"Chẳng phải Cửu cô nương đi cùng muội sao? Sao giờ không thấy nữa?"
Sắc mặt Nhạc Giá cũng trầm trọng, Nhạc Ngưng vội nói, "Chúng ta bị dòng người chen lấn, Cửu cô nương bị cuốn đến con phố này, chúng ta vốn tưởng rằng nàng sẽ đi đến cuối phố nên mới đứng ở chỗ này đợi, nhưng đợi đã lâu rồi cũng chưa thấy nàng đi ra."
Nhạc Giá sa sầm, "Có khi nào bị chen đến chỗ khác rồi, cũng có khả năng nàng núp ở chỗ nào đó rồi mới quay về tìm bọn muội?"
Nói xong Nhạc Giá nhìn về phía sân khấu của Song Thanh ban cách đó không xa, "Người ở đây đông lắm nên đi qua cũng không dễ, hai người bọn muội cứ đứng đợi ở đây đi, mấy người bọn ta đi tìm." Nhạc Giá nói xong thì quay sang nhìn Ngụy Ngôn Chi.
Ngụy Ngôn Chi lại nói, "Xin Thế tử căn dặn, ở đây đông người, nếu như Cửu cô nương bị chen lấn ngã xuống thì cực kỳ không ổn."
Nhạc Giá gật đầu, "Làm phiền Ngụy huynh quay lại con phố bên kia nhìn xem, xem xem Cửu cô nương có trở về tìm Ngưng nhi không, ta và Trì Điện hạ đi về hướng bên này."
Tần Hoan chính xác có khả năng sẽ quay về cho nên Ngụy Ngôn Chi gật đầu, đang định xoay người đi thì Nhạc Ngưng vội nói, "Tần Hoan cầm đèn hoa lan, trên mặt đeo mặt nạ Giải Trãi. Mọi người cứ dựa vào đó mà đi tìm."
Nhạc Giá nhận ra mấy người Nhạc Ngưng là vì y phục của nàng, nhưng đi tìm Tần Hoan đang đứng lẫn trong đám người chen lấn xô đẩy thì không thể nhanh như thế nhận ra được, cho nên Nhạc Ngưng mới nhắc nhở.
Ngụy Ngôn Chi gật đầu, sau đó cần đèn lồng và kiếm gỗ lên đi về hướng con đường ban nãy Nhạc Ngưng vừa đi qua. Ngụy Ngôn Chi vừa đi thì Nhạc Giá nhìn sang Yến Trì, Yến Trì lại nói, "Khả năng Cửu cô nương quay về tính ra là rất nhỏ, còn khả năng lớn nhất chính là bị dòng người xô đến một chỗ nào đó khác."
Nói xong Yến Trì giơ tay lên chỉ, "Giá huynh đi tìm thẳng theo phố này, ta đến chỗ khác xem xem."
Ánh mắt Yến Trì vừa động, nhìn về dãy nhà bên rìa phải của khu phố chợ, những nhà này đa phần là buồng sau của trà lâu tửu quán phía trước. Từng con ngõ nhỏ chằng chịt không biết là thông đến đâu, Yến Trì cảm thấy được Tần Hoan cực kỳ có khả năng sẽ đi đến những chỗ như này.
Nhạc Giá gật đầu, "Được, vậy ngươi cũng cẩn thận một chút."
Sắc mặt Yến Trì lạnh lùng, gật đầu rồi sau đó liền cùng với Nhạc Giá tiến lên chen chúc vào trong đám người. Hốc mắt Phục Linh ửng đỏ, cũng định đi theo sau nhưng Nhạc Ngưng đã giữ chặt nàng lại, "Để cho bọn họ đi tìm, cái thân thể nhỏ bé này của ngươi chỉ sợ lúc tìm được chủ tử ngươi về rồi thì chính ngươi lại mất tích."
Phục Linh cũng biết đạo lý này thế nhưng vẫn lo lắng, hai tay nàng siết chặt lại với nhau.
Vẻ mặt Nhạc Ngưng cũng trĩu nặng, lúc các nàng đi ra thì người hầu bên cạnh cũng lưu lại bên cạnh xe ngựa, hiện tại muốn cho người quay về báo tin một cái cũng không được. Nhạc Ngưng nhìn sang bên phía hồ Lệ Thủy rực rỡ sắc màu, nếu như tối nay Tần Hoan thật sự xảy ra chuyện ở đây thì nàng đúng là phạm tội tày trời, cực kỳ có lỗi với Tần Hoan rồi. Nhạc Ngưng sốt ruột nên đi qua đi lại, Phục Linh cũng nhịn không được mà cắn chặt môi.
'Tiên Kiều hội' của Song Thanh ban đã bắt đầu xướng khúc, phố bên kia vẫn còn có người tiếp tục chen chúc về đây nên có thể nói là Nhạc Giá nửa bước cũng không tiến lên được. Yến Trì cũng dùng sức mới tiến lên, vừa chuyển mắt hắn đã thấy được một con ngõ nhỏ ở bên cạnh, đột nhiên hắn không suy nghĩ gì cả mà cứ thế chen lách để đi về hướng ngõ nhỏ. Khoảng cách sân khấu mỗi lúc một xa, nên đám đông càng lúc càng vắng, rất nhanh Yến Trì đã đến được đầu ngõ.
Chính vì thanh danh của Song Thanh ban rất lớn nên ngay trong ngõ nhỏ cũng đứng đầy người. Yến Trì nhìn lướt qua, người đeo mặt nạ cũng không ít nhưng đa phần là chim xanh, phượng hoàng, kỳ lân, không có ai đeo mặt nạ Giải Trãi cả khiến cho hắn nhíu chặt lông mày.
Chẳng lẽ là hắn đoán sai rồi?
Nghĩ như vậy nên Yến Trì quay người rời khỏi chỗ này, nhưng vừa mới quay đi thì khóe mắt hắn lại nhìn thấy một ánh lửa yếu ớt, cách chỗ hắn đứng khoảng 7-8 trượng phía sâu bên trong ngõ nhỏ, hình như có một ngọn đèn rơi trên mặt đất.
Yến Trì lập tức lo lắng hẳn lên, sắc mặt sa sầm, hắn bước đến, rất nhanh đã đến phía trước ánh lửa kia.
Quả nhiên đây là một ngọn đèn bị rơi trên mặt đất, Yến Trì nhặt đèn lên, vừa nhìn thấy thì hốc mắt hắn run rẩy không thôi.
Đây đích thực là một ngọn đèn vẽ hoa lan...
Người thợ làm ra đèn này cũng rất khéo léo, mặc dù đèn bị rơi dưới đất thế nhưng chụp đèn vẫn chưa bị hỏng, chỉ có dầu thắp đèn là bị vẩy tung ra ngoài, vì thiếu dầu nên lửa đèn mới sáng yếu ớt. Đèn này tuy không phải đồ cao quý gì thế nhưng đối với gia đình bình thường mà nói thì cũng không rẻ, nên đương nhiên không thể đang yên đang lành mà vứt đi như thế này được. Chỉ có một khả năng duy nhất là chủ nhân của đèn này vì vội vàng hấp tấp nên mới để rơi đèn, thậm chí còn không có cơ hội quay lại nhặt lên!
Yến Trì chỉnh lại chụp đèn rồi vừa cầm đèn vừa tiếp tục đi về phía trước.
Con ngõ này rất sâu, thậm chí ánh lửa sáng trưng bên ngoài cũng không thể chiếu được vào đến trong này, đằng trước tối đen như mực không biết là thông đi đâu. Đang yên đang lành vì sao Tần Hoan lại đến đây?
Sự việc quá khác thường, có lẽ không phải chỉ đơn giản như hắn nghĩ.
Yến Trì cau mày, đột nhiên nghĩ đến hôm đó trong An Dương Hầu phủ có kẻ đóng giả nữ thi không đầu đến dọa Tần Hoan và những lời đồn đại không biết làm thế nào lại phát tán ra. Hai sự việc này đều là những chuyện rất bất lợi đối với Tần Hoan, chẳng lẽ lại...
Trong lòng đột nhiên nôn nóng, Yến Trì cất bước nhanh hơn trước!
Đèn này bị rơi trên mặt đất, chẳng lẽ Tần Hoan đã bị người ta bắt đi rồi?
Đột nhiên có vô số suy nghĩ đáng sợ xông ra trong đầu Yến Trì, mặc dù Tần Hoan y thuật cao minh thế nhưng rốt cuộc thì vẫn là một thiếu nữ tử tay trói gà không chặt. Mà thế gian này, có thể làm chuyện đáng sợ với nữ tử thì thật sự có nhiều lắm!
Yến Trì vận nội lực, nhìn trước nhìn sau thấy bốn phía không có ai, bỗng nhiên hắn nhảy vọt lên trên nóc nhà.
Đứng ở trên nóc nhà, tầm mắt ngay lập tức được mở rộng. Rất nhanh Yến Trì đã phát hiện ra con hẻm này thực ra là thông đến một đầu khác của chợ đèn, khắp trên phố này đều là những hộ gia đình phú quý quyên góp tháp đèn. Theo ánh mắt Yến Trì nhìn qua thì chỗ này đèn hoa lộng lẫy, ánh sáng cực kỳ rực rỡ.
Yến Trì đã hạ quyết tâm, nếu Tần Hoan đi ra từ ngõ nhỏ, rồi đi tiếp đến chợ đèn thì không thể tốt hơn. Chợ đèn đông người, người qua người lại tấp nập như mắc cửi nên không ai có thể tùy tiện làm ra chuyện gì với nàng cả.
Yến Trì đứng ở trên nóc của một nhà nào đó, vừa nhìn chằm chằm vào trong ngõ nhỏ vừa nhìn tiếp về phía trước, trong ngõ nhỏ tối đen như mực, thỉnh thoảng mới thấy được cửa sau của nhà người ta. Hắn lại đi tiếp thêm vài bước, trong lòng càng lúc càng chua xót, càng lúc càng nặng nề, hắn biết, cho dù cuối con ngõ nhỏ này có đèn hoa lộng lẫy đi chăng nữa thì Tần Hoan cũng sẽ không lựa chọn con đường tối tăm dơ bẩn này để đi qua, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc là... là có người dẫn dụ nàng vào đây...
Bước chân Yến Trì lại nhanh hơn nữa, mấy viên ngói vỡ vụn dưới chân hắn rồi rơi rào rào xuống dưới, hộ gia đình bên trong nhà vừa kinh ngạc vừa gầm rú phẫn nộ. Nhưng đến khi bọn họ chạy ra ngoài xem thì trong đêm đen chỉ còn lại vài cơn gió lạnh đầu thu!
Hô hấp Yến Trì loạn nhịp, trái tim cũng đập như trống trận, tâm trạng bất an thế này đã rất nhiều năm nay rồi hắn chưa từng trải qua. Lửa bên trong ngọn đèn hoa lan đã tắt thế nhưng hắn vẫn nắm chặt cán đèn trong tay, không biết chủ nhân của nó đang ở đâu, có bình yên hay không...
Yến Trì hít vào thật sâu, ánh mắt lướt về phía mấy tháp đèn ở ngay trước mặt, tháp đèn cao khoảng 3 tầng lầu, dùng cây trúc để dựng thành giá đỡ, trên mỗi một giá đỡ lại treo mấy trăm ngọn đèn lồng hình dáng không giống nhau. Trong lễ Thu tịch này, ngoại trừ đèn thuyền dưới hồ làm cho người ta cảm giác ra sự hoa lệ bậc nhất thì chỗ này cũng là một vị trí cực kỳ đông đúc. Thế nhưng vì con phố bên cạnh có sân khấu của Song Thanh ban thế nên trên đường này cũng không còn lại bao nhiêu người, cho dù là có thì cũng đang định đi vòng qua đằng trước để chạy thẳng đến chỗ sân khấu của Song Thanh ban. Yến Trì tập trung hết sức lực vào đôi mắt, quét qua từng li từng tí trên con phố tràn ngập tháp đèn sáng như ban ngày kia.
Yến Trì cảm thấy sự tình càng ngày càng không đơn giản, cho nên cũng không ôm hy vọng quá nhiều vào việc có thể tìm thấy Tần Hoan ở đây. Thế nhưng ngay lúc hắn nheo mày nhìn về phía xa kia thì trên phố dài xuất hiện một bóng lưng xinh đẹp nhỏ bé hấp dẫn đi lực chú ý của hắn.
Bóng lưng đó chỉ lẳng lặng đứng trên phố dài, đối lập hoàn toàn với đám người qua đường đang nhốn nháo chạy về hướng Song Thanh ban kia. Mặc dù còn chưa nhìn thấy chính diện thế nhưng Yến Trì chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được, bộ y phục với váy dài màu xanh thiên thanh, còn có áo choàng trên bả vai cộng với suối tóc đen như mực đó, dù có cách từ xa cũng cảm nhận được khí chất thanh tịnh đơn thuần như hoa lan, đó không phải Tần Hoan thì là ai?!
Ngay lúc trong lòng Yến Trì còn đang sôi sùng sục thì bóng người kia quay đầu lại đây, vừa quay lại quả nhiên Yến Trì thấy trên mặt người đó là một tấm mặt nạ Giải Trãi xấu xí hung ác! Là Tần Hoan! Đúng là Tần Hoan rồi!
Khóe môi Yến Trì giương lên theo bản năng, trái tim căng thẳng cũng được buông lỏng xuống, nhưng ngược lại khí huyết lại sục sôi, hắn hận không thể ngay lập tức nhảy đến bên cạnh Tần Hoan.
Yến Trì vẫn nhìn chằm chằm về phía Tần Hoan, hắn phát hiện nàng cứ đứng im ở đó không có ý định nhúc nhích, mà nàng đang nhìn người qua lại trên đường cứ như đang tìm cái gì đó...
Yến Trì thấy hơi nghi hoặc, ngay lúc hắn chuẩn bị băng qua dãy nhà và con ngõ nhỏ thì đột nhiên nhìn thấy tháp đèn sau lưng Tần Hoan rung chuyển, mặt hắn biến sắc, trong lòng dâng một dự cảm chẳng lành. Rất nhanh sau đó hắn đã nhìn thấy mấy trăm ngọn đèn lồng trên tháp đèn khổng lồ dường như muốn sập xuống đè ngay lên đầu Tần Hoan!
Mà Tần Hoan vẫn đứng nguyên ở giữa phố, nàng hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm ở sau lưng!
Yến Trì trợn trừng đôi mắt, hắn lấy hết sức lực mà liều lĩnh phóng đến phía sau Tần Hoan.