Buổi chiều.
Ngu gia.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, nửa giờ ngắn đã nhuộm trắng mặt đất, từ cửa sổ trên lầu nhìn xuống phía dưới một cảnh sắc rất là đẹp.
"Thiến Thiến, ăn canh."
"Mẹ, buổi trưa con vừa ăn no, không đói bụng."
"Vậy cũng uống chút đi, cũng đi lấy chén cho chú Đổng."
"Ừm, chú Đổng, chú ngồi đi."
"Được, chú đều chờ không được rồi."
Canh hầm xương được Ngu Mỹ Hà bưng lên bàn, Đổng Học Bân chờ Ngu Thiến Thiến đem chén đến đây, cũng rất khẩn cấp múc đầy một chén uống sạch, còn gắp ra một miếng xương bỏ vào trong miệng nhai nhai, cuối cùng chưa hết ý hung hăng nuốt xuống phía dưới.
Ngu Mỹ Hà hỏi: "Như thế nào?"
"Quá ngon." Đổng Học Bân khen: "Vẫn là tay nghề chị Ngu tốt!"
Ngu Mỹ Hà mỉm cười nói: "Vậy cậu ăn nhiều một chút, trong nồi còn rất nhiều."
Đổng Học Bân hô: "Được, các người cũng ăn đi, cùng nhau ăn, còn nóng."
Tay nghề của chị Ngu đó tuyệt đối không thể chê, nhất là làm canh hoặc những món ăn cần công phu, Ngu Mỹ Hà làm ra thật sự là nhất tuyệt, có thể là tâm tư tương đối đủ cũng tương đối chăm chú, cho nên Đổng Học Bân ăn như hổ đói, cuối cùng cả nồi canh bị Đổng Học Bân một người ăn hết hơn phân nửa, hầu như đều là hắn ăn, một nồi nước cuối cùng chỉ thừa lại một ít, Đổng Học Bân thật sự là ăn không vô nữa, ôm bụng đầy, đi qua ngồi xuống sô pha, cũng không muốn nhúc nhích, no thật.
"Mẹ, con đi học bài."
"Ừm, đi đi, học giỏi nha."
"Đã biết, con đi đây."
Ngu Thiến Thiến dứt lời thì trở về phòng của mình.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng đi phòng ngủ bên cạnh.
Ngu Mỹ Hà không nói cái gì, trên mặt có chút nóng lên, đi vào trước, Đổng Học Bân cũng theo sau, đóng cửa phòng lại. Hai người vừa làm ở phòng bếp, Đổng Học Bân lúc này cũng không có tâm tư ăn chị Ngu, ôm bụng dựa lên giường, lấy ra điếu thuốc ngậm ngoài miệng, Ngu Mỹ Hà thấy thế, lập tức từ đâu lấy ra một cái bật lửa mồi thuốc cho hắn.
Đổng Học Bân nói: "Trên người chị sao lúc nào cũng có bật lửa?"
Ngu Mỹ Hà ngại ngùng nói: "Tôi, tôi biết cậu muốn tới, nên chuẩn bị."
Đổng Học Bân trong lòng ấm áp, "Vẫn là chị Ngu nhà chúng ta tốt."
"Không có." Ngu Mỹ Hà không thể chịu được cái này, "Chị bóp vai cho cậu nha."
"Ặc, không cần, chị cũng mệt mỏi cả ngày, lại còn làm cơm." Đổng Học Bân cũng yêu thương cô ấy.
"Tôi không sao, cậu ngồi đi, chị bóp vai cho cậu một chút." Ngu Mỹ Hà ngồi xuống phía sau Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nhìn, cũng không nói cái gì, thoải mái đưa lưng về cô ấy, cảm giác hai tay trên vai, hắn nhắm mắt lại, rất thoải mái. Tại phương diện hầu hạ người Ngu Mỹ Hà đặc biệt có nghiên cứu, làm cơm cũng tốt, xoa bóp cũng tốt, khiêu vũ cũng được, đều khiến cho Đổng Học Bân nghĩ trên tinh thần và trên thân thể đều đặc biệt hưởng thụ, cái tư vị kia, căn bản không phải trong lời nói có thể hình dung ra.
"Độ mạnh yếu được không?"
"Rất thích hợp, thoải mái."
"Ừm, vậy cậu khó chịu ở đâu thì nói cho chị."
"Được, cảm ơn."
"Không cần cảm ơn."
Xoa xoa, Đổng Học Bân trên tay cũng không thành thật, đưa tay qua, rơi vào trên đùi chị Ngu đặt ở bên cạnh của mình, bắt đầu xoa nắn một phen, hắn chỉ nhìn đến đùi cứng đờ của Ngu Mỹ Hà, cũng không quay đầu lại nhìn biểu tình của cô ấy, chợt đem đùi Ngu Mỹ Hà đặt trên giường, cầm lấy dép của cô ấy ném xuống, bắt đầu xoa lên đùi đẹp bọc trong vớ chân của cô ấy, xúc cảm rất tốt, rấ trơn trượt.
Chân của Ngu Mỹ Hà giật giật mất tự nhiên.
Đổng Học Bân cũng không quản, tiếp tục sờ sờ, căn bản không buông tay.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Đổng Học Bân cảm giác được hai tay xoa bóp cho mình dần dần có chút nhẹ, chỉ biết là chị Ngu mệt mỏi, lập tức hơi nghiêng đầu lại, "Đừng xoa bóp nữa, được rồi."
"Hơn mười phút."
"Rất thoải mái, nào, để tôi xoa cho chị."
Ngu Mỹ Hà vội nói: "Không cần."
"Không được, mỗi lần đều là chị hầu hạ tôi, khiến cho tôi rất ngại, hôm nay cũng cho tôi một cơ hội biểu hiện được chứ?"
"Thật không cần, trên người tôi không khó chịu."
"Không khó chịu cũng xoa cho chị, thoải mái một chút."
"Tiểu Bân, không cần, cậu vừa bị thương."
"Tôi bị thương cái gì, việc nhỏ việc nhỏ."
Đổng Học Bân đi tới phía sau Ngu Mỹ Hà, bóp vai của cô ấy khiến cho cô ấy quay lưng qua, sau đó bắt đầu xoa bóp cho chị Ngu, một chút một chút, Đổng Học Bân làm rất cẩn thận, bóp xong vai lại lập tức xoa xoa xương cổ và lưng, cuối cùng còn bóp bóp.
"Được rồi Tiểu Bân, được rồi."
"Chị đừng động đừng nhúc nhích."
Đổng Học Bân xoa bóp cho cô ấy hơn hai mươi phút.
Ngu Mỹ Hà nhìn, cũng không nói cái gì nữa.
Dần dần, Đổng Học Bân thấy lông mày của Ngu Mỹ Hà thả lỏng một chút, trán chậm rãi buông lỏng ra, mí mắt nhắm lại một chút, cuối cùng từ từ đóng lại.
"Chị Ngu?"
"..."
"Chị?"
"..."
Không lên tiếng, hình như ngủ.
Thấy cô ấy như vậy, Đổng Học Bân cũng cười một chút, chậm rãi ngừng động tác trên tay, cúi đầu hôn một ngụm lên cánh môi của cô ấy, sau đó đắp chăn cho chị Ngu, cẩn thận đỡ vai của cô ấy, Ngu Mỹ Hà dựa vào trên người Đổng Học Bân mà ngủ, Đổng Học Bân đương nhiên cũng không có biện pháp rời khỏi, càng không thể đánh thức cô ấy, cứ như thế mà ôm vai của Ngu Mỹ Hà lẳng lặng cùng cô ấy.
Không lâu.
Ngu Thiến Thiến vào nhà, "Mẹ, con làm bài xong rồi!"
Đổng Học Bân lập tức làm một động tác đừng lên tiếng, "Mẹ con ngủ rồi."
Ngu Thiến Thiến mặt nóng lên, ừ một tiếng nhỏ như muỗi, "Vậy, vậy con đi ra ngoài xem TV."
Đổng Học Bân gật đầu, thấp giọng nói: "Mẹ con suốt ngày muốn quan tâm rất nhiều chuyện, cũng mệt mỏi, để cho mẹ ngủ nhiều một chút."
"Con biết, vậy, cơm tối để con đi làm, con cũng học được vài món từ mẹ."
"Ha ha, tốt, bữa tối để bảy tám giờ rồi nói."
Một giờ trôi qua.
Đổng Học Bân tay đã tê rần, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không đánh thức chị Ngu, nghiêng người thay đổi vai khiến cho chị Ngu dựa vào, thuận lợi đem điện thoại của lấy ra, nghiêng đầu gọi, là cho Tạ Tuệ Lan.
Điện thoại thông.
"Đang sửa văn kiện, có việc nói mau."
"Cũng là nói với em một tiếng, buổi tối anh có thể không quay về."
"Chỗ nào?"
"Ặc, ở chổ của mẹ."
"Ừm, vừa lúc Tạ tỷ anh phải tăng ca, vậy em cũng không vội trở về."
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lại gọi một cú điện thoại cho Loan Hiểu Bình mẹ già.
"A lô, mẹ."
"Làm gì."
"Khụ khụ, nếu như Tuệ Lan gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói con ở chổ con nha."
"Vậy con ở đâu?"
"Con ở nhà đồng sự, buổi tối không quay về."
"Nữ?"
"Nam, của nam."
"Vậy có cái gì không thể nói cùng Tuệ Lan? Tiểu tử thối, con đừng lăn qua lăn lại nữa! Chuyện của ngày hôm qua mẹ còn chưa tính sổ với con! Rốt cuộc là ở nhà ai?"
"Ai da, thật sự là nhà đồng sự, dù sao mẹ nói giúp con một câu, cứ như vậy đi, con còn có việc cúp trước, cảm ơn mẹ già."
"Thằng nhóc chết tiệt! Con thiếu đánh hả! Được rồi được rồi, mẹ đã biết."
"Ha ha, vẫn là mẹ tốt."
"Con chú ý chút, lại xảy ra chuyện gì mẹ cũng mặc kệ con!"
"Đã biết mẹ, yên tâm, trong lòng con đều biết."
"Đều biết cái gì, cúp!"
Buông điện thoại, Đổng Học Bân tiếp tục ôm Ngu Mỹ Hà nhìn cô ấy ngủ, động cũng không dám động.
...
Tám giờ.
Trong nháy mắt trôi qua bốn năm tiếng.
Mùi đồ ăn bên ngoài bay vào trong phòng, Ngu Mỹ Hà yếu ớt tỉnh dậy, bỗng nhiên cảm giác được có chút không đúng, nhanh chóng nhìn lại, nhất thời hoảng sợ.
Đổng Học Bân cười cười, "Dậy rồi à?"
Ngu Mỹ Hà nhanh chóng từ trong lòng hắn đứng lên, "Mấy giờ rồi?"
"Tám giờ? Đi ăn thôi, hôm nay hai ta nếm thử tay nghề của tiểu Thiến Thiến."
"Đã tám giờ?" Ngu Mỹ Hà cả kinh nói: "Cậu, sao cậu không gọi chị, ai, sao tôi lại ngủ, cậu, cậu vẫn ôm chị?"
Đổng Học Bân ừm một cái, "Nhìn chị ngủ ngon quá, không gọi chị."
Ngu Mỹ Hà vành mắt đỏ lên, cuống quít yêu thương xoa xoa vai cho hắn, "Đều do tôi, cậu, cậu nhanh nằm xuống nghỉ một chút, nhanh chóng về nhà đi."
"Không có việc gì." Đổng Học Bân cười nói: "Đã gọi điện thoại rồi, buổi tối không quay về."
"Đừng, chị không có việc gì, cậu nhanh về nhà đi, đừng làm cho vợ cậu lo lắng."
"Nói đã nói rồi, thế nào? Không muốn tôi ở lại hả? Vậy tôi đi?"
"Không có không có, tôi là sợ vợ cậu phát hiện, vậy, vậy... được."
"Ha ha, đi thôi, ăn cơm tối, nhìn chị cũng mệt mỏi, ăn xong chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."
Đổng Học Bân từ trên giường đứng lên, nhất thời dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã, dù sao ngồi một tư thế gần mấy tiếng, trên chân sớm đã tê rần.
Ngu Mỹ Hà vội vàng đỡ lấy hắn, trong mắt càng lộ ra vẻ ấm áp.
Bên ngoài, Ngu Thiến Thiến đem đồ ăn bưng lên bàn, trên trán có chút mồ hôi, hiển nhiên là bận việc nãy giờ.
Đổng Học Bân lập tức nói: "Coi tiểu Thiến Thiến chúng ta kìa, thật hiểu chuyện."
Ngu Thiến Thiến lau lau mồ hôi, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Cơm được rồi, mẹ, chú Đổng, các người nếm thử đi."
Đổng Học Bân ngồi xuống gắp một đũa, mùi vị bình thường, không có ngon như chị Ngu làm, bất quá Đổng Học Bân vẫn khích lệ nói: "Ăn ngon ăn ngon, Thiến Thiến của chúng ta sau này có thể làm đầu bếp, tuyệt đối có thiên phú!"
Ngu Thiến Thiến cực kỳ đắc ý, ngượng ngập nói: "Không có."
Ngu Mỹ Hà cũng ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn, chỉ bất quá sau khi ăn một miếng thì cô ấy nhìn nhìn về hướng Đổng Học Bân, lập tức khẽ cắn môi, vươn tay nắm lấy tay của Đổng Học Bân, sau đó cứ như thế mà gắp đồ ăn cho hắn.
Ngu Thiến Thiến nhìn thấy, khuôn mặt liền đỏ lên, nhìn lén mẹ và chú Đổng.
Đổng Học Bân cũng ho khan một tiếng, chuyện của hắn cùng Ngu Mỹ Hà tuy rằng tiểu Thiến Thiến đã sớm biết, mà trước mặt mặt Thiến Thiến Ngu Mỹ Hà chưa từng làm qua như vậy, đây là lần đầu tiên.