Chương 87: Dụ hung thủ lộ diện (3)
Bên trong Đông uyển, Ngụy Ngôn Chi ngồi ở trên giường nhỏ bên cạnh cửa sổ, cả nửa canh giờ cũng không nói một câu nào.
Chẳng bao lâu sau, thị vệ áo lan đẩy cửa từ ngoài vào, thở dài, "Công tử, Cửu cô nương đã đi cùng Quận chúa về Tần phủ rồi, xem ra lời nàng nói đúng là sự thật, vụ án này rất nhanh sẽ có manh mối rồi."
Ngụy Ngôn Chi vẫn ngồi yên, trên mặt không chút biểu cảm nào cả, cả người như bao phủ một luồng khí lạnh lẽo và âm u.
Thị vệ thấy thế vội nói, "Công tử đừng lo lắng quá mức, đốt nghĩa trang chỉ là việc nhỏ, Cửu cô nương cũng nói chỉ cần bối thường chút tiền tài vật chất là được rồi, không có ảnh hưởng gì đến con đường làm quan của công tử cả."
Lông mày Ngụy Ngôn Chi khẽ động, hắn quay sang nhìn về phía lò lửa đang cháy rừng rực kia, sắc mặt u ám.
Thị vệ nghĩ nghĩ, cảm thấy cực kỳ có khả năng Ngụy Ngôn Chi vì bị Hoắc Hoài Tín tự dưng chỉ trích nên trong lòng mới buồn bực, hắn khuyên nhủ, "Có lẽ là Tri phủ Đại nhân nóng lòng phá án, do Đại công tử vẫn chưa mở miệng, lại cộng thêm chuyện đốt nghĩa trang bị tra ra nên mới quay mũi giáo hướng về phía công tử."
Nói xong vẻ mặt thị vệ rất kiên định nói, "Công tử, đợi ngày mai bọn họ nhìn thấy lá thư này thì sẽ biết ngay công tử là người bị oan rồi."
Ngụy Ngôn Chi ngước lên nhìn thị vệ của chính mình, nhìn thấy vẻ mặt thoải mái và kiên định của hắn thì Ngụy Ngôn Chi lại cụp mắt xuống. Nhiệt độ trong phòng như thiêu như đốt, trên người hắn lại khoác áo lông cừu, đột nhiên hắn cởi áo khoác rồi lại đưa tay lên kéo nút thắt ở trên áo mình ra.
Thị vệ sửng sốt, "Công tử, người không lạnh sao? Cẩn thận bệnh lại nặng thêm!"
Ngụy Ngôn Chi lắc đầu rồi im lặng, cũng không nhúc nhích, chỉ cúi xuống chống tay lên đầu cứ như gặp phải chuyện gì đả kích rất lớn khiến cho cả người âm trầm ủ rũ như mất hồn.
Thị vệ trừng mắt nhìn, cảm thấy Ngụy Ngôn Chi có hơi kỳ lạ mà vẫn không biết rốt cục là lạ ở chỗ nào, hắn thở dài rồi nói, "Ngày đó hành sự xong tiểu nhân cũng nghĩ sẽ bị điều tra ra, có điều may mà Tri phủ Đại nhân cũng coi như người anh minh, lại thêm Cửu cô nương nói tốt giúp cho chúng ta. Nếu không thì hiện tại tiểu nhân và công tử nhất định đã bị tóm vào đại lao rồi."
Thị vệ nói xong lại thở dài một hơi rồi tiến lại gần, hắn đã đi theo Ngụy Ngôn Chi nhiều năm, bởi vì thân phận Ngụy Ngôn Chi cho nên hắn ở Ngụy phủ cũng không được tốt lắm, thế nhưng ít nhất cũng không thiếu ăn thiếu mặc. Sau này theo Ngụy Ngôn Chi vào Tuần phòng doanh, tuy chỉ nhận mấy việc nhàn hạ thế nhưng càng ngày lại càng được Ngụy lão gia coi trọng, ngày tháng của hắn cũng tốt lên không ít. Vừa rồi còn lo lắng mình bị bắt vào đại lao khiến cho hắn hồn bay phách tán, thế nhưng may mắn thay, chuyện này hiện giờ có thể việc lớn hóa nhỏ rồi.
"Cửu cô nương nói là thật sao?"
Bất thình lình Ngụy Ngôn Chi lên tiếng, giọng nói hắn bình lặng không chút gợn sóng, thế nhưng lại khiến người nghe có một áp lực rất nặng nề. Thị vệ không hiểu sao lại thấy rét lạnh trong lòng, hắn ngẩng mặt lên không cần suy nghĩ mà trả lời, "Đương nhiên là thật rồi, chẳng phải người đã biết sự lợi hại của Cửu cô nương sao. Nói ra thì Cửu cô nương đúng thật là tài năng hơn người, một tiểu cô nương như vậy mà có thể làm mấy chuyện như nghiệm thi."
Ngụy Ngôn Chi ngồi lẳng lặng, trên người nóng đến mức sống lưng chảy mồ hôi thế nhưng đáy lòng lại lạnh buốt. Hắn biết bản thân đã đứng ở ngay bên bờ vực thẳm, chỉ đi sai một bước thôi sẽ rơi xuống. Thế nhưng hắn không xác định được Tần Hoan nói có thật hay không.
"Nghĩ lại tối hôm đó, bọn ta đều ngủ rất sâu, thế nhưng biểu tiểu thư lại một mình chạy đến rừng bạch dương, chắc chắn là đã có người viết thư cho nàng, nếu không thì nàng cũng không thể đang yên đang làng mà đêm hôm chạy ra ngoài được." Nói xong thị vệ lại vỗ tay một cái, "Tìm ra bức thư này đúng lúc thật! Hung thủ kia đương nhiên không nghĩ đến thư hắn gửi đến lại bị biểu tiểu thư nuốt vào! Không chỉ có nuốt vào lại còn được coi làm chứng cứ lấy từ trong bụng thi thể ra ngoài, Cửu cô nương thật lợi hại quá!"
Ngụy Ngôn Chi từ từ buông lỏng người mình xuống ghế, một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên nhìn lướt qua trong phòng, lúc nhìn thấy giỏ than bày trong góc thì hắn mới dùng lại rồi đột nhiên căn dặn, "Bỏ hết chỗ than kia vào trong lò đi."
Thị vệ sửng sốt, "A, nhưng như thế thì lửa sẽ rất lớn, trong phòng này sẽ nóng đến mức chịu không nổi đâu."
Ngụy Ngôn Chi lạnh lùng, "Bỏ vào đi."
Nghe thấy thế thì thị vệ nào dám nhiều lời, hắn đến mở nắp lò rồi mang tất cả than trong giỏ đến ném vào trong lò. Lò lửa bị nhét đầy ắp than, ban đầu chợt tối đi nhưng rất nhanh sau than đã bén lửa cháy sáng rực lên.
Bên ngoài lò lửa đỏ phừng phừng, thị vệ thấy trong phòng khô nóng không chịu nổi nên mới mở 1 cánh cửa sổ ra. Ngụy Ngôn Chi vẫn ngồi im ở chỗ cũ không động đậy, thị vệ thấy thái dương hắn ướt đẫm mồ hôi, định mở miệng hỏi thăm một câu nhưng lại nhìn thấy ánh mắt hắn đỏ bừng. Không hiểu tại sao, đột nhiên thị vệ lại cảm thấy được công tử vốn ôn nhuận thủ lễ nhà mình hiện giờ lại có chút hung ác.
Thị vệ cắn môi một cái rồi nuốt hết những lời định nói lại.
Bút chính là bút lông sói của Hồ Châu mà hôm đó hắn mượn của Nhạc Thanh, giấy chính là giấy Duệ Kim mua từ bên ngoài vào. Giấy Duệ Kim còn được gọi là tiểu Sái Kim, hắn nhớ rõ cảm giác khi còn nhỏ lần đầu tiên được dùng giấy Sái Kim viết chữ, đầu bút trượt xuống trang giấy lấp lánh ánh vàng khiến cho hắn cảm nhận được mỗi nét bút hắn viết như được nhuộm bởi quyền lực và phú quý. Ngay tại lúc hắn cho rằng hắn còn cách quyền lực phú quý rất gần thì đột nhiên có một trận đòn giáng xuống khiến cho hắn tỉnh hồn lại, hắn biết rằng quyền lực không thuộc về hắn, phú quý cũng là hắn dùng tôn nghiêm để đổi lấy.
Không thể nào dùng được giấy Sái Kim nên hắn đành phải dùng giấy Duệ Kim, giấy Duệ Kim có mùi hương gỗ khiến hắn rất yêu thích. Thế nhưng Ngụy Kỳ Chi lại không như vậy, hắn không chỉ có không thích mùi vị này mà thậm chí nếu dùng giấy này lâu thì tay hắn cũng bị nổi nốt đỏ. Người ngoài cứ tưởng rằng hắn bị nguyền rủa thế nhưng chỉ có Ngụy Ngôn Chi mới phát hiện ra bí mật này, hắn vừa viết vừa nhớ lại chuyện năm xưa nên tốc độ viết càng lúc càng nhanh hơn, vốn là kiểu chữ khải ngay ngắn tự nhiên cũng dần trở thành kiểu chữ cuồng thảo sắc sảo bức người...
Viết đến hết trang, hắn dừng lại trong giây lát, một giọt mồ hôi rơi xuống mặt giấy tạo thành một vết mực loang làm xấu xí cả trang chữ. Ngụy Ngôn Chi nhìn nhìn rồi đột nhiên cầm giấy lên vò nát ném xuống.
Ngụy Ngôn Chi hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài, đi đến bên cạnh lò lửa đang cháy hừng hực. Thấy thế tên thị vệ vẫn đang đứng chờ ở đó lên tiếng, "Công tử, làm sao thế?"
Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, "Có phải cơm trưa sắp đưa đến hay không?"
Thị vệ gật đầu, "Công tử đói bụng à? Vậy tiểu nhân ra ngoài lấy."
Ngụy Ngôn Chi gật đầu, thị vệ liền đi ra ngoài.
Trong phòng không còn ai khác nữa, Ngụy Ngôn Chi mở nắp lò lửa lên...
Đến lúc thị vệ đi lấy cơm về thì đã nhìn thấy Ngụy Ngôn Chi đang vét bụi than trong lò ra ngoài. Thị vệ vội vàng đặt cơm trưa xuống, "Công tử mau dùng cơm đi, những việc này cứ giao cho tiểu nhân."
Ngụy Ngôn Chi vỗ vỗ tay, "Mang đi đổ đi."
Thị vệ gật đầu rồi bê đống bụi than ra ngoài.
Ăn trưa xong thì cả buổi chiều Ngụy Ngôn Chi chỉ ngồi luyện chữ, viết mãi đến tận lúc màn đêm buông xuống thì mới dừng lại, thị vệ cũng đã mang cơm tối đến, "Công tử, quả nhiên tối nay Cửu cô nương ngủ lại Hầu phủ, tên sai vặt ở nhà bếp nói phu nhân yêu thương Cửu cô nương chẳng khác gì Quận chúa. Nói ra thì công tử, chúng ta có nên đến bồi tội với Cửu cô nương không?"
Ngụy Ngôn Chi yên lặng ăn cơm rồi gật đầu, "Ừ!"
Thị vệ day day trán rồi nói, "Nhắc đến mới thấy, tháp đèn đêm đó thật sự nguy hiểm, cứ nghĩ là không ngã chết người được, nhưng nếu Trì Điện hạ không đến thì chỉ sợ Cửu cô nương..."
Ngụy Ngôn Chi không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ăn cơm.
Ăn cơm tối xong Ngụy Ngôn Chi lại ngồi ở bên cạnh lò lửa, vẫn im lặng không nói gì. Thị vệ thấy thế liền nói, "Công tử lại cảm thấy khó chịu hơn rồi à? Hôm nay công tử không uống thuốc đúng không?"
Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, "Ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Thị vệ chứng kiến Ngụy Ngôn Chi cả ngày kỳ kỳ quặc quặc, trong lòng căng thẳng như bị một sợi dây siết chặt, nghe được Ngụy Ngôn Chi nói hắn đi nghỉ ngơi thì mới lui ra bên ngoài. Phòng của Ngụy Ngôn Chi ở gian giữa, còn thị vệ ở gian bên cạnh, đến khi thị vệ ra khỏi phòng, đóng cửa lại thì khắp Đông uyển cũng trở nên yên tĩnh. Ngụy Ngôn Chi lẳng lặng ngồi phía trước lò lửa, hai tròng mắt bị ánh lửa nhuộm lên màu đỏ bừng.
Thời gian dần dần trôi, vừa mới qua khỏi canh ba thì đột nhiên Ngụy Ngôn Chi bỗng đứng dậy.
Hắn bước nhanh vào trong phòng, lấy từ trên tủ cao ở đầu giường ra một bộ trang phục màu xanh đen bó chặt, rất nhanh hắn đã thay đồ xong rồi thổi tắt đèn trong phòng. Hắn đứng ở cửa lẳng lặng nghe ngóng một lúc rồi mới hạ then cài xuống sau đó quay lại đi ra phía sau, phóng người qua khung cửa sổ ra ngoài.
An Dương Hầu phủ đất rộng mênh mông, nhưng hình dạng và cấu tại lại được xây dựng lên theo những dinh thự quý tộc bình thường khác. Ngụy Ngôn Chi đã biết viện của Nhạc Thanh ở đâu nên cũng biết đại khái phương hướng viện của Nhạc Ngưng. Rất nhanh hắn đã đi đến được chỗ phía sau viện của Nhạc Ngưng.
Đêm khuya mùa thu nổi lên từng đợt từng đợt gió lạnh, Ngụy Ngôn Chi lấy ra một miếng khăn vuông buộc lên mặt, lắng tai nghe ngóng thấy trong viện lặng im không một tiếng động nào, lại càng không thấy có đèn đóm gì. Hắn tập trung tinh thần rồi vận sức nhảy một cái lên trên đầu tường.
Phòng để thư chính là một gian nhà trống, ánh mắt Ngụy Ngôn Chi quét về bốn phía, bắt đầu tìm kiếm từ phòng bênh cạnh, rất nhanh hắn đã phát hiện ra một gian phòng khóa bên ngoài. Ngụy Ngôn Chi mò mẫm theo chân tường đi đến đó, lại ngưng thần nghe ngóng một lát, xác định được bên trong không có ai thì trong lòng mới yên tâm hơn chút. Ngụy Ngôn Chi lấy một que sắt từ trong tay áo ra, rất dễ dàng đã mở được khóa cửa.
Lắc mình đi vào trong phòng, vừa qua cửa thì khí lãnh đã khiến cho hắn rùng mình một cái.
Đáy lòng hắn thấy thế thì lại vui vẻ, hắn không tìm nhầm vị trí rồi!
Đã tìm được đúng phòng, chắc chắn thư sẽ ở chỗ này, Ngụy Ngôn Chi dồn toàn bộ lực vào mắt mà quét hết bốn phía xung quanh, rất nhanh hắn đã nhìn thấy một hộp gỗ nhỏ nằm trên bàn ở gần cửa sổ. Nhìn hộp gỗ nhỏ nhắn tinh xảo, chỉ có thể đựng vừa một lá thư.
Ngụy Ngôn Chi sờ soạng rồi mở hộp ra, ngay lập tức một mùi thuốc nồng nặc bay lên. Ngay sau đó Ngụy Ngôn Chi lấy ra được một trang giấy đã bị thấm ướt, hắn vốn căng thẳng cắn chặt răng hàm, thế nhưng vui mừng vì mình gặp may đã khiến cho hắn theo bản năng mà khẽ nhếch mép cười. Ngụy Ngôn Chi nhét thư vào trong tay áo rồi để lại hộp gỗ vào chỗ cũ, sau đó hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài, khóa chặt cửa lại như cũ.
Vừa lấy được thư, Ngụy Ngôn Chi an lòng hẳn lên, xoay người lại thì thấy trong viện vẫn tối đen như mực, Tần Hoan và Nhạc Ngưng nhất định là vẫn còn đang ngủ say, hắn chỉ cần đi về rồi xử lý bức thư này là xong, mọi sự sẽ êm xuôi thôi!
Nghĩ như vậy, bước chân Ngụy Ngôn Chi càng nhanh hơn nữa, theo đường cũ nhảy ra khỏi tường bao, hắn vận lực lao đi bên trong Hầu phủ tối đen như mực, hắn chạy như bay giống như chốn không người. Tuy gió đêm đập vào mặt có hơi lạnh lẽo thế nhưng càng ngày khóe môi hắn càng nhếch cao, thần sắc trên mặt cũng phấn khởi hẳn lên, trong lồng ngực tim đập thình thịch, ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập ý cười.
Chỉ một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên, hắn nhảy vụt vào trong viện của mình thần không biết quỷ không hay.
Cửa sổ phòng hắn vẫn đang đóng, toàn bộ Đông uyển an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Hắn mở cửa sổ ra, rồi nhẹ nhàng phóng vào, ngay khoảng khắc đặt được chân vào phòng thì toàn thân hắn mới thả lỏng ra, hắn tháo khăn che mặt, vội vàng lấy trang giấy bị thấm ướt kia ra. Hắn theo bản năng muốn đi đến góc phòng đốt đèn lên, thế nhưng khi hắn mới đi được 4-5 bước thì có một tiếng mồi lửa nhẹ nhàng vang lên sau lưng hắn.
Cùng lúc đó trong phòng sáng rực lên, kèm với 6-7 bóng dáng cao lớn cùng hiện ra trước mắt hắn.
Bước chân Ngụy Ngôn Chi dừng hẳn lại, hắn như bị sét đánh đứng chết trân tại chỗ.
Ở phía sau, Hoắc Hoài Tín tiến lên một bước, "Nhị công tử trên tay đang cầm cái gì thế?"