Tần Hoan lắc đầu, "Đương nhiên không sợ."
Thái Hà cười rộ lên, "Lá gan Cửu tiểu thư thật lớn, người không sợ là tốt rồi, đường đi bên này hơi tối nên nô tỳ lo lắng sẽ làm cho người sợ hãi..." Hơi ngừng lại Thái Hà lại nói, "Trong phủ xảy ra chuyện như vậy, ngay cả nô tỳ cũng hơi hoảng sợ."
Dù sao cũng đã chết mất mạng người, Thái Hà như vậy thì Tần Hoan cũng hiểu được. Nàng không nói tiếp mà chỉ đi theo Thái Hà đến Phật đường.
Rất nhanh đã đến trước Phật đường, đến khi vào được trong phòng chính thì Tần Hoan đã gặp Lâm thị và Tần Sâm đang ở đó. Tần Hoan nhún người hành lễ, ánh mắt ủ dột của Tưởng thị cũng rơi lên trên người nàng, còn Lâm thị bên cạnh lại dịu dàng nói, "Hoan nhi, hôm nay con đi theo Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân, bọn họ điều tra ra cái gì con cũng biết?"
Tần Hoan cụp mắt, "Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân tra ra Liễu di nương mắc phải bệnh lạ, hiện tại suy đoán Liễu di nương đúng thật là có cấu kết cùng với người ngoài. Hoan nhi phỏng đoán bọn họ sẽ điều tra tiếp theo hướng này."
Nghe thấy lời này của Tần Hoan thì Lâm thị liếc mắt nhìn Tưởng thị một cái, mà trên mặt mấy người bọn họ không hề kinh ngạc hay nghi hoặc gì cả, hiển nhiên biết lời Tần Hoan đích xác là nói thật. Mà tình huống này chắc chắn bọn họ cũng đều đã biết rõ.
"Thế tử Điện hạ có tra những chuyện khác không?" Đột nhiên Lâm thị lại hỏi thêm một câu.
Tần Hoan hơi nghi hoặc, tra cái khác? Cái khác là nói đến cái gì?
Tần Hoan lắc đầu, "Không hề, chỉ tra ra được những thứ này. Hiện tại Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân chẳng phải đang điều tra những nam bộc khác trong phủ xem có ai bị bệnh hay không sao?"
Trong phòng yên lặng một lát, quả nhiên những điều Tần Hoan biết cũng không ít hơn bọn họ bao nhiêu.
"Cửu muội muội, ngày mai muội còn phải tiếp tục tra án với Thế tử Điện hạ?" Tần Sâm đột nhiên lên tiếng, "Trong phủ đã có người chết, muội nên giống với Tương nhi và Sương nhi chỉ nên ở yên trong viện thôi. Để muội đi theo Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân làm việc khiến cho bọn ta không đành lòng, đêm nay muội cũng đừng sợ hãi quá."
Tần Hoan ngước lên nhìn Tần Sâm một cái, thấy trên mặt Tần Sâm tràn đầy sự quan tâm lo lắng, "Thật ra cũng không có gì sợ, chẳng qua nghĩ đến trong phủ có một hung thủ đang ẩn mình nên muội mới hơi bất an thôi."
Tần Sâm gật đầu, "Đương nhiên là như vậy, cho nên buổi tối muội cứ ở yên trong viện của mình chứ đừng đi loạn."
Tần Hoan gật đầu, "Vâng, đa tạ Đại ca."
Tần Sâm khẽ cười rồi nhìn sang Lâm thị và Tưởng thị, "Mẫu thân, tổ mẫu, nếu như không còn gì muốn hỏi thì cứ để Cửu muội muội quay về nghỉ ngơi đi."
Ánh mắt Tưởng thị vẫn còn đang rơi trên người Tần Hoan, bà yên lặng mãi một lúc sau mới lên tiếng, "Nếu như Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân nể mặt mũi của Thái trưởng Công chúa mà coi trọng ngươi, hỏi ngươi tình hình thực tế thì chỉ cần trả lời là được. Có điều mọi sự cũng phải suy nghĩ vì danh dự của Tần phủ, suy cho cùng thì ngươi cũng là người của Tần phủ, không thể để cho mọi chuyện trong Tần phủ trở nên quá mức náo nhiệt khoa trương."
Tần Hoan thầm cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt vẫn bình thản, "Vâng, Hoan nhi đã biết."
Tưởng thị chậm rãi nhắm mắt lại rồi thở dài, "Được rồi, ngươi trở về đi. Thái Hà, ngươi đi tiễn đi."
Tần Hoan nhún người chào rồi mới xoay người đi ra ngoài, Thái Hà dẫn theo 2 nha đầu cầm đèn đuổi theo kịp, đến lúc đi ra khỏi cửa chính Phật đường mới khẽ nói, "Cửu tiểu thư chớ sợ, lão phu nhân cũng là muốn nghĩ cho danh dự của Tần phủ."
Đương nhiên Tần Hoan hiểu rõ được tâm tư của Tưởng thị, thế nhưng nàng lại cảm thấy Tưởng thị đang làm chuyện thừa thãi. Nàng vốn là người ngoài, ví dụ như nàng không hề biết Tần An bị bệnh hoa liễu thì nàng làm sao mà nói với Yến Trì được? Mà cho dù nàng biết thì đằng nào Yến Trì cũng sẽ điều tra, Tưởng thị làm như vậy lại khiến cho người ta cảm thấy bà ta đang có tật giật mình,
"Chuyện này đương nhiên ta hiểu rõ." Giọng nói Tần Hoan hoàn toàn bình thường, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Thái Hà nhìn nàng một chút rồi khẽ cười, "Phải nói là Cửu tiểu thư còn lớn gan hơn Lục tiểu thư và Ngũ tiểu thư, có điều trong phủ xảy ra chuyện như vậy thì Cửu tiểu thư vẫn nên để ý một chút. Giống như ban nãy người nói, hung thủ vẫn còn ẩn nấp, không biết khi nào lại tiếp tục xuất hiện làm điều ác. Mặc dù Tần phủ có phân chia nội viện và ngoại viện thế nhưng vẫn không tránh được ban đêm có người bên ngoài tiến vào."
Trong lòng Tần Hoan khẽ động, đột nhiên nàng nhìn sang Thái Hà rồi nói, "Thái Hà cô nương cảm thấy hung thủ là ai?"
Thái Hà nghe thấy thế thì chớp mắt mấy cái rồi lại lắc đầu, "Thái Hà chỉ là kẻ làm nô tỳ nên không nghĩ ra được, chỉ có thể trông chờ vào Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân. Ngược lại lão phu nhân lại luôn cảm giác được là cái giếng kia đang tác yêu tác quái. Nghĩ lại cũng kỳ lạ, buổi sáng Lục tiểu thư mới vừa ngã xuống thì buổi đêm Bát di nương đã xảy ra chuyện. Lão phu nhân nói đợi vụ án này điều tra rõ ràng rồi sẽ mời pháp sư về dựng đạo tràng lớn làm lễ 49 ngày mới đuổi được hết những xui xẻo trong phủ."
Tần Hoan bật cười, "Miệng giếng kia cũng đã bị lấp kín rồi, Bát di nương xảy ra chuyện không may chẳng liên quan gì đến cái giếng đó cả."
Thái Hà cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ. "Mấy năm nay lão phu nhân chỉ hướng về Phật tổ, mỗi lần trong phủ xảy ra chuyện gì không may thì sẽ luôn mời pháp sư về làm lễ, về lâu về dài đã tạo thành thói quen rồi." Từ Hà dừng lại một chút rồi đột nhiên lại lên tiếng, "Phải rồi, không biết chỗ giàn hoa kia lúc nào có thể cho người qua lại? Chỗ miệng giếng kia lấp xong rồi còn chưa kịp lát gạch lên, trông rất bất nhã. Chiều nay lão phu nhân cũng thúc giục ta một lần, thế nhưng Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân đều đang bận phá án, sao có thể để tâm đến chuyện rải đất lát gạch chứ..."
Khóe mắt Tần Hoan run rẩy, cảm thấy Tưởng thị thật sự quá mức mê tín, "Chuyện này ta cũng không biết, để mai đi, mai có lẽ cũng thẩm vấn xong rồi."
Thái Hà gật đầu, "Vậy thì tốt rồi, đa tạ Cửu tiểu thư."
"Ta cũng không làm gì cả, không dám nhận chữ tạ này."
Thái Hà lắc đầu rồi nói tiếp, "Cửu tiểu thư... vừa rồi người đã nghe hiểu được ý của lão phu nhân?"
Tần Hoan nhìn về phía Thái Hà, "Lão phu nhân có ý gì?"
Thái Hà tiến lên sát lại gần Tần Hoan, nói rất khẽ, "Lão phu nhân không thích Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân đi vào trong cấm địa của phủ, suy cho cùng thì Tần phủ cũng là nhà có uy tín trong thành Cẩm Châu, cho nên mấy chuyện di nương với lão gia đều liên quan rất lớn đến gia phong Tần phủ."
Trong lòng Tần Hoan rùng mình, "Ngươi là nói... rừng trúc tím?"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đi đến đoạn đường tối nhất ban nãy. Thái Hà ngừng lại, hơi cong môi nói, "Cửu tiểu thư tâm tư nhạy bén, nhất định có thể hiểu được ý của lão phu nhân." Nàng nói xong rồi nhìn thoáng qua phương hướng Đinh Lan uyển, "Đinh Lan uyển không còn xa nữa, Thái Hà phải quay lại hầu hạ lão phu nhân đây, không tiễn Cửu tiểu thư nữa, người đi thong thả."
Tần Hoan khẽ gật đầu, Thái Hà nhún người hành lễ rồi xoay người đi về hướng ngược lại.
Nàng nhìn Thái Hà rời đi, bản thân vẫn đứng yên một chỗ hồi lâu không nhúc nhích.
Phục Linh ở bên cạnh nói, "Tiểu thư làm sao thế?"
Tần Hoan hoàn hồn, nàng nhìn thoáng qua đường đi, vẻ mặt mơ hồ ngơ ngác cứ thế bước đi. Cửu tiểu thư bị giết ở rừng trúc tím, thế nhưng trước đây là Tần Lệ, giờ đến Thái Hà, bọn họ đều nói nàng đừng đi vào trong rừng trúc tím...
Rốt cuộc trong rừng trúc có bí mật gì?
Hiện tại cả Yến Trì lẫn Tri phủ Đại nhân đều tín nhiệm nàng, chỉ cần nàng nói một câu là có thể hướng mũi giáo vào rừng trúc rồi, như vật thì nàng có thể công khai đi vào trong đó, không những thế lại còn có thể mượn nhân thủ của Yến Trì điều tra rõ ràng cái chết của Cửu tiểu thư.
Rốt cuộc thì có nên làm thế hay không?
Tần Hoan cúi đầu, lông mày nhíu chặt lại.
"Tiểu thư, vừa rồi Thái Hà tỷ tỷ nói gì đó?"
Ban nãy vì Thái Hà muốn đến gần Tần Hoan cho nên Phục Linh và 2 nha đầu cầm đèn kia đi mãi ở phía sau, cho nên Phục Linh cũng không nghe thấy Thái Hà nói cái gì. Tần Hoan hít vào một hơi, "Nàng ta nói đừng đến rừng trúc tím."
Phục Linh nghe xong thì thấy sống lưng lạnh toát, "Vì sao phải đến rừng trúc tím?" Nói xong nàng lại nhìn Tần Hoan kinh ngạc, "Tiểu thư lại muốn đến rừng trúc tím rồi à? Lần trước vì sao tiểu thư đến rừng trúc cũng vẫn chưa nói với nô tỳ đâu."
Tần Hoan lắc đầu, đột nhiên nàng lên tiếng, "Lời đồn về rừng trúc tím là em nghe ai nói?"
Phục Linh nghĩ nghĩ, "Tiểu thư muốn hỏi là vì sao có lời đồn rừng trúc tím chính là cấm địa của Tần phủ phải không? Nô tỳ nhớ hồi đó hình như là Lưu đại nương ở phòng bếp nói, có điều chuyện này hạ nhân lâu năm trong phủ đều biết cả, nói là năm đó có một vị di nương thắt cổ chết trong rừng trúc, sau đó lão gia mới không cho ai vào trong đó nữa."
Đúng là trúc tím trong phủ này rất quý báu, không biết vì sao mà lão gia lại dọn dẹp toàn bộ, rừng trúc cứ như vậy mà hoang phế đi. Có điều từ đó về sau bất luận là chủ hay tớ đều không có ai dám đi vào trong đó cả."
Cũng không phải là không ai dám vào... Lưu quản gia, Lâm thị, cũng đều đã vào trong rồi...
Không đúng, từ từ...
Bước chân Tần Hoan dừng khựng lại, sao nàng lại quên mất chuyện này chứ.
Liễu thị đi vào rừng trúc, mà nàng cũng tình cờ nhìn thấy Lưu quản gia đi vào trong đó. Chẳng lẽ... người cấu kết với Liễu thị cực kỳ có khả năng là Lưu quản gia?!
Hô hấp Tần Hoan cũng căng thẳng, đột nhiên nghĩ đến gói thuốc trong phòng Liễu thị.
Liễu thị không dám trực tiếp gọi Tiền Bách Nhận đến khám bệnh, cho nên đã có người khác cho nàng phương thuốc, thậm chí còn dạy nàng cách che giấu tai mắt người khác. Người này, hoặc là Tần Lệ, hoặc là Lưu Xuân, hay rốt cuộc lại là một người nào đó khác?
Đột nhiên Tần Hoan chau mày rồi lại bước đi rất nhanh...
"Tiểu thư muốn đi đâu?"
Phục Linh vội vàng hỏi một câu, Tần Hoan nói, "Đi tìm Trì Điện hạ..."
Phục Linh đuổi theo kịp, "Trì Điện hạ ở trong viện quản sự!"
Tần Hoan biết điều này, nàng nâng váy lên vừa đi vừa chạy về hướng viện quản sự. Đáy lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, ban nãy lúc Yến Trì đến nàng không có cơ hội hỏi cho kỹ, còn hiện tại chỉ cần hỏi Yến Trì là có thể biết rồi. Rốt cuộc là ai cấu kết cùng với Liễu thị, đáp án rất nhanh có thể công bố rồi...
Trái tim Tần Hoan đập như trống hồi, nghĩ đến lần trước nàng nhìn thấy dáng vẻ Bát di nương đi từ trong rừng trúc ra thì nàng càng thêm chắc chắn. Liễu di nương vào trong rừng trúc để đi lấy đồ, thứ nàng cầm trên tay chính là một mối nghi vấn lớn!
Tần Hoan thở hồng hộc, đi được đến trước cửa viện quản sự rồi quả nhiên thấy ngoài cửa có nha sai canh giữ, nàng dừng bước lại ổn định hơi thở rồi mới đi vào. Nàng đang đinh bảo nha sai đi vào trong thông bẩm một tiếng, thế nhưng vừa đến cửa đã thấy Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đứng ở bên trong, trước mặt họ còn có một nha sai đang đứng, cũng không biết nha sai kia nói gì mà vẻ mặt Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đều biến sắc. Tần Hoan chau mày, ánh mắt rơi vào trên người nha sai kia.
Mặc dù người đó đã khoác lên mình y phục của nha sai, thế nhưng có thể nói toàn thân người này toát ra vẻ rất phong trần, không chỉ có trên giầy hắn dính đầy bùn đấy mà ngay cả trên vạt áo cũng có vết bùn dơ. Tần Hoan nheo mắt, nha sai này chính là chạy từ xa đến đây!
Có thể là do ánh mắt Tần Hoan quá chăm chú cho nên Yến Trì cảm nhận được, hắn nhìn thấy nàng đến thì chau mày rồi đi ra phía nàng. Đến lúc đứng trước mặt nàng thấy mồ hôi chảy đầm đìa trên trán nàng thì mới nhăn nhó lên tiếng, "Làm sao thế?"
Tần Hoan nhún người rồi liếc mắt nhìn vào bên trong viện, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Yến Trì u ám, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới khẽ lên tiếng, "Ngụy Ngôn Chi đã tự sát chết ở Thập Lý miếu rồi."