Chương này chống chỉ định khi đang ăn cơm!!!!
Câu nói của Tần Hoan hơi tối nghĩa, chờ nàng nói xong rồi Hoắc Hoài Tín mới sốt ruột hỏi, "Đây có nghĩa là gì?"
Nghiệm trạng và bút trong tay Từ Hà rơi 'xoạch' cái xuống đất, "Đại nhân... Ý của Cửu cô nương là... là nói trước đây Tống tiểu thư đã từng mang thai..."
"Cái gì?!" Con ngươi Hoắc Hoài Tín trợn ngược, quay lại nhìn Nhạc Quỳnh cũng thấy lông mày ông nhíu chặt, mặt mũi cũng tái mét. Hoắc Hoài Tín nói không ra lời, "Hầu gia, đây..."
Mối thông gia giữa Tống Quốc công phủ và An Dương Hầu phủ vốn là chuyện tốt, lại thêm nữa có ý của Hoàng thượng ở bên trong nên đương nhiên cũng có thể tính là Ngự hôn, nhưng hiện tại lại biết được tiểu thư Tống gia đã từng mang thai?!
Trên canh thiếp của Tống Nhu viết nàng năm nay mới chỉ 17 tuổi, vừa mới đúng đến tuổi có thể bàn cưới gả, sao có thể đã mang thai rồi?!
Nghĩ đến đây liền biết trước đây Tống Nhu đã có hành vi trái với lễ thường, chẳng những làm chuyện xấu xa kia lại còn làm đến mức để bản thân có thai, mà điều này Tống Quốc công phủ chắc chắn đã biết đến rồi. Nhạc Quỳnh siết chặt nắm đấm, nhớ lại ngày trước điều tra ra được tất cả người hầu hạ bên cạnh Tống Nhu đã bị thay mới hết, rốt cuộc Nhạc Quỳnh đã hiểu rõ nguyên nhân của chuyện này rồi, hóa ra là để lừa gạt giấu diếm!
Nhạc Quỳnh không phải là kẻ thô lỗ không biết nặng nhẹ, ông bình tĩnh lại ngay lập tức rồi gằn giọng, "Cứ đợi Cửu cô nương nói hết câu đã! Chuyện này chưa hẳn có liên quan đến án mạng, đây... đây lại là một việc khác rồi!"
Chữ cuối cùng phát ra từ miệng Nhạc Quỳnh mang theo nguy hiểm tràn ngập, Hoắc Hoài Tín hiểu nỗi căm giận vì bị người ta lừa gạt của Nhạc Quỳnh, ông cũng kinh ngạc vì Tống Quốc công phủ dám cả gan làm loạn, nhưng ông không hề muốn mình bị cuốn vào tranh đấu giữa hai gia tộc quyền thế này, cho nên ông vội vàng nghe theo lời Nhạc Quỳnh mà chuyển đổi đề tài, "Cửu cô nương, mời tiếp tục..."
"Chiếu theo độ rộng xương chậu cùng với biên độ ngả về phía sau này, chứng tỏ nạn nhân có thai vẫn chưa đủ tháng, mà tử cung nạn nhân cũng đã khôi phục lại kích thước ban đầu, có thể đoán được nạn nhân đã phá thai từ 2 tháng trước."
Giọng nói Tần Hoan vẫn đều đều trầm tĩnh, "Chỗ kín và bụng dưới thi thể đã thối rữa quá mức, không có cách nào đoán được cụ thể thời gian phá thai, thế nhưng có thể đoán được tháng hoài thai có lẽ là khoảng tháng 5 đến tháng 6 năm nay, chính là phá thai sinh non."
Đã phá thai 2 tháng, thời điểm mang thai lại vào khoảng tháng 5 đến tháng 6 năm nay, tính như vậy thì dấu răng để lại trên vai Tống Nhu lại chính là cùng một thời gian. Những điều này chứng tỏ hoài nghi của Tần Hoan là hoàn toàn chính xác, Tống Nhu đúng thật từng có quan hệ mờ ám với nam nhân khác, không chỉ có như vậy mà lại còn khiến cho chính mình mang thai. Thế nhưng ai mới có quan hệ mờ ám với nàng ta chứ?
Nhớ lại lời Nhạc Ngưng nói, Tống thị vốn là muốn để cho huynh trưởng dòng chính của Ngụy Ngôn Chi đến đưa dâu, thế nhưng đến phút cuối lại thay đổi người, chẳng lẽ.... Tống Nhu cấu kết với huynh trưởng dòng chính của Ngụy Ngôn Chi? Thế nhưng chuyện này liên quan gì đến cái chết của Tống Nhu không?
"Suy đoán như vậy, chính là phá thai từ trước hôn lễ khoảng 1 tháng, điều dưỡng thân thể xong sau đó mới xuất giá." Lúc Hoắc Hoài Tín nói thì ông hơi không yên lòng, ông sợ chọc phải vết thương lòng khiến Nhạc Quỳnh bùng lửa giận. Cũng may Nhạc Quỳnh là người biết nặng biết nhẹ nên ông mới dám nói ra như vậy.
Nhạc Quỳnh cũng nói, "Tiểu thư Tống gia lại cấu kết với nam tử khác trước hôn lễ, người này có lẽ cũng chính là người cực kỳ thân cận với Tống Quốc công phủ. Lần này người đưa dâu đến chính là Ngụy Ngôn Chi, chắc là Tống Quốc công sẽ không thể nào để người đã từng cấu kết với nữ nhi nhà mình đi đưa dâu đúng không?"
Giọng nói Nhạc Quỳnh mang theo sự hằn học, Tống Quốc công phủ biết rõ Tống Nhu đã cấu kết với nam nhân khác thế nhưng lại cứ cố tình gả một nữ nhân không sạch sẽ đến chỗ An Dương Hầu phủ không hay biết gì, đây quả thực là một vũ nhục quá lớn đối với An Dương Hầu phủ. Bọn họ đổi hết người bên cạnh Tống Nhu là để che giấu tai mắt người khác, đương nhiên cũng không có lý nào lại cho phép kẻ đã cấu kết với Tống Nhu đi theo đưa dâu cả, cho dù Tống Quốc công phủ có cuồng vọng hơn nữa thì chắc chắn không dám hành sự như thế!
Hoắc Hoài Tín gật gật đầu, "Đúng, đúng là đạo lý này, còn nữa, Ngụy công tử đã nói qua, người đưa dâu ban đầu vốn chính là huynh trưởng dòng chính của hắn, thế nhưng vì cưỡi ngựa bị ngã gãy chân nên mới phải đổi sang hắn, chẳng lẽ..."
Hoắc Hoài Tín nhìn Nhạc Quỳnh, Nhạc Quỳnh cười lạnh, "Cũng không phải là không có khả năng này, ngược lại ta còn cảm thấy được Ngụy hiền chất không thể không hay biết gì được, để chút nữa quay lại Hầu phủ ta phải thẩm vấn lại lần nữa."
"Thế nhưng vì sao Tống Nhu lại chết? Huynh trưởng dòng chính của Ngụy hiền chất cũng không đi theo đến đây mà!"
Bên này Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh thảo luận với nhau, còn Tần Hoan lại đang kiểm tra nội tạng bên trong Tống Nhu xem có thể tra ra gì không. Dần dần trên trán nàng cũng bắt đầu ướt mồ hôi, mà mùi hôi thối trong lòng càng ngày càng nồng đậm, mùi hương khử thối cũng đã bay gần hết. Tần Hoan giơ tay, không thể cầm khăn nên nàng đành lóng ngóng quệt mồ hôi vào cánh tay áo, lông mày nàng vẫn nhíu chặt lại
Mặc dù phát hiện một bí mật kinh động lòng người thế nhưng bí mật này cũng chưa chắc có liên quan đến vụ án này. Thứ mà Tần Hoan muốn tìm chính là manh mối có liên quan trực tiếp đến án mạng, trong lòng nàng hơi sốt ruột, lần mổ nghiệm này chỉ sợ sẽ gây ra khó khăn cho Thái trưởng Công chúa và Yến Trì, nếu nàng tìm không ra chứng cứ có lợi thì đúng là lãng phí một cơ hội rồi. Nếu như càng để lâu thì thi thể Tống Nhu sẽ càng thối rữa hơn nữa, đến lúc đó thì cái gì cũng không thể tìm ra được nữa rồi.
Sắc mặt Tần Hoan trầm trọng, đã qua 9 ngày rồi, kiểm tra ngoài da không hề có bất cứ manh mối nào, ngay cả tìm thấy hiện trường gây án thì cũng không tìm được đầu của Tống Nhu. Trực giác của Tần Hoan cho thấy trên đầu Tống Nhu nhất định có để lại manh mối mấu chốt, thế nhưng lại không ai tìm ra...
Tần Hoan chưa từ bỏ ý định, nàng lại nhìn dạ dày Tống Nhu, đã lâu ngày như vậy thì chỉ có chỗ này là có khả năng cao nhất tìm được manh mối liên quan. Hiện tại chỗ tư mật của Tống Nhu đã bắt đầu thối rữa, nếu chờ thêm tiếp 10 ngày nửa tháng nữa thì ngũ tạng của Tống Nhu cũng sẽ bị giòi bọ gặm nhấm, đến lúc đó thì dù có nghiệm thì cũng chẳng nghiệm ra được cái gì nữa.
Cách 9 ngày, đồ ăn trong bụng Tống Nhu còn lại rất ít, lại còn lẫn lộn với những nội tạng bị thối rữa, tạo thành một đống đen xì nhày nhụa khiến người ta buồn nôn. Tần Hoan lật giở xem xét từng ngõ ngách khắp nơi trong bụng Tống Nhu, sau đó mới nhìn sang Từ Hà, "Mang nước đến đây."
Từ Hà vội vàng bê nước sạch đến, Tần Hoan trầm ngâm một lúc rồi nói, "Có thể tìm một ly trà bằng sứ màu trắng đến đây không?"
Tần Hoan yêu cầu nên đương nhiên Hoắc Hoài Tín phải đáp ứng, nhưng hiện tại đang ở nghĩa trang nên cũng có hạn chế nhất định, "Cửu cô nương đợi chút, để ta cho người lên phố mua một cái mới đem về."
"Không cần, chỉ cần sạch sẽ là được rồi."
Chưa đến một khắc sau thì Từ Hà đã trở về, trên tay hắn cầm một ly trà bị sứt mép, "Cửu cô nương xem cái này có được không?"
Tần Hoan cầm lấy ly, mặc dù ly trà này bị sứt mép nhưng bên trong lại trắng sáng như gương, nàng gật đầu rồi xoay người lại lấy một vật màu đen nằm trên mâm bỏ vào bên trong ly trà. Sau đó nàng mới cho nước vào trong ly, vật màu đen đó tan ra chìm xuống nước, chờ một lát nàng gạn hết nước đục đi rồi đổ nước mới vào, cứ như vậy vài lần, trong ly trà chỉ còn lại một chút cặn.
"Cửu cô nương, đây là đang làm gì?"
Tần Hoan mím môi nói, "Đây là vật tìm thấy trong bụng Tống Nhu, ta muốn biết nó có liên quan gì đến vụ án này không." Nàng ngừng lại một lát rồi nói tiếp, "Ít quá, lại bị thối rữa, không đủ để kết luận."
Nói xong Tần Hoan lại tiếp tục cắm đầu vào tìm tòi trên thi thể, không bao lâu sau mùi phân và nước tiểu hôi thối lan ra khắp không khí.
Hoắc Hoài Tín không nhịn được bịt chặt mũi, "Cửu cô nương, đây là..."
"Khi thi thể thối rữa thì bên trong sẽ bị trướng khí, đồ ăn trong dạ dày tự động bị đẩy hết xuống ruột..."
Hoắc Hoài Tín liếc nhìn Từ Hà một cái, thấy vẻ mặt Từ Hà cũng đang chịu không nổi, thế nhưng ông lại hiểu ý của Tần Hoan, có lẽ vừa rồi Tần Hoan đã mổ đại tràng nạn nhân ra rồi, chỗ đó bình thường là nơi chứa phân của con người.
Chẳng bao lâu sau Tần Hoan lại lấy được cái gì đó ra để lên trên khay, Từ Hà vừa nhìn thấy thì suýt nữa đã nhịn không được mà phun ra, nhìn cái cục đen xì kia chắc chắn chính là phân của thi thể...
Hoắc Hoài Tín cũng đã không nhịn được mà quay người đi rồi, mặc dù Yến Trì không sợ máu tanh thì mùi hôi thối trong căn phòng này hiện tại cũng khiến hắn phải nhăn mặt. Hắn nhìn về phía Tần Hoan, trên mặt nàng ngoại trừ vẻ căng thẳng và chăm chú khi nghiệm thi thì không hề có ý ghét bỏ gì, hắn nhìn nàng đến thất thần, ngay cả nếp nhăn giữa trán ban nãy cũng giãn ra không ít.
Tần Hoan cứ thế chắt lọc, chẳng bao lâu sau dưới đáy ly trà lại có thêm nhiều cặn nữa.
Hoắc Hoài Tín trợn mắt lên nhìn, nhịn xuống cơn buồn nôn trong bụng, "Khụ, thực ra việc phát hiện Tống tiểu thư đã từng có thai đã là một hỗ trợ rất lớn rồi, chuyện này ta tin rằng người ngoài không ai biết nhưng Ngụy Ngôn Chi chắc chắn phải biết. Mang thai, sau đó phá thai, đều là chuyện lớn như vậy nên đương nhiên không thể giấu được tất cả mọi người mà sẽ phải nghĩ cách lấp liếm. Ngụy Ngôn Chi này nhất định sẽ biết điều gì đó."
Hoắc Hoài Tín dừng lại một chút rồi nhìn Nhạc Quỳnh nói, "Hầu gia, hay là hiện tại chúng ta quay về Hầu phủ thẩm vấn Ngụy Ngôn Chi, xem hắn có gì để nói không..." Nói xong ông lại nhìn Tần Hoan, "Cửu cô nương cũng cùng đi đi."
Trong lòng Tần Hoan đúng thật là cũng rất tò mò xem Ngụy Ngôn Chi sẽ nói cái gì, nàng nhìn lại thi thể trước mặt, nghĩ rằng vụ án này có lẽ cũng đã sắp đến lúc kết thúc được rồi, chỉ chờ Hoắc Hoài Tín đi thu thập manh mối nữa thôi. Nàng trầm ngâm một lúc liền gật đầu, sau đó xử lý sơ qua thi thể, ngoại trừ máu thịt rữa nát ở ngực bụng không cách nào che đậy được thì những chỗ khác gần như không khác gì lắm so với lúc chưa mổ nghiệm. Nàng làm sạch xong xuôi rồi mới lấy một cái khăn lụa ra, đổ toàn bộ cặn bên dưới ly trà ban nãy lên rồi gói lại.
Từ Hà kinh ngạc nói, "Cửu cô nương làm gì vậy?"
Tần Hoan trả lời thản nhiên, "Lấy mang về, xem xem có thể điều tra ra mấy thứ này là gì không. Đã trôi qua 9 ngày rồi, theo lý mà nói thì trong dạ dày của nàng ta phải trống rỗng, thế nhưng vẫn còn đọng lại ít cặn bẩn này cho nên đây chắc chắn không phải đồ ăn mà là vật gì đó khác."
Từ Hà gật đầu, thế nhưng Hoắc Hoài Tín lại không ôm hy vọng gì nhiều lắm. Tống Nhu suốt dọc đường đi về phía nam, hành trình rất gian khổ nên thỉnh thoảng ăn phải lương khô hay cái gì đó khó tiêu cũng là chuyện dễ hiểu. Ông dặn dò Khoan thúc xong rồi sau đó dẫn mọi người thẳng tiến về Hầu phủ.
Ngồi trên xe ngựa, Tần Hoan vẫn cầm nguyên chiếc khăn lụa gói đồ vật hôi tanh kia mà thất thần. Phục Linh thấy thế nhíu mày, cầm khăn lụa kia lên ghét bỏ, "Mấy đồ hôi thối này tiểu thư đưa cho nô tỳ cầm đi, tiểu thư đừng đụng vào nữa. Lát nữa đến Hầu phủ rồi, giờ tiểu thư bôi ít cao khử thối lên người đi." Phục Linh nói xong rồi móc khăn lụa của bản thân ra, quấn thật chặt cái khăn của Tần Hoan lại cho đến khi nào không ngửi thấy mùi nữa thì mới nhét lại vào tay áo mình.
Tần Hoan căn dặn, "Em tuyệt đối đừng có làm mất đấy."
Phục Linh gật đầu, mặc dù nàng ghê tởm cái mùi vị này thế nhưng chuyện mà Tần Hoan đã dặn thì đương nhiên nàng luôn ghi nhớ trong lòng.
Nghĩ đến đây Phục Linh thở dài, "Đúng là không ngờ đến, mối hôn sự ban đầu ai ai cũng phải ngưỡng mộ này mà lại có nội tình như vậy, nếu nô tỳ mà là Hầu gia thì chắc chắn sẽ tức chết..."
Tần Hoan nhìn Phục Linh rồi lắc đầu, "Chuyện này không được bàn tán bậy bạ."
Phục Linh vội vàng hạ thấp giọng nói xuống, "Nô tỳ biết chứ, ra khỏi xe ngựa này thì nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói thêm chữ nào."
Tần Hoan gật đầu rồi nhắm mắt suy nghĩ.
Mối hôn sự này bê bối như vậy thật sự chẳng ai ngờ được, Tống Nhu là nữ nhi dòng chính của Tống Quốc công phủ, chuyện này đương nhiên đã bị bọn họ che giấu, thế nhưng lại tạo thành một chuyện cực kỳ nhục nhã cho An Dương Hầu phủ. Có lẽ là sau khi Tống Quốc công phủ phát hiện việc Tống Nhu phá thai, để ngăn cản nàng ta dây dưa với nam tử kia nên mới lợi dụng mối quan hệ với phi tần trong cung để xin Hoàng thượng chỉ hôn đi xa. Tống Nhu gả đến Cẩm Châu cũng coi như hoàn toàn che giấu được mọi việc, nếu không xảy ra án mạng thì có lẽ tất cả mọi người trong Hầu phủ thật sự sẽ không phát hiện ra được chuyện này...
Tống Quốc công phủ hành động như vậy thật sự là cực kỳ mạo hiểm, nếu như việc này bại lộ ra thì nhất định An Dương Hầu phủ sẽ trở thành kẻ địch của bọn họ. Thế nhưng vì sao bọn họ lại tình nguyện ép nữ nhi nhà mình phải gả đi xa chứ không tác thành cho nàng và nam tử kia?
Ở Đại Chu, nếu như nữ nhi khuê các mà làm ra chuyện này, gần như mọi người đều sẽ đâm lao theo lao mà gả luôn nữ nhi cho nam tử đó, như vậy vừa không nguy hiểm mà lại vừa bảo toàn thanh danh cho gia đình. Thế nhưng Tống Quốc công phủ lại không làm như vậy...
Bỗng nhiên Tần Hoan mở mắt ra, chuyện này chỉ có một nguyên nhân, nam tử kia bị người trong Tống Quốc công phủ chán ghét, hoặc là gia thế dòng dõi chênh lệch quá lớn với Tống Quốc công phủ, nếu như gả Tống Nhu qua đó chính là làm ô uế gia môn! Thay vì để cho mọi người xem chuyện cười của Tống Quốc công phủ thì chi bằng mạo hiểm một lần, chỉ cần Tống Nhu hành động cẩn thận thì việc này chắc chắn sẽ được che giấu thành công. Người ngoài nhìn vào, Tống Quốc công phủ vẫn là kết được một mối hôn sự cực kỳ tốt...
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Tần Hoan chợt xẹt qua một bóng dáng.
Từ lúc xảy ra án mạng đến nay, nàng đã nghiệm thi 2 lần, bị dọa 1 lần, thậm chí đêm qua suýt chút nữa đã bị hại chết, nhưng nàng chưa bao giờ đoán mò rồi hoài nghi ai cả, bởi vì ngoài những tin tức thu thập được, thì vẫn còn những manh mối nhỏ bé khác mà mọi người không thể nào biết hết được, cho nên không thể nào dùng nhận định một chiều mà hoài nghi người ta được, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến phán đoán sau cùng của bản thân.
Thế nhưng chuyện đã đến nước này, trong lòng Tần Hoan đã có một đối tượng tình nghi, nếu như đúng là người đó thì mọi việc thật sự có hơi phiền phức, vì căn bản nàng không có chứng cứ trực tiếp buộc tội người ta...
"Tiểu thư, đến rồi..."
Giọng nói Phục Linh khiến cho Tần Hoan hồi hồn, nàng ngồi thẳng lưng lên. Quả nhiên xe ngựa cũng đang từ từ dừng lại, Tần Hoan và Phục Linh xuống xe liền gặp Nhạc Quỳnh đi đến nói, "Cửu cô nương, chuyện này phải nói cho mẫu thân biết, có điều ta sợ sau khi bà biết rồi sẽ tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, đến lúc đó lại phải phiền Cửu cô nương rồi."
Tần Hoan nhún người, "Vâng, xin Hầu gia yên tâm."
Nhạc Quỳnh gật đầu, dẫn mọi người vào phủ rồi tiến thẳng đến tiểu viện của Thái trưởng Công chúa.
Nhìn thấy Nhạc Quỳnh trở về thì người trong phủ đã ngay lập tức chạy đi thông báo, đợi đến lúc đám người Nhạc Quỳnh vào đến nơi thì Thái trưởng Công chúa cũng đã mặc xong quần áo ngồi chờ bọn họ. Người vừa vào đến cửa thì ánh mắt nghiêm túc của bà cũng quét đến, Nhạc Quỳnh cùng mọi người vừa hành lễ xong đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thái trưởng Công chúa nói, "Nhìn biểu cảm của các ngươi ta đã đoán ra được tình hình vô cùng tồi tệ rồi."
Thái trưởng Công chúa nhìn chằm chằm vào Nhạc Quỳnh, "Quỳnh nhi, ngươi nói đi, để ta xem xem lá gan Tống gia kia to đến đâu!"
Nhạc Quỳnh thở dài rồi bình tĩnh tường thuật lại mọi chuyện.
Tần Hoan chỉ đứng bên cạnh nghe thôi cũng cảm thấy áp lực nặng nề mà trước nay chưa từng gặp ở trong phòng của Thái trưởng Công chúa.
---
Sorry mọi người vì sự chậm trễ, m đã trở lại rồi đây, từ giờ sẽ cố gắng đăng chương đều trở lại nhé! Thanks mọi người đã theo dõi!