Ngày thứ hai.
Buổi sáng, trong nhà.
Đổng Học Bân sau khi mở mắt thì trong mũi đã ngửi thấy mùi vị của sữa đậu nành bánh quẩy, chớp chớp con mắt từ trên giường đứng dậy, Đổng Học Bân đi tới phòng khách vừa nhìn, thấy Tạ Tuệ Lan đang dọn bánh quẩy, cũng không ngẩng đầu lên nói một câu, "Đánh răng rửa mặt, ăn cái gì "
Đổng Học Bân ai da nói: "Sao để cho em bận việc?"
"Xuống lầu mua, Tạ tỷ anh còn có thể bước đi được" Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Em gọi anh một tiếng anh xuống lầu mua không được sao?"
Tạ Tuệ Lan không mặn không nhạt nói: "Ha ha, lão nhân gia ngài một thân đều bị thương, tôi làm sao dám gọi ngài "
"Em xem em xem, sao còn tức giận " Đổng Học Bân nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi ra bàn ăn.
Tạ Tuệ Lan uống sữa đậu nành, lau lau khóe miệng, "Nói một chút, ngày hôm qua tên nhóc anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào, lúc đó nếu anh muốn đi, không ai ngăn được anh? Cho dù tên nhóc anh có thiết đầu công, nhiều gạch như vậy đập đi tới em không tin anh không đau, dưới loại tình huống này cũng không trốn không tránh? Tính tình anh tốt như vậy từ lúc nào? Ừm? Anh nói Tạ tỷ anh là nên vui vẻ hay là nên tức giận?"
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, nói: "Đó không phải đều là dân chúng sao, nếu như anh động thủ vậy coi như dù anh chiếm lý cũng thành không chiếm lý, làm cho người ta nhìn cán bộ quốc gia chúng ta thế nào? Anh khẳng định không thể đánh trả, chút chừng mực ấy anh còn không có?"
"Không thể ra tay, vậy anh không chạy được?"
"Người nhiều như vậy, anh làm sao chạy hả? Ra không được "
"Sức chiến đấu của anh em còn không biết? Anh nói cái này em có thể tin sao?"
Đổng Học Bân sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói: "Được được, thật ra những cái này đều là nói tràng diện, vừa rồi nói cái này đều có nguyên nhân, bất quá nguyên nhân quan trọng nhất là... Khụ khụ, nếu như anh trốn ở trong phòng làm việc dân chúng cũng không động thủ, chuyện này cũng không giải quyết được gì, dù sao không có gây ra động tĩnh quá lớn, người sai khiến phía sau làm sao tra? Bất quá nếu như anh bị trúng thì lại không giống, chuyện này hỏi đều không cần hỏi khẳng định là Lưu Hải Tân tìm người, không bắt hắn ra em nghĩ anh có thể bỏ qua sao?"
Tạ Tuệ Lan vừa nghe, bật cười lắc đầu, "Suy nghĩ của anh đúng là không giống với người bình thường "
Đổng Học Bân nói: "Anh nghĩ đây là người bình thường suy nghĩ hả? Hắn ở phía sau đâm anh còn không cho anh bắt hắn? Cái này là cái đạo lý gì?"
"Anh gặp qua người bình thường nào có thể đứng ở nơi đó không nhúc nhích để cho người ta đập gạch vào đầu không"
"Cho nên, anh có cái năng lực chịu đòn này, lúc này mới dám chơi như thế, không đau không ngứa với anh mà nói có thể tính cái gì?"
"Anh anh anh"
"Ai da, em đừng nói anh nữa được không?"
"Anh vì khiến cho ảnh hưởng ầm ĩ lớn, lúc đó anh làm gì sao không đóng giả một chút? Nằm xuống đưa xe cứu thương không được sao?"
"Khụ khụ, nói vậy phong độ của anh em sẽ không có, anh phải chú ý hình tượng chứ"
"Còn phong độ? Anh thật là được, vậy còn không chịu thừa nhận suy nghĩ của anh không giống với những người khác, có đôi khi chuyện anh nghĩ, ngay cả em đều lý giải không được, căn bản là nghĩ bậy nghĩ bạ"
"Sai rồi sai rồi được chưa?" Đổng Học Bân nói sang chuyện khác nói: "Được rồi, ngày hôm nay báo chí không chừng sẽ đưa tin chuyện ngày hôm qua, em nhanh chóng gọi điện thoại cho em báo bình an, nói anh không có bị thương cái gì" "Sao anh không gọi?"
"Ài, anh không phải sợ mẹ mắng sao"
"Ồ, vậy mẹ mắng em anh không quan tâm?"
"Mẹ thích em lắm, làm sao có thể mắng em"
"Em nói cho anh biết, lần này là lần cuối cùng, lần tới nếu anh dám chơi như thế, ha ha, dù sao tự anh nhìn mà làm "
"Ặc, lần sau anh sẽ chú ý "
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, vết thương của Đổng Học Bân trên cơ bản tất cả đều hồi phục, cho nên giọng điệu của Tạ Tuệ Lan cũng không có nặng như vậy, phần lớn là gõ hắn, lỡ như vết thương của Đổng Học Bân thật sự nặng đến nổi ngay cả xuống giường bước đi cũng không, phỏng chừng sẽ không có ngày lành để qua, Tuệ Lan phỏng chừng sẽ mắng chết hắn.
Cùng lúc đó.
Nhà của Lưu Quốc Vĩ Lưu tư lệnh.
Lưu Hải Tân cả đêm không về, sáng sớm mới về nhà.
Vừa vào cửa, Lưu Quốc Vĩ một đêm không ngủ bỗng nhiên vỗ bàn, "Thằng nhóc mày còn có mặt mũi trở về?"
Lưu Hải Tân tự biết đuối lý, cũng không dám hé răng, chỉ là cả người mang theo mùi rượu, hiển nhiên là tối hôm qua uống rượu.
Lưu Quốc Vĩ một tay lấy thần báo Phần Châu vỗ lên bàn, "Đây là thần báo ngày hôm nay, tự mày nhìn đi, cửa đại viện thị ủy đánh cán bộ quốc gia? Mày còn ngại chuyện tình không đủ lớn sao?"
"Không liên quan đến con" Lưu Hải Tân biện giải một câu.
Lưu Quốc Vĩ cả giận nói: "Không liên quan đến con thì liên quan đến ai hả? Hả? Mày khiến cho Đổng Hải Đào viết bậy trên Nam Khởi Thần Báo, mày biết đây là cái hậu quả gì không? Mày biết mày lần này đắc tội bao nhiêu người không? Ngày hôm qua tao ở trong đại viện thị ủy cả ngày không thể ngẩng đầu lên được... Dân chúng tới cửa thị uy mày nói rằng không phải là mày khuyến khích? Hả? Thằng nhóc mày lá gan cũng quá lớn "
Lưu Hải Tân khổ tiếng nói: "Con cũng chỉ là gọi điện thoại cho mấy người cán bộ có mâu thuẫn cùng Đổng Học Bân, nói chuyện này một chút, còn lại đều là chính bọn họ tổ chức, Đổng Học Bân đắc tội người nhiều lắm, ba, con, con cũng không ngờ rằng bọn họ thật ra tay đánh người, biết như vậy, con, con tuyệt đối..."
"Tuyệt đối cái rắm" Lưu Quốc Vĩ mắng: "Hiện tại chuyện tình đã ầm ĩ lớn nói cái gì cũng vô dụng "
Lưu Hải Tân cũng rất tức giận, "Ai ngờ Đổng Học Bân thật sự dám đi vào đoàn người, hơn nữa người khác ra tay đánh hắn sao hắn không đánh lại? Nếu như hắn đánh lại, chuyện này cũng sẽ không đến như bây giờ, nếu như hắn không được... Chuyện tình đồng dạng cũng sẽ..."
Lưu Quốc Vĩ quát: "Đổng Học Bân trong hai ba năm ngắn từ một khoa viên lên tới cán bộ cấp phó xử người ta có thể ngốc sao? Hắn thông minh hơn so với ai khác, hắn biết chuyện này là mày ở phía sau lưng sai khiến, cho nên mới động cũng không động, vì cái gì? Cũng là vì muốn bắt được mày, hiện tại chuyện này ngay cả lãnh đạo tỉnh đều bị kinh động, ngay cả Vạn bí thư và Chung thị trưởng đều phát hỏa, cho dù Đổng Học Bân đắc tội qua Vạn bí thư, chuyện tình ầm ĩ đến bây giờ Vạn bí thư cũng phải cho Đổng Học Bân và tất cả cán bộ một công đạo, khẳng định sẽ tra được, đến lúc đó tao không giữ được mày, không ai giữ được mày, đây là phải ngồi tù, ngay cả tao rất có thể sẽ bị liên lụy, mày rốt cuộc có rõ ràng không?"
Lưu Hải Tân sắc mặt có chút trắng lại, "Không nghiêm trọng như vậy chứ? Con cũng là muốn cho Đổng Học Bân một bài học, khiến cho dư luận áp lực bắt hắn đi thôi mà"
Lưu Quốc Vĩ lạnh lùng nói: "Nếu như chỉ là chuyện của Nam Khởi Thần Báo, mày nhiều lắm cũng là bị mất chức xử phạt, nhưng hiện tại Đổng Học Bân bị đánh, để cho bọn họ tra ra là mày phía sau lưng khuyến khích người, đừng nói là mày, những kẻ liên quan và cán bộ khác tuyệt đối sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, mày nói nghiêm trọng không? Đây chính là sự kiện quần thể, mày đúng là thằng khốn nạn, lúc này mày chọc ra đại họa rồi"
Lưu Hải Tân hít vào nói: "Ba nói là Đổng Học Bân tình nguyện bị dân chúng đánh chết... Cũng muốn bắt được con? Hắn ngay từ đầu cũng đã dự định như thế sao??"
"Tao không biết Đổng Học Bân có phải là có kế hoạch như thế không, nhưng chuyện tình phát triển quả thật tới tình trạng này, tin đồn quả nhiên không giả, Tiểu Đổng này làm việc quá tàn nhẫn "
Bình tĩnh mà xem xét, Lưu Quốc Vĩ cũng hiểu được Đổng Học Bân lần này làm việc rất lý trí, nếu như Đổng Học Bân không quan tâm những dân chúng này, tin đồn sẽ càng lúc càng lớn, chính phủ thị ủy đứng ra giải thích cũng không có hiệu quả quá lớn, bởi vì tài sản một tỷ này đã tạo thành cho dân chúng một ấn tượng, “Đổng Học Bân là tham quan" cái ý niệm trong đầu đã nhập vào nhân tâm, con trai mình có thể khuyến khích du hành thị uy cũng không phải ngẫu nhiên, chủ yếu là Đổng Học Bân đắc tội với người nhiều lắm, sau này có thể còn có hoạt động du hành thị uy, nói vậy cho dù là Vạn bí thư cũng phải lo lắng đến ảnh hưởng, không chừng sẽ đem Đổng Học Bân trước điều đến một chức quan nhàn tản, hơn nữa mâu thuẫn của Vạn bí thư cùng Đổng Học Bân không nhỏ, Đổng Học Bân vừa đi rất có thể không về được, từ nay về sau bị mất đi sinh mệnh chính trị, Đổng Học Bân rất có thể bởi vì sự kiện này mà xuống đài, nhưng Đổng Học Bân bị đánh, tình huống lại có một chuyển ngoặt rất lớn, lần này không chỉ đem tâm tình phẫn nộ của dân chúng hóa giải một ít, khiến cho dân chúng bình tĩnh một ít, cũng bức bách thành phố đem vụ án tra triệt để, đem con trai mình lôi ra, quả thật có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, hoặc nói là một biện pháp không phải biện pháp.
Rất kỹ lưỡng.
Rất quyết đoán.
Trải qua chuyện này, Lưu Quốc Vĩ cũng không dám xem thường Đổng Học Bân, không phải bởi vì hắn bình tĩnh, mà là bởi vì cái tính cách tình nguyện bị đánh chết cũng muốn đạt được mục đích của Đổng Học Bân.
Làm như vậy là nhất cử lưỡng tiện, cái này phần lớn cán bộ đều biết.
Nhưng biết thì biết, rõ ràng thì rõ ràng, làm lên thì hoàn toàn khác biệt.
Nếu là ai gặp phải loại sự tình này, ai cũng không có khả năng mạo hiểm tính mạng đi tới trước mặt đám quần chúng xúc động để cho mọi người cầm gạch cầm gậy đập vào đầu.
Cái này ai chịu nổi? Những cái này ai dám làm?
Nhưng Đổng Học Bân dám, nhưng Đổng Học Bân làm được.
Hơn nữa tới cuối cùng, Đổng Học Bân không chỉ không có hô đau, thậm chí ngay cả con mắt cũng không có nhíu một chút.
Cái này rốt cuộc là người nào?
Cái này rốt cuộc là cái nghị lực gì??
Lưu Quốc Vĩ hít một hơi thật sâu, nói thật, ngày hôm qua nghe nói tràng diện ngay lúc đó, ngay cả ông đều có chút chấn động do sự mạnh mẽ của Đổng Học Bân, đây là chổ khác biệt của Đổng Học Bân với người khác, đây là cái vì sao Đổng Học Bân có thể trong vài năm ngắn được thăng cấp liên tục, dựa những cái dũng khí này, ai cũng không có biện pháp mô phỏng theo.
"Ba, vậy hiện tại con phải làm sao bây giờ?" Lưu Hải Tân cũng nóng nảy.
Lưu Quốc Vĩ trong lòng thở dài, chiêu thức ấy của Đổng Học Bân nhìn như rất ngốc, nhưng trên thực tế làm bọn họ phải bó tay, nước cờ này thật sự đi quá độc, Lưu Quốc Vĩ căn bản nghĩ không ra có biện pháp gì giải quyết, ông biết con trai mình có thể không giữ được, nếu như điều tra ra, hình phạt là tránh không được, thậm chí ngay cả vị trí của mình cũng không còn ổn, khẳng định sẽ bị chuyện này liên lụy.
Ôn thần?
Tên họ Đổng quả nhiên là một ôn thần!
Lưu Quốc Vĩ thật có chút hối hận lúc trước không có nghiên cứu Đổng Học Bân, hối hận lúc trước không coi Đổng Học Bân ra gì.
Nhưng hiện tại?
Cái gì cũng đã muộn…