng lại.
Thấy thế, Đổng Học Bân bắt đầu cởi nút áo ngủ của chị Ngu, một nút, hai nút, nhưng mà vừa cởi đến nút thứ hai, cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng động!
Kẹt.
Cửa mở, lại là tiếng bước chân đi tới!
Ngu Mỹ Hà bị dọa không nhẹ, không nhúc nhích cuộn vào trong chăn không dám hé răng.
Đổng Học Bân cũng hoảng sợ, thân thể cứng đờ, cứ như thế ôm chị Ngu trong chăn giả chết, động tĩnh gì cũng không dám lộ ra.
Lạch cạch lạch cạch.
Tiếng dép đi vào phòng vệ sinh.
Sau đó, một tiếng nước ào ào cũng dần dần truyền ra.
Chị Từ cũng đi WC? Cô ấy lúc dậy hẳn là thấy bên giường không có người? Cô ấy biết chị Ngu không có? Biết chị Ngu ở trong chăn mình? Trời ạ, cho dù cô ấy rời giường không chú ý, hai người mình nằm trên sô pha, cao hơn gấp đôi so với bình thường, ngốc cũng có thể nhìn ra, chị Từ là người thông minh như vậy, phỏng chừng nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết Ngu Mỹ Hà cùng mình ở trong chăn.
Má ơ!
Cái này gọi là chuyện gì!
Đổng Học Bân rơi vào tình huống khó xử, rơi vào tình huống rất khó xử.
Một lát sau, trong tiếng xả nước cánh cửa phòng vệ sinh lần thứ hai mở ra, tiếng bước chân đi ra.
Nhưng khiến cho Đổng Học Bân muốn đập đầu tự tử chính là, bước chân của Từ Yến lại có thể là đi tới hướng sô pha bên này.
Từ Yến há mồm liền nói: "Được rồi, đứng lên đi, chen ở chỗ này có mệt hay không? Hai ngươi đi phòng ngủ lăn qua lăn lại đi, chị ở sô pha là được."
Đổng Học Bân ặc một tiếng, "Chị Từ, khụ khụ..."
Ngu Mỹ Hà cúi đầu đỏ mặt, quẫn bách cực kỳ, "Chúng tôi không phải, em... em..."
Từ Yến khoát khoát tay, "Không phải là chuyện này sao, đều là người trưởng thành, còn có cái gì kiêng kỵ? Trong lòng mọi người đều rõ ràng, cũng không cần phải xấu hổ."
Ngu Mỹ Hà không hé răng, da mặt cô ấy rất mỏng.
Đổng Học Bân cười khổ nhìn Từ Yến, thẳng thắn nói: "Vậy chị Từ, bằng không ba chúng ta cùng vào phòng ngủ đi?" Nếu đã làm rõ, Đổng Học Bân cũng liều nói.
Từ Yến cười chỉ chỉ hắn, "Tên nhóc cậu thật ra không khách khí nha." Dừng lại một hơi, "Ừm, tôi thì không sao cả."
Đổng Học Bân kích động vỗ đùi, "Vậy quyết định như thế”