Buổi trưa.
Sau bữa trưa.
Đổng Học Bân mới từ trong căn tin đi ra, đã bị bí thư ủy ban kỷ luật Hạ Tuế Ân gọi lại.
"Đổng chủ nhiệm "
"Hạ bí thư, ngài tìm tôi?"
"Vợ của cậu vừa gọi điện thoại cho tôi, xin nửa ngày nghỉ cho cậu "
"Hải, thân thể tôi rất tốt rất tốt, thật sự không cần xin nghỉ "
"Vậy cũng không được, cậu đi bệnh viện kiểm tra trước " Hạ Tuế Ân vừa đi cùng hắn, vừa nói: "Chờ kết quả xét nghiệm ra, thật sự không có chuyện gì thì ngày mai cậu trở lại đi làm, bằng không không nhìn thấy kết quả kiểm tra, ngày mai cậu cũng phải nghỉ ngơi cho tôi, cậu đó, hiện tại đi lại trong đại viện như thế, mọi người nhìn mà có chút lo lắng "
Là kinh hồn khiếp đảm mới đúng.
Vệt máu của ngày hôm qua, bây giờ còn cùng ở trên mặt đất.
Đổng Học Bân cũng không có cách nào, "Ặc, vậy... Vậy được, cảm ơn bí thư "
Hạ Tuế Ân gật đầu nói: "Đi đi, đi kiểm tra sớm một chút, không được thì nằm viện điều dưỡng vài ngày "
Chuyện của Lưu Hải Tânđã giải quyết, Đổng Học Bân cũng buông tâm sự, hiện tại thấy Hạ Tuế Ân nói như vậy, thẳng thắn đi bệnh viện kiểm tra thân thể, tuy rằng biết mình cũng không có chuyện gì, thế nhưng làm hình làm dạng cũng tốt, đỡ co mọi người lo lắng về tình trạng thân thể của mình.
Bệnh viện nhân dân thành phố.
Trong sảnh không ít người, đều là đến xem bệnh.
Đổng Học Bân không hẹn trước, cũng không cần, trực tiếp đi khoa chỉnh hình tìm bác sĩ, Đổng Học Bân coi như là khách quen của bệnh viện, tới nhiều như vậy cũng nhận thức không ít người, dọc theo đường đi rất nhiều bác sĩ và y tá đều ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó vội vã chào hỏi hắn.
Nhưng không đợi Đổng Học Bân đi tới phòng trực ban bác sĩ tìm tới thứ bác sĩ xem bệnh cho hắn, bỗng nhiên trong hành lang thấy được một người.
Lưu Hải Tân?
Hắn tại sao lại tới?
Lúc này Lưu Hải Tân đang ngồi trên xe đẩy kêu khổ thấu trời, hình như ngay cả bước đi đều không có biện pháp, phía sau là một người y tá đẩy xe đẩy tựa như muốn đưa hắn đi phòng bệnh, ở phía sau còn theo hai người cảnh sát của cục công an thành phố, hai cảnh sát một người nhíu mày một người gọi điện thoại xin chỉ thị.
"Lý đội trưởng, Lưu Hải Tân hình như gãy xương, đang ở bệnh viện ngài xem?"
Thấy thế Đổng Học Bân liền vui vẻ, nhất thời rõ ràng suy nghĩ của Lưu Hải Tân, lần trước họ Lưu quả thật bị con trai của Từ Yến và bạn học đánh, trên người còn bị thương, hình như có gãy xương, đây là đúng lúc nương cơ hội kéo dài thời gian? Muốn cho ba của hắn nghĩ biện pháp cứu hắn? Đổng Học Bân khẽ lắc đầu, hắn thấy thật sự có chút buồn cười, chuyện này đã ầm ĩ thành như vậy, mày còn muốn kéo dài? Còn ôm một tia huyễn tưởng? Nằm mơ.
Lần này ai cũng cứu không được mày.
Đổng Học Bân nhàn nhạt đi tới "Ơ, cái này không phải tiểu Lưu sao?"
Mấy người đều nhìn về phía hắn, Lưu Hải Tân sắc mặt chợt biến đổi, "Mày..." Tiếng mắng chửi người nói tới bên mép vẫn không nói ra, hắn tiếp tục ôm ngực làm bộ rất đau đớn.
Đổng Học Bân hỏi: "Làm sao vậy?"
Thắng làm vua thua làm giặc, Lưu Hải Tân biết mình đã thua, thẳng thắn không nói.
Một người cảnh sát nhận ra Đổng Học Bân, vội nói: "Gãy xương, lúc đầu muốn mang về hắn trong cục, bất quá..."
Người cảnh sát kia lúc này cũng gọi xong điện thoại nói thẳng: "Cấp trên nói, cho dù gãy xương cũng phải mang về, tôi đẩy xe đẩy, cậu lái xe?"
Lưu Hải Tân vừa nghe, sắc mặt biến đổi, căm tức nói: "Trên người tôi còn có vết thương, các người không nói nhân đạo hả?"
Cảnh sát cũng không để ý đến hắn, quay lại Đổng Học Bân nói: "Đổng chủ nhiệm, ngài cũng đến xem bệnh? Chúng tôi đi trước, không quấy rối ngài kiểm tra "
Đổng Học Bân ừm một cái, "Vì chuyện của tôi ngược lại lăn qua lăn lại các người, khổ cực đồng chí của cục công an "
"Không khổ cực không khổ cực" Trong cơn tức của Lưu Hải Tân, hai cảnh sát đẩy hắn đi ra.
Đổng Học Bân thu hồi ánh mắt, cũng xoay người đi kiểm tra.
CT...
Thử máu...
X quang...
Một loạt kiểm tra, quả nhiên mao bệnh cũng không có.
Bệnh viện bên này hiển nhiên cũng nghe nói tình huống Đổng Học Bân ngày hôm qua bị vây công, chuyện này ầm ĩ rất lớn tại thành phố Phần Châu, cũng có không ít nhân viên y tế từ trên internet nhìn video lúc đó, cho nên vừa thấy Đổng Học Bân là cái kết quả kiểm tra này, ánh mắt mọi người đều xẹt ra một tia kinh ngạc, nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, nhìn theo hắn đi ra cửa lớn của bệnh viện, ngay cả Đổng Học Bân đi rồi rất nhiều người cũng không có thu hồi ánh mắt, còn ở kia thấp giọng thảo luận, cấu tạo thân thể của Đổng Học Bân, đã có chút phá vỡ khái niệm nhân thể học của những nhân viên y tế này.
"Đổng chủ nhiệm thật sự không có việc gì?"
"Tôi vừa xem cuộn phim, so với người khỏe mạnh còn khỏe mạnh hơn "
"Xương sọ của hắn làm bằng cái gì vậy hả? Bên trong có bộc thép?"
"Nói cũng phải, cho dù không gãy xương, ít nhất cũng phải có chút cốt nứt? Nhưng sao ngay cả một cái khe nhỏ cũng không nhìn thấy? Trên người cũng không có việc gì?"
"Dù sao tôi cũng đã quen, các người lần trước không nghe nói sao? Tôi nghe một người tại bệnh viện của khu Nam Sơn nói, Đổng Học Bân có một lần vì cứu người, trong vài mấy giờ hiến 2000 CC máu, gấp năm lần lượng máu mà một người bình thường có thể tiếp thu, nếu như người khác, sớm đã chết hai ba lần, nhưng mà người ta sau khi ngủ dậy, cũng không nằm viện, vỗ vỗ cái mông đi "
"Hả? Còn có chuyện này?"
"Hình như có, tôi cũng nghe nói "
"Còn có nữa, mấy tháng trước, lúc địa chấn có không ít người bị vây khốn trên tòa nhà, Đổng chủ nhiệm bảo bọn họ từ trên lầu nhảy xuống, sau đó hắn đưa tay đỡ lấy từng người tiếp được vô số cán bộ khu ủy, đó là tòa nhà năm sáu tầng, cuối cùng các người đoán thế nào? Hai tay người ta vẫn êm đẹp, muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn có trước đó hắn dùng hai tay nâng bức tường nặng hơn một tấn gần mười phút, sau đó chẳng phải tới bệnh viện chúng ta kiểm tra sao, cũng không thấy gãy xương, hơn nữa tôi nghe mấy người bác sĩ huyện Duyên Đài nói, Đổng Học Bân đã từng bị đất đá chôn sống, bị hổ Đông Bắc vồ, sau đó còn có cái gì mà máy bay rủi ro, bệnh viện sập chôn Đổng Học Bân phía dưới hơn mười ngày, kết quả... không thấy Đổng Học Bân bị trọng thương cái gì, ài, tôi rất buồn bực, thân thể con người rốt cuộc cứng rắn tới tình trạng gì "
Mọi người cũng đều thổn thức không ngớt.
Cuối cùng cho ra một kết luận … Đổng Học Bân căn bản là không phải người, mà là một tấm thép khoác da người.
Trước đây, danh tiếng của Đổng Học Bân rất vang trong hệ thống công an, lúc hắn làm phó cục trưởng cục công an cũng vậy, làm cục trưởng cục chiêu thương cũng vậy, bởi vì Đổng Học Bân quá có thể gây sự, hầu như mỗi ngày giao tiếp với cảnh sát, cho nên chin mươi chín phần trăm là nằm trong văn kiện của hệ thống cảnh sát.
Hiện tại, trải qua sự kiện lần này, Đổng Học Bân cũng rốt cục để lại đại danh của hắn trong hệ thống vệ sinh của thành phố Phần Châu, mấy ngày nay Đổng Học Bân không làm cái khác, hầu như là giao tiếp cùng bệnh viện, chút chuyện này của hắn cũng đều bị nhân viên y tế truyền ra khắp, tất cả mọi người rất khiếp sợ năng lực chịu đòn và sinh mệnh lực của Đổng Học Bân, nếu như dân chúng đều có thể trạng như Đổng Học Bân, vậy bệnh viện bọn họ sợ là cũng sớm đóng cửa.