Tần Hoan nhìn đèn trời Nhạc Thanh đưa đến rồi lắc đầu, "Chưa hề."
Đáy mắt Nhạc Thanh sáng lên, cái hắn muốn chính là Tần Hoan chưa từng thả, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội dạy cho Tần Hoan làm thế nào để thả!
"Vậy ta dạy cho ngươi! Ngươi đi với ta..."
Tần Hoan được Nhạc Thanh gọi đi nên không tiện không nể mặt hắn, nhưng tâm tư nàng vẫn đang để trên người Ngụy Ngôn Chi, nàng vừa đi vừa nhìn sang Ngụy Ngôn Chi. Nhạc Thanh thấy thế cũng gọi luôn, "Ngôn Chi huynh, huynh có muốn qua đây đi thả đèn trời không?"
Ngụy Ngôn Chi chạy đến bên cạnh mép thuyền, nghe thấy thế liền lắc đầu, "Không..."
"Ngụy công tử hay là cứ thả đèn trời cầu phúc cho Tống tiểu thư đi."
Tần Hoan đã lên tiếng, chặn lại lời nói của Ngụy Ngôn Chi, hắn nhìn nàng một cái rồi đi đến.
Ngược lại Nhạc Thanh lại không thèm để ý việc Ngụy Ngôn Chi có quấy rầy hắn và Tần Hoan hay không, hắn chỉ hướng dẫn nàng, "Ngươi nhìn này, chỗ này có cái bấc đèn, thấy không. Đầu tiên phải mở chụp đèn ra, sau đó để ngang trên mặt đất, sau đó đốt bấc đèn rồi từ từ đỡ cho chụp đèn tự phồng dần lên, cuối cùng nhìn nó bay lên trời là xong. Có phải rất đơn giản không?"
Tần Hoan không cần Nhạc Thanh phải dạy, hôm nay tuy nàng vẫn chưa thả đèn nhưng cũng đã nhìn thấy, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cần phải thao tác thế nào rồi, nàng tùy tiện gật đầu rồi nhìn sang Ngụy Ngôn Chi nói, "Ngụy công tử muốn viết gì lên chụp đèn?"
Ngụy Ngôn Chi đang mở chụp đèn ra thì tôi tớ của Hầu phủ đã mang bút đến, hắn cầm bút lên rồi viết mấy chữ không nghĩ ngợi gì, "Yên nghỉ hoàng tuyền." Hắn viết xong rồi đưa bút sang cho Tần Hoan, "Cửu cô nương muốn viết cái gì?"
Tần Hoan cầm bút rồi viết xuống mấy chữ rất lưu loát, "Rửa sạch oan khuất." Nhạc Thanh nhìn thấy thì nhíu mày, "Cửu cô nương sao không viết chuyện của bản thân mình? Mấy chữ này nếu muốn viết thì cũng nên là Ngụy công tử và Tri phủ Đại nhân viết chứ."
Tần Hoan đưa bút cho Nhạc Thanh rồi cong môi cười, "Ai viết thì cũng giống nhau thôi."
Nói xong nàng liền đốt bấc đèn. Mấy chữ này không phải nàng viết cho Tống Nhu mà là cho chính bản thân mình. So với vụ án oan của phụ thân thì án của Tống Nhu lại đơn giản hơn rất nhiều, ít nhất vụ án của Tống Nhu nàng còn có thể dựa vào sức của chính mình để nhúng tay vào.
Nhạc Thanh nghiêng đầu nhìn Tần Hoan một lát rồi viết, "Như Cửu cô nương mong muốn." Tần Hoan liếc mắt qua nhìn rồi hơi kinh ngạc, "Nhị công tử không cần phải như vậy, ta..."
Nhạc Thanh cười ngây ngô, "Vụ án này cũng quấy nhiễu Hầu phủ lâu rồi, một mình Cửu cô nương ước nguyện là không đủ, cứ tính thêm phần của ta nữa! Nhất định có thể khiến cho Thần tiên trên trời trông thấy rồi giúp chúng ta đạt được như ý nguyện!"
Tất cả mấy tiểu bối đều ra ngoai, chỉ có Thái trưởng Công chúa cùng Yến Trì đang bị thương ở lại trên khoang thuyền. Từ trong nhìn ra ngoài theo phương hướng bọn họ vừa rời đi có thể mơ hồ nhìn thấy mấy bóng lưng tụ cùng một chỗ, mà giọng nói sang sảng của Nhạc Thanh truyền tận vào bên trong này. Thái trưởng Công chúa nghe thấy tiếng nói cười của Nhạc Thanh mà trong lòng thở dài, bà quay sang nhìn thấy Yến Trì vẫn chỉ ngồi trên ghế rộng, nét mặt không rõ là cảm xúc gì, ánh mắt lại thâm trầm khó đoán nên Thái trưởng Công chúa lại thở dài lần nữa, cảm thấy sự việc hơi phiền phức.
Ở bên ngoài, đèn trời của Tần Hoan đã chậm rãi bay lên, nhìn thấy ngọn đèn mang theo lời cầu phúc do chính tay mình viết dần dần bay lên trời, trong lòng Tần Hoan tự nhiên cũng cực kỳ mong chờ. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao những ngày lễ tết mọi người lại thích viết văn cầu phúc lên đèn, bởi vì nhìn đèn càng bay lên cao thì sẽ có một cảm giác là lời cầu khẩn của mình thực sự sẽ bay đến trước mặt các vị thần tiên trên Thiên đình.
Đèn của Nhạc Thanh cũng bay lên rồi, "Ta hy vọng rằng có thêm phần của ta ở bên cạnh thì ước nguyện của Cửu cô nương sẽ trở nên quan trọng hơn những người khác, có thể khiến cho các vị thần tiên dễ nhìn thấy hơn, họ sẽ hoàn thành tâm nguyện của Cửu cô nương."
Đáy lòng Tần Hoan thoáng ấm áp, nàng quay sang nhìn Nhạc Thanh, thấy sắc mặt hắn bình thản lại mang ý cười, cực kỳ chân thành.
"A, đáng tiếc cho ngọn đèn trời của Ngụy huynh! Không sao cả, lại thả thêm cái nữa!"
Nhạc Thanh đi lấy đèn khác cho Ngụy Ngôn Chi, thế nhưng mặt mũi Ngụy Ngôn Chi vẫn trắng bệch đứng im ở bên cạnh mép thuyền. Tần Hoan đi đến thấy thế mới nói với hắn, "Ngụy công tử đừng để ý, chỉ là ngọn đèn đầu tiên thôi, không có nghĩa là tâm nguyện không đạt được. Chỉ cần tìm ra hung thủ thì Tống tiểu thư dưới suối vàng chắc chắn có thể yên lòng rồi."
Ngụy Ngôn Chi cắn môi, vẻ mặt đau buồn thê thảm, ngay cả đèn Nhạc Thanh mới mang đến cũng không muốn cầm. Ngay lập tức Ngụy Ngôn Chi đi xuống khỏi thuyền, Tần Hoan nhìn bóng lưng càng đi càng xa của hắn sau đó biến mất sau ánh đèn hoa lệ của phố chợ.
"Ngụy huynh đây là bị làm sao vậy?"
Tần Hoan khẽ hất hàm, "Có thể là trong lòng không vui."
Hiện tại không còn sớm nữa, Giang thị đã chuẩn bị rất nhiều đèn trời cho các nàng, Nhạc Ngưng và Tần Hoan cùng nhau thả thêm hai cái nữa, đợi đến lúc Giang thị và Nhạc Quỳnh quay lại thì mọi người cũng cùng nhau về nhà. Thân thể Thái trưởng Công chúa có nhiều chỗ bất tiện nên không thể chơi đùa quá muộn được, mà sáng sớm mai Tần Hoan còn phải nghiệm thi nên đương nhiên phải về ngủ sớm một chút. Yến Trì bị thương cũng là đối tượng mà mọi người đặc biệt lo lắng.
"Trì Điện hạ bị thương, hay là ta đưa Cửu cô nương về?"
Vừa đi đến chỗ đỗ xe ngựa, Nhạc Thanh chủ động yêu cầu, Tần Hoan vội nói, "Hiện tại đã muộn rồi, Nhị công tử cũng không cần tiễn nữa, chỉ phiền phu xe vất vả một chuyến là đủ rồi. Tối nay là lễ Thu tịch, trong thành đều sáng trưng như ban này nên chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Giọng nói Tần Hoan khẩn khoản, nàng nhìn về phía Thái trưởng Công chúa, bà liền gật gật đầu, "Thế cũng được, ban nãy đi đón Hoan nhi là..."
"Bạch Phong, ngươi đi một chuyến đi." Thái trưởng Công chúa còn chưa hỏi xong thì Yến Trì đã phân phó xong.
Một thân ảnh lóe lên từ trong bóng tối, Bạch Phong gật đầu đáp lời rồi tự mình kéo xe ngựa lại đây. Tần Hoan nhún người cảm tạ với Yến Trì rồi lại hành lễ với Thái trưởng Công chúa và mọi người sau đó mới lên xe. Xe ngựa lăn bánh đi rất nhanh, Tần Hoan phải đi về phía đông nên xe ngựa đi tuốt phía trước, hiện tại mọi người trong Hầu phủ không chung đường với nàng nữa, bọn họ phải đưa Thái trưởng Công chúa về sớm một chút.
"Tiểu thư, hôm nay nguy hiểm quá, cũng may có Trì Điện hạ cứu người."
Phục Linh ngồi trong xe ngựa vừa nghĩ ngợi vừa sợ, "Nô tỳ thả 7 cái đèn trời, cái nào cũng viết hy vọng tiểu thư bình an. Lần trước là tiểu thư ngã xuống hồ, lần này lại suýt nữa thị bị tháp đèn đập vào, nô tỳ thật sự rất sợ hãi."
Tần Hoan vỗ vỗ cánh tay trấn an Phục Linh, "Hẳn 7 cái đèn trời thì chắc chắn Thần tiên trên trời cũng sẽ nhìn thấy ước nguyện của em, yên tâm đi, sau này Thần tiên nhất định sẽ phù hộ ta." Nói xong Tần Hoan lại cười, "Ta thả 3 cái, có một cái cũng viết hy vọng chủ tớ chúng ta bình an, Thần tiên sẽ phù hộ hai người chúng ta."
Có thể là do trong lòng Tần Hoan vẫn còn lo lắng nên nàng chỉ cười trấn an Phục Linh rồi không nói thêm gì nữa, qua hơn nửa canh giờ sau xe ngựa đã dừng lại ở trước cửa Tần phủ. Tần Hoan vén màn xe bước ra ngoài, mới vừa xuống khỏi xe thì Bạch Phong đã lên tiếng.
"Cửu cô nương, xin dừng bước, đây là chủ tử dặn tiểu nhân đưa cho người..."
Tần Hoan vốn đã định đi rồi, nghe thấy thế nàng liền xoay người lại. Vừa xoay lại nàng đã thấy trên tay Bạch Phong cầm một ngọn đèn hoa lan, thực ra đây là đèn mà nàng mua được Yến Trì nhặt lại. Tần Hoan nhướn mày, lúc quay về nàng lại quên mang về rồi!
"Chỉ có mỗi đèn hoa lan thôi sao?"
Tần Hoan tiến lên nhận, nàng hơi khó hiểu, nàng để đèn hoa lan và mặt nạ Giải Trãi ở trong phòng lúc trị thương cho Yến Trì. Nếu như Yến Trì đã trả đèn cho nàng thì lẽ ra cũng phải trả luôn cả mặt nạ chứ.
Bạch Phong lắc đầu, "Chuyện này tiểu nhân không biết."
Tần Hoan thở dài, liên tục nói lời cảm tạ rồi từ biệt Bạch Phong. Nàng nhìn bấc đèn vẫn sáng le lói như đom đóm trên tay, đáy lòng nàng không khỏi dâng lên chút cảm xúc kỳ diệu khác thường.
Sáng sớm hôm sau phải ra khỏi phủ nên Tần Hoan không dám chậm trễ nữa, nàng treo đèn hoa lan ở đầu giường, chỗ mà cực kỳ dễ nhìn thấy. Nàng tắm rửa xong nằm xuống giường, nàng tắt tất cả đèn trong phòng chỉ để chừa lại mỗi ngọn đèn hoa lan này, ánh sáng trong đèn yếu ớt giống như một ngôi sao nhỏ bé trên bầu trời đêm vừa cao vừa lạnh, cũng cực kỳ giống với đôi mắt vừa thâm trầm vừa lạnh lùng của Yến Trì.
Cả đêm yên giấc không mộng mị, sáng sớm hôm sau lúc Tần Hoan mở mắt ra thấy tinh thần hoàn toàn phấn chấn. Nàng dậy rửa mặt chải đầu rất nhanh chóng, Phục Linh mặc áo choàng lên cho nàng. Theo đúng lời hẹn, giờ Thìn một khắc gặp thì giờ giữa Mão Hầu phủ sẽ phái người đến đón nàng. Hôm nay nàng ra khỏi cửa sớm như thế nên 4 người 'Vãn' kia chú ý đến, cũng không hiểu vì sao mà khi Tần Hoan nhìn thấy Vãn Hạnh đứng trong chỗ tối nhất hành lễ với mình thì trong lòng nàng lại thoáng yên tâm.
Xuất viện xong nàng đi thẳng đến cửa phủ phía tây, vừa đến trước cửa Tần Hoan đã nhìn thấy Bạch Phong đang chờ ở ngoài, trong lòng Tần Hoan trấn định lại. Thế nhưng khi nàng đi đến gần thì lại phát hiện Bạch Phong xưa nay vốn lạnh nhạt trầm tính vậy mà hôm nay lại có vẻ hơi nôn nóng, thậm chí hắn còn sốt ruột bước qua bước lại, lông mày cũng siết chặt lại. Trong lòng Tần Hoan ngay lập tức hồi hộp hẳn lên, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!
"Bạch thị vệ..."
Tần Hoan đi nhanh ra khỏi cửa, nàng nhịn không được mới nói ra một câu."
Bạch Phong xoay người, thấy Tần Hoan đi ra liền vội vàng hành lễ sau đó liếc mắt qua nhìn người gác cổng Tần phủ, hắn nói khẽ nhất có thể chỉ để mình Tần Hoan nghe, "Cửu cô nương, sợ là nghiệm thi không được nữa rồi..."
Tần Hoan nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Bạch Phong trầm trọng, "Đêm qua, nghĩa trang bốc cháy!"