Răng rắc
Mặt băng nứt ra
Hầu như là không hề có dấu hiệu
Nghe cái âm thanh này, rất nhiều người cũng không có phản ứng, đều kỳ quái nhìn về phía sông nhỏ bên cạnh sườn cách đó không xa của đại viện phân cục công an
Nhất thời, tiếng kinh hô vang đến đây
"A "
" Cứu mạng "
"Mẹ mẹ "
"Ba nhanh cứu con"
Trong chớp mắt, mặt băng mà mấy người lớn và đứa nhỏ đang đứng dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người bỗng nhiên đổ nát, răng rắc một tiếng nứt ra một lỗ thủng lớn, đem đứa nhỏ và gia trưởng đang ở trên băng chơi đùa tất cả đều bị kéo vào, ầm ầm ầm, sáu bảy người đều lọt vào nước sông, mấy đứa nhỏ không biết bơi, lập tức chìm xuống phía dưới, một người lớn đưa tay dùng sức bơi vài cái, nhưng khi người này dùng hai tay nắm lấy mặt băng bên cạnh, mặt băng lại sụp xuống, người đó cũng chìm vào trong nước
Tất cả mọi người đều ngây ra.
"A! Diễm Diễm"
"Lão Lưu, lão Lưu "
"Không nên "
Những đứa nhỏ trên mặt băng đều là người nhà của dân chúng đứng ở cửa đại viện phân cục công an thị uy, bởi vì người nhà bị bắt, bọn họ tới bên này đứng, cho nên đứa nhỏ ở nhà cũng không có người trông giữ, không thể làm gì khác hơn là mang theo, khiến cho bọn nhỏ đi chơi, ai ngờ mặt băng tự nhiên nứt ra như thế, thật ra cũng không kỳ quái, mặt sông tuy rằng kết băng, ngày hôm qua còn có tuyết rơi, nhưng dù sao hiện tại đã là mùa xuân, mặc dù nhiệt độ không khí rất lạnh nhưng cũng không có khả năng giống như mùa đông, mặt băng đương nhiên sẽ không rắn chắc.
Tiêu rồi.
Đổng Học Bân trong lòng căng thẳng, mặt biến sắc.
Hắn biết tình huống nguy cấp, vô thức hô một tiếng "BACK hai phút "
...
Hình ảnh đột nhiên lui về.
Thời gian trở về.
Vừa lấy lại tinh thần Đổng Học Bân thấy được khuôn mặt phẫn nộ của mọi người.
"Các người bao che lẫn nhau "
"Đổng Học Bân mày cũng là một tham quan "
"Đừng giả nhân từ! Trong lòng mày căn bản là không coi dân chúng ra gì "
Mọi người đều mắng Đổng Học Bân, xung quanh xe của rất nhiều lãnh đạo cũng đều tới, Vạn bí thư và Chung thị trưởng Chiêm bí thư bọn họ đều tại cách đó không xa nhìn đến đây.
Đổng Học Bân hít vào một hơi, căn bản bất chấp nói cái gì cùng những dân chúng thị uy gì, lập tức đi bộ ra hướng bờ sông, hô: "Đi lên bờ hết, nhanh lên một chút "
Trên mặt băng có một người lớn nhìn nhìn Đổng Học Bân, căn bản không để ý đến hắn.
Đổng Học Bân cả giận nói: "Còn chờ cái gì nữa, mau lên đây, chỗ đó không an toàn "
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng nói: "Cũng không cần mày quản, giả mù sa mưa cái gì "
Đổng Học Bân quát: "Hiện tại là mùa xuân, mặt băng rất giòn, đi lên cho tôi, bắt đầu xảy ra chuyện rồi"
Người kia không cho là đúng, mấy đứa nhỏ khác cũng đều tiếp tục chơi trên băng, vô cùng cao hứng ném tuyết
Đổng Học Bân nóng nảy, "Nhanh lên một chút, xảy ra trách nhiệm anh gánh nổi sao? Mang đứa nhỏ đi lên ngay"
Người kia cũng là trông giữ đứa nhỏ của mình và một vài đứa nhỏ khác nhưng cũng không là của bọn họ, bất quá bởi vì phẫn hận của mọi người đối với Đổng Học Bân đã tới một cực hạn, hiện tại thân nhân của bọn họ còn bị nhốt trong cục công an không biết có thể đi tù hay không, cho nên lời nói của Đổng Học Bân tất cả mọi người không nghe, những người dân thị uy này vẫn đứng yên, tỏ vẻ thờ ơ đối với lời nói của Đổng Học Bân.
"Giả dạng cái gì "
"Đứa nhỏ của bọn tao không cần mày phải lo lắng "
"Tham quan như mày sớm muộn gì cũng xuống đài, mày đừng đắc ý "
Vạn Phương Lỗi và Chung Chính Vĩ vừa nhìn, lúc đầu bọn họ thấy không có tình huống gì, đang chuẩn bị đi thì nghe Đổng Học Bân nói như vậy, cũng đều nghĩ hiện tại mặt băng mùa này quả thật không ổn, vì vậy không lên xe, ngược lại đi nhanh qua hướng kia, một vài cán bộ phía sau vừa nhìn, cũng đều đi theo tới.
Đổng Học Bân vội nói: "Vạn bí thư, Chung thị trưởng "
Vạn Phương Lỗi lập tức nói với một người cảnh sát: "Gọi một ít đồng chí của phân cục công an đem đứa nhỏ trên mặt băng mau chóng sơ tán, đừng để xảy ra chuyện gì "
"Được, tôi lập tức đi" Cảnh sát nói
Chung Chính Vĩ bổ sung nói: " Người ở cửa phân cục cũng sơ tán, chú ý phương thức, đừng gây xung đột "
"Vâng" Cảnh sát chạy đi kêu vài người, cảnh sát trong đại viện đều đi ra, chuẩn bị sơ tán quần chúng.
"Chủ nhiệm "
"Đổng chủ nhiệm "
La Hải Đình và Lưu Hán Khanh cũng chạy tới.
Đổng Học Bân vẻ mặt lo lắng nói: "Đừng nói nữa, trước đem người lên bờ đã"
La Hải Đình hai người bọn họ không biết Đổng chủ nhiệm vì sao gấp như thế, nhưng lãnh đạo phân phó hai người bọn họ cũng không nói hai lời, đi đến hướng bờ sông.
Nhưng giờ khắc này chuyện nên xảy ra vẫn xảy ra.
Mặc dù Đổng Học Bân dùng BACK muốn xoay chuyển sự tình, nhưng những dân chúng ở đây đều hận hắn thấu xương, không ai nghe hắn.
Răng rắc.
Mặt băng nứt ra.
"A "
"Cứu mạng "
"Mẹ mẹ "
Mấy người cảnh sát vừa chạy đi muốn sơ tán đứa nhỏ trên mặt băng đều sững sờ ra.
Mọi người cũng đều mở to hai mắt nhìn, mắt mở trừng trừng nhìn hai người lớn và ba bốn đứa nhỏ rơi vào trong nước, không thấy nổi lên.
Thật sự bị Đổng chủ nhiệm nói trúng.
Mặt băng thật sự sụp xuống.
Vạn Phương Lỗi và Chung Chính Vĩ cùng tất cả cán bộ đều sắc mặt đại biến
Bên cạnh đám dân chúng thị uy cũng sắc mặt trắng bệch lên, nhất là nơi này có rất nhiều người đều là cha mẹ và người thân của những đứa nhỏ này, có một phụ nữ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"A! Diễm Diễm"
"Lão Lưu lão Lưu "
"Không nên "
Đổng Học Bân lui thời gian về phía sau, nhưng tình huống vẫn không có thay đổi.
Tràng diện đại loạn trong vài giây, Vạn Phương Lỗi bỗng nhiên hô to một tiếng, "Nhanh cứu người, xuống nước cứu người "
Chung Chính Vĩ cũng biết tình huống không ổn, quay đầu lại nói với thư ký: "Gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu, nhanh lên một chút "
"Diễm Diễm"
"Tiểu Hổ "
"A! con tôi … con tôi rơi xuống rồi"
"Nhanh cứu con gái của tôi! Cầu các người nhanh cứu người "
Vết nứt đại khái chỉ có khoảng hai mét, tuy rằng không lớn, càng là như thế càng khiến cho cứu viện gia tăng độ khó, bởi vì nếu như lặn xuống nước đi tìm người, trồi lên không ai biết sẽ ở nơi nào, nếu như trên đầu có mặt băng, cứu người cũng không cách nào lên được.
Một chiếc Audi chạy đến đây.
Tạ Tuệ Lan tới, từ trên xe mở cửa đi xuống, "Xảy ra chuyện gì?"
Đổng Học Bân ngay cả đầu cũng không quay về, gấp gáp nhìn cách đó không xa nói: "Mặt băng nứt ra, ngã xuống sáu bảy người "
Tạ Tuệ Lan biến sắc, thấy lãnh đạo bên cạnh không động, cô ấy đưa tay cởi áo khoác ném xuống đất đi nhanh đến bờ sông.
Đổng Học Bân sửng sốt, túm lấy cô ấy, "Em làm gì vậy"
"Trước cứu người "
"Em đang mang thai mà"
"Em biết, nhưng không còn kịp rồi "
"Nước đều là dưới 0 độ, em không thể đi "
Bên cạnh cũng có người thấy được hành động của Tạ thị trưởng, có mấy người cán bộ đều luống cuống, vội vã vây quanh Tạ Tuệ Lan.
"Tạ thị trưởng ngài không thể đi "
"Đúng vậy, ngài đang có thai mà "
"Có người đi rồi, khẳng định có thể cứu được người "
Tạ Tuệ Lan hít vào một hơi, cũng không nói cái gì nữa.
Thật ra Đổng Học Bân cũng muốn xuống nước, nhưng ngày hôm trước hắn vừa bị thương, tuy dùng REVERSE đem thời gian thân thể rút lui về, nhưng lúc đó một ít vết thương cuối cùng hắn vẫn không có lui, bởi vì nếu như ngay cả bị thương ngoài da cũng không có, tại bệnh viện hắn cũng nói không rõ. Phải lưu lại một chút vết tích, hiện tại trên người hắn đại khái có hơn mười vết thương, nếu như xuống nước lạnh như thế, Đổng Học Bân cũng không biết mình có thể lặn được bao sâu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thật ra từ khi mọi người rơi xuống nước cũng mới qua mười giây đồng hồ mà thôi.
Lúc này, người đầu tiên lao xuống nước, không phải cảnh sát, mà là người nhà của một đứa nhỏ, tâm tư của người này đều ở trên đứa nhỏ, cho nên trực tiếp nhảy xuống.
Ầm!!!
Sau đó lại có hai người cảnh sát xuống nước.
Sau đó nữa vừa một người khoa viên và một người cảnh vệ của cục công an xuống nước.
Bốn người đi cứu viện, nhưng tình huống của bọn họ sau khi xuống nước lại hoàn toàn không giống.
Người khoa viên chính phủ vừa xuống nước một chút đưa tay muốn kéo người lên bờ, nhưng chưa qua được hai giây, hắn vội vàng lên bờ, mặt trắng, môi cũng tím lại, nhiệt độ nước dưới 0 độ, đừng nói người bình thường, thân thể tốt cũng chịu không nổi, còn có người cảnh vệ kia, ở trong nước kiên trì hơn một hồi, tay chân cũng đều đông cứng, run run bơi không nổi, được một người cảnh sát đang chuẩn bị xuống nước dùng sức lôi lên bờ, lúc này mới không có gặp chuyện, hai người cảnh sát xuống nước thì không may mắn như vậy, cũng không biết là rút gân hay là bị làm sao, có một cảnh sát lúc đó chìm xuống phía dưới, không thấy nổi lên, một cảnh sát khác thì bắt được một người trong nước, kết quả muốn kéo lên ngược lại bị người nọ lôi xuống phía dưới, vốn là muốn cứu người, ai ngờ hai người đều chìm xuống.
Ầm ầm.
Trên mặt nước nổi đầy bọt khí.
"Không tốt "
"Lão Trần lão Trần "
"Tiểu Trương cậu đâu rồi … "
Thế nhưng không người đáp lại, chỉ có bọt nước bốn phía
Lại một người cảnh sát không nhịn được, không để ý người xung quanh ngăn cản lao xuống nước, muốn cứu đồng sự lên, nhưng sau khi lặn xuống nước, hắn cũng không thấy nổi lên.
Vốn là sáu bảy người, nhưng ai biết một người cũng không cứu lên được, hiện tại người bị chìm dưới mặt băng đã lên đến chín người
Ba cảnh sát sống chết không rõ.
Thấy thế, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Hiện tại là kẻ ngu cũng thấy rõ ràng, nước quá lạnh, hơn nữa đây là băng mặt, chỉ cần ở dưới nước mất đi phương hướng, rất khó từ trong nước phá băng ra, không, hoặc nói là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ngay cả lặn xuống nước đều không có biện pháp, cái này tuyệt đối không giống với nước có nhiệt độ bình thường, lần này, cảnh sát và cán bộ hai mặt nhìn nhau, cũng nữa không ai dám xuống nước.
Cái này không phải chuyện có dũng khí hay không.
Cũng không phải chuyện có tâm tư thấy việc nghĩa hăng hái làm hay không.
Có vết xe đổ của vài người trước đó, hiện tại ai cũng rõ ràng, xuống phía dưới cũng là chịu chết, loại nước lạnh này căn bản không có biện pháp cứu người.