Quyền Tài

Chương 1017: Năng lực chịu đòn của Tiểu Đổng!




Đại viện thị ủy.

Ngoài cửa đã loạn thành một cục.

Đám người bị tức giận tràn lên đầu óc đã vây Đổng Học Bân chính giữa, được vài người đi đầu ra tay, trên người Đổng Học Bân nhanh chóng bị thương, chảy đầy máu ra.

"Đánh hắn "

"Đừng sợ, pháp không trách chúng "

"Chúng ta ngày hôm nay là vì dân trừ hại "

"Đừng nhìn nữa, ra tay đi "

Bầu không khí cùng nhau tới, vừa rất nhiều người cầm đồ ném qua.

Thị trưởng Chung Chính Vĩ và Hạ Tuế Ân cùng rất nhiều lãnh đạo thành phố đều là sắc mặt xấu xí muốn chết, quả thật, bọn họ không muốn thấy Đổng Học Bân ra tay đánh người, như vậy ảnh hưởng sẽ không cách nào thu thập, thậm chí sẽ liên lụy bọn họ, nhưng đồng dạng, bọn họ cũng không thể nhìn Đổng Học Bân bị dân chúng rõ ràng đánh chết, nếu như trong đại viện thị ủy xảy ra án mạng, ảnh hưởng của chuyện này thậm chí còn muốn lớn hơn rất nhiều so với cái trước, huống hồ tài sản của Đổng Học Bân cũng tốt, trước đó cường phá chấp pháp cũng được, tình huống thành phố đều biết, Tiểu Đổng người ta cũng không có làm sai cái gì, nếu như bị một bài viết sai lầm căn bản không trải qua bộ tuyên truyền khu ủy xét duyệt, hoặc là mượn cơ hội đem Đổng Học Bân đánh chết, vậy đừng nói Chung Chính Vĩ là thị trưởng, sợ rằng bí thư thị ủy đều bị xử phạt, mọi người mắng Tiểu Đổng những cái này căn bản là chuyện không có thật.

Tạ Tuệ Lan đương nhiên người lo lắng cho Đổng Học Bân nhất, lớn tiếng nói: "Đổng Học Bân lập tức trở về cho em, em nói chuyện anh không nghe sao?"

Đổng Học Bân sớm bị vây quanh, hắn không thể quay về, căn bản không có biện pháp trở lại.

Trừ phi Đổng Học Bân ra tay với dân chúng, nói vậy hắn thật ra có thể đánh ra một đường lui nhưng Đổng Học Bân có thể làm như vậy sao? Hắn không thể.

Hắn đánh người, đó là bởi vì đối phương là phần tử phạm tội.

Hắn đánh dân chúng, đó là bởi vì đối phương động dao trước.

Tình huống hiện tại, dân chúng bởi vì bị báo chí hoặc là người hữu tâm xúi giục mới tới nơi này thị uy, dưới cái tình huống này Đổng Học Bân làm sao ra tay?

Đổng Học Bân đứng như thế mặc cho tảng đá nắm tay đánh vào trên người mình, hắn cũng thờ ơ.

Người nhiều, hơn mười giây ngắn trôi qua, áo sơmi trên người của Đổng Học Bân cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, quả thật là nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng Đổng Học Bân vẫn không hé răng, thản nhiên đứng ở đây.

Bí thư thị ủy Vạn Phương Lỗi cũng từ trong hành lang bước đi đến "Làm gì thế, lập tức dừng tay cho tôi "

Tạ Tuệ Lan quát lạnh nói: "Công an sao còn chưa tới?"

Bên cạnh một người cán bộ thị chính nói: "Điện thoại nói đang kẹt xe, lập tức tới ngay"

Chung Chính Vĩ cũng nhìn không được "Kêu nhanh lên một chút, nhanh "

Hạ Tuế Ân nhắc nhở nói: "Xe cấp cứu, xe cấp cứu cũng gọi tới "

Đổng Học Bân nếu như bị đánh tiếp như thế, hỏi đều không cần hỏi, khẳng định sẽ tai nạn chết người.

Tiểu Đổng nếu như bị đánh chết, vậy... Rất nhiều người đều rùng mình một cái, quả thật không dám nghĩ, tuy rằng rất nhiều người bình thường đối với Đổng Học Bân không có ấn tượng tốt gì, thật ra đến lúc này, còn có chút cảm giác khóc giả, nhưng nếu chết như thế vậy cũng quá oan.

"Tiểu Đổng "

"Chủ nhiệm mau ra đây "

"Đừng chịu đòn mau ra đây "

Bọn họ rõ ràng, Đổng Học Bân nếu như muốn đi ra được, như thế nào cũng đều có thể đi ra, sức chiến đấu của những người này hoàn toàn không phải một cấp bậc cùng Đổng Học Bân.

Nhưng Đổng Học Bân tựa như mắt điếc tai ngơ, vẫn đứng ở đây chịu đánh.

Một quyền...

Một cước...

Một gạch...

Vết thương trên người của Đổng Học Bân lại thêm mấy chỗ.

Chút đau ấy đối với Đổng Học Bân mà nói thật ra tính không được cái gì, hắn đã từng chịu nhiều hơn như vậy, làm sao mà quan tâm đến những nắm tay này? Làm queo với những cái này, Đổng Học Bân cũng hiểu được không có gì ghê gớm, bất quá mất máu quá nhiều vẫn phải chết, Đổng Học Bân cảm thấy đầu có chút hôn mê, vì vậy hắn lập tức dùng REVERSE, REVERSE một giây đồng hồ … thân thể lập tức khôi phục như lúc ban đầu, thương thế gì cũng không còn, hắn không làm gì cả, bởi vì thật sự không có biện pháp, thế nhưng Đổng Học Bân cũng không muốn bị người đánh chết, hắn còn chưa có sống đủ.

Một giây đồng hồ...

Ba giây đồng hồ...

Năm giây...

Tạ Tuệ Lan rốt cục đứng nhìn không được nữa, lập tức xông ra ngoài.

Chiêm Quế Bình biến sắc, lập tức túm lấy cánh tay Tạ Tuệ Lan, "Tạ thị trưởng cô không thể đi, những người này không có lý trí cô đi cũng vô dụng "

Tạ Tuệ Lan nhìn ông ta, "Buông ra "

Chiêm Quế Bình không buông, "Cảnh sát lập tức tới, chờ một chút chờ một chút" Tạ Tuệ Lan nếu như đi, phỏng chừng cũng sẽ chịu đòn, Chiêm Quế Bình đương nhiên không thể buông tay.

Thật ra hiện tại trong lòng ai mà không vội, Chiêm Quế Bình cũng lo lắng Đổng Học Bân, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có biện pháp, dân chúng rất nhiều, với mấy người cán bộ bọn họ căn bản không sơ tán được.

Máu của Đổng Học Bân càng chảy càng nhiều.

Trên mặt đất đã hình thành một màu đỏ nhìn thấy mà giật mình.

Tình huống càng ngày càng nguy cấp, Chung Chính Vĩ cũng giận, "Tiểu Đổng nhanh bảo vệ mình, cảnh sát lập tức tới ngay "

Tất cả mọi người thấy kinh hãi không ngớt, hiện tại cái cảnh tượng này, Đổng Học Bân muốn tự bảo vệ mình cũng thật sự rất khó.

Máu nhiều lắm.

Dân chúng ra tay cũng càng lúc càng lớn, cũng không có nghe được cảnh cáo của Chung thị trưởng.

Bỗng nhiên, dưới cái nhìn kinh hãi của tất cả cán bộ, một thanh niên cầm một cục gạch hung hăng đập qua, bốp một tiếng nện lên ót của Đổng Học Bân.

Bốp.

Gạch đều vỡ ra, độ mạnh yếu đã có thể nghĩ.

Máu lại một lần nữa từ cái ót của Đổng Học Bân chảy ra, cực kỳ dọa người.

"Đổng chủ nhiệm "

"A! Chủ nhiệm "

"Không nên, đừng đánh nữa"

"Nhanh cứu người, nhanh cứu Đổng chủ nhiệm"

Cán bộ của thành phố Phần Châu đều luống cuống, lần này hoàn toàn có thể lấy mạng người

Nhưng làm cho giật mình chính là, Đổng Học Bân vẫn đang đứng vững vàng, cũng không có ngã xuống.

Thấy Đổng Học Bân không có việc gì, một người trung niên đột nhiên từ bên cạnh vọt tới, cầm trong tay một cây sắt không biết từ chỗ nào tới, hình như là vật liệu thi công trong công trường, nện lên đầu của Đổng Học Bân, còn hung hăng mắng một câu "Tham quan, con tao cũng là bị đám tham quan bọn mày hại chết, ngày hôm nay tao bắt mày đền mạng" Lần này còn muốn nặng hơn so với cục gạch vừa rồi.

Phanh.

Một dòng máu tươi từ trên đầu Đổng Học Bân phun ra, nói đúng hơn là bay ra hơn hai mét.

Tạ Tuệ Lan nổi nóng, "Học Bân "

"Nhanh cứu người "

"Không nên đánh, tài sản của Đổng chủ nhiệm đều là thu nhập hợp pháp "

"Đều dừng tay cho tôi, muốn tạo phản phải không? Hả?"

"Trước cứu người, nhanh lên một chút cứu người trước "

Lưu Hán Khanh không nhịn được, là người thứ nhất vọt tới đám người, nhưng sau một giây đồng hồ, trên người đã bị trúng vài quyền, bị đánh đi ra.

"Lưu chủ nhiệm "

"Ngài thế nào?"

Xung quanh có người đi dìu gã.

Lưu Hán Khanh thở hổn hển chỉ vào đoàn người nói: "Cứu Đổng chủ nhiệm, nếu không sẽ không còn kịp "

Mà khi mấy người khoa viên của ủy ban kỷ luật muốn chạy vào, thì đồng dạng cũng bị đánh mặt mũi bầm dập, nhe răng trợn mắt bụm mặt và cánh tay, chỉ là vài đòn như thế bọn họ đều chịu không nổi, tình huống bên trong của Đổng Học Bân cũng đã có thể nghĩ, ai cũng chịu không nổi bị đánh như thế.

Tràng diện rối loạn.

Rất nhiều khoa viên thành phố đều muốn chen vào, nhưng dân chúng đã làm thành một bức tường chặn bọn họ, ở bên trong vừa đánh vừa mắng Đổng Học Bân.

Chỉ thấy người trung niên kia lại dùng gậy thép nện lên người Đổng Học Bân.

Còn có một người chụp lấy một cây gỗ, bỗng nhiên đập lên đầu Đổng Học Bân.

Lại có một vài người xa xa lượm lấy những cục đá, ném thẳng vào mặt của Đổng Học Bân.

"Xe cứu thương đâu?"

"Công an sao còn chưa tới "

"Tiêu, tiêu rồi, lúc này khẳng định tai nạn chết người "

Một phút...

Ba phút...

Năm phút...

Bên này, Đổng Học Bân đã sớm thành một người máu, toàn thân đều bị máu tươi của mình nhuộm đỏ, trên mặt, trên cổ, trên áo trên quần, tất cả đều là máu của mình nhưng Đổng Học Bân từ đầu đến cuối cũng không kêu ra một tiếng đau, thậm chí ngay cả biểu tình cũng chưa từng biến qua, nhàn nhạt như thế nhìn đoàn người, nhìn những dân chúng nổi nóng, cái gì cũng không nói một câu.

Lại một phút đồng hồ trôi qua

Lại hai phút trôi qua

Bính!

Bốp!

Phanh!

Đổng Học Bân mỗi một giây đồng hồ đều chịu vài quyền đá gạch và gậy gộc, không nện lên đầu thì cũng là trên người.

Đầu, đây chính là chổ trí mạng, đập vào sẽ chết người, đừng nói Đổng Học Bân đã bị đánh thành như vậy, đầu đã sắp vỡ ra.

Ngay từ đầu rất nhiều cán bộ trong đại viện thị ủy đều đang gọi dừng tay và cứu người các loại, kêu một lần, kêu năm lần, kêu mười lần, mọi người nói muốn rách họng.

Nhưng dần dần, ánh mắt mọi người đều từ lo lắng chuyển thành kinh khủng rồi chuyển thành kinh ngạc.

Sau vài phút, mọi người xem Đổng Học Bân đứng ở vũng máu, đã không ai kêu cái gì, cả đám tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Bên cạnh một ít dân chúng đánh người cũng dần dần thu tay, cũng là biểu tình thấy quỷ nhìn Đổng Học Bân.

Một người ngừng.

Mười người ngừng.

Chậm rãi, gậy gộc và gạch đánh hướng Đổng Học Bân càng ngày càng ít, mãi cho đến cuối cùng một người lại dùng gậy sắt hung hăng gõ vào đầu của Đổng Học Bân, cuối cùng cũng thu tay lại.

Không phải bọn họ biết chừng mực, mà là bọn họ đánh đánh, ngược lại tự mình sợ.

Đánh lâu như vậy mà Đổng Học Bân vẫn không có ngã xuống, vẫn đứng, vẫn dùng một loại ánh mắt thản nhiên nhìn bọn họ.

Đừng nói là người, cho dù là thép xi măng bị nhiều người vây công như vậy cũng đã sớm bị đập nát, nhưng Đổng Học Bân một chút việc cũng không có??

Bỗng nhiên, tiếng xe cảnh sát gào thét tới.

Dân chúng vừa nghe, bắt đầu bỏ chạy tứ tán, bọn họ cũng biết ấu đả cán bộ quốc gia là trái pháp luật, cho nên thẳng thắn trực tiếp chạy.

Xe cảnh sát tới, dân chúng cũng đều tản đi hết trong nháy mắt.

"Tiểu Đổng "

"Học Bân "

"Đổng chủ nhiệm "

"Xe cứu thương đâu, nhanh đem cáng cứu thương tới”

Vòng vây rút đi, Tạ Tuệ Lan và Chung Chính Vĩ bọn người đều xông lên.

Rất nhiều người đều cho rằng Đổng Học Bân có thể đã bị đánh chết, chỉ là trên đầu cũng đã trúng hơn mười gậy và hơn mười khối gạch, là người cũng phải chết hơn mười lần.

Nhưng khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm chính là, Đổng Học Bân lại có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ máu trên quần áo, xoa xoa khuôn mặt, sau đó bước nhanh đi tới Lưu Hán Khanh và nhân viên công tác ủy ban kỷ luật vừa bị đánh vài quyền, "Các người không có việc gì chứ? Không bị thương chứ?"

Nghe vậy, mọi người suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Ngài còn có tâm tư hỏi người khác không có việc gì?

Con bà nó! Hiện tại ngài cũng không có việc gì hả?

Cái này rốt cuộc là cái năng lực chịu đòn gì hả? Như vậy còn có thể bước đi được?? ( Chổ này mà Tạ Tuệ Lan xông lên, bị đánh cho sẩy thai hoặc là bị đánh chết thì sẽ như thế nào nhĩ, ngồi dịch mà tưởng tượng không ra @_@)