Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 115-2: Hung thủ điên dại (2)




Nhìn cánh cửa khép lại, một cảm giác mát lạnh chạy dọc từ gan bàn chân Tần Hoan lên đến đầu.

Vẻ mặt Tần Sâm lạnh lùng đứng ở cửa, hắn bước từng bước một đến bên cạnh Tần Hoan. Tần Hoan lùi về phía sau một bước, nhưng sau lưng lại là tủ cao bày đầy tranh vẽ cho nên nàng không thể lùi được, đành phải khiến cho bản thân mình tỉnh táo lại.

"Đại ca định làm gì vậy..."

Đôi mắt ấm áp của Tần Sâm hiện tại không còn chút nhiệt độ nào mà lại hoàn toàn rét lạnh, hắn quét mắt qua nhìn Tần Hoan giống như đang nhìn một vật chết.

"Cửu muội muội còn chưa trả lời ta, đến hỏi người gác cổng để hỏi cái gì?"

Tần Hoan chau mày, ánh mắt đảo qua thì thấy sắc mặt Phục Linh tái mắt nằm dài trên mặt đất, nàng đành phải lên tiếng, "Đại ca làm gì Phục Linh vậy? Đại ca đây là muốn làm gì? Tối nay Đại ca cố ý dẫn ta đến đây đúng không?"

Ngay lúc còn cách Tần Hoan khoảng 5-6 bước, Tần Sâm ngừng lại. Vị trí nhà kho này hẻo lánh, huống hồ nha sai trong phủ đã bị điều động ra ngoài, Hoắc Hoài Tín và Yến Trì cũng không có ở đây, thời gian của hắn cực kỳ dư dả.

"Cửu muội muội nhớ lại đếm hôm đó rồi?"

Trong lòng Tần Hoan căng thẳng thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, nàng chỉ kinh ngạc nhìn sang Tần Sâm, "Đại ca đang nói gì thế? Đại ca nói là đêm hôm nào?"

Tần Sâm híp híp mắt, trên gương mặt nho nhã hiện lên chút u ám, "Cửu muội muội hà tất phải giả ngốc? Đêm hôm mà Cửu muội muội rơi xuống hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải Cửu muội muội đã nhớ ra rồi sao?"

Tần Hoan chớp chớp mắt, "Đêm hôm đó là do ta trượt chân nên mới rơi xuống nước, Đại ca hỏi như vậy là có ý gì?"

Tần Sâm giơ tay lên, hắn trực tiếp vung bình phong sơn thủy sang bên cạnh, sau đó chậm rãi sửa lại vạt áo, "Nếu Cửu muội muội nghĩ như vậy, vậy thì đến chỗ người gác cổng hỏi cái gì? Là muốn hỏi đêm hôm đó có rời khỏi Tần phủ hay không hả?"

Tần Hoan nhìn dáng vẻ của Tần Sâm thì trong lòng đã biết Tần Sâm quyết định ngả bài với nàng, mà như vậy thì cũng chính là hắn động sát khí đối với nàng. Tần Hoan nắm chặt cổ tay áo theo bản năng, Hàn Nguyệt cần vào lòng bàn tay nàng hơi đau.

"Làm sao Đại ca biết được?" Tần Hoan biết bản thân mình không giả vờ được nữa, Tần Sâm đánh ngất Phục Linh rồi, một khi hắn đã bắt đầu ra tay thì chắc chắn sẽ không muốn dừng lại. Khí tức nguy hiểm ngày một tiến đến gần Tần Hoan, nàng thầm trách bản thân mình nhất thời sơ suất rồi.

Từ chỗ nàng đứng đến cửa chính có khoảng cách 20 bước chân, thế nhưng Tần Sâm chắn ở phía trước nên nàng căn bản trốn không thoát.

Tần Sâm nghe Tần Hoan nói như vậy liền khẽ thở dài, "Vì sao Cửu muội muội nhớ ra được?"

Trong giọng nói của hắn có phiền muộn sâu sắc, giống như Tần Hoan đã phá hủy một chuyện cực kỳ tốt đẹp, "Nếu như Cửu muội muội thật sự cái gì cũng không nhớ ra thì tốt biết bao nhiêu."

Tần Hoan cụp mắt xuống trong giây lát, trên mặt có chút sợ hãi, "Ta... ta chỉ nhớ đến rừng trúc tím mà thôi..."

Khóe môi Tần Sâm hơi cong, "Chẳng trách... Chẳng trách ngươi luôn luôn chạy về phía Tây."

Tần Hoan nhìn chằm chằm vào Tần Sâm, một lát sau trên mặt tràn đầy vẻ đau xót nói, "Cho nên... Cho nên đêm hôm đó, người ta gặp được chính là ngươi?"

Thấy Tần Hoan có chút kinh ngạc và thương tâm, ngược lại Tần Sâm thở dài, "Là ta."

Tần Sâm nói xong hai chữ này thì trái tim Tần Hoan khẽ run lên. Hắn đã thừa nhận, ngay lúc nàng còn chưa thật sự đến hỏi người gác cổng thì Tần Sâm đã thừa nhận rồi! Đêm hôm đó là hắn, là hắn giết Cửu tiểu thư, mà một người khác, ngoại trừ Thái Hà thì không còn ai khác cả!

Tần Hoan luôn luôn suy nghĩ Cửu tiểu thư vì sao bị giết, nghĩ tới nghĩ lui suy đoán có lẽ Cửu tiểu thư đụng phải cái gì đó làm khơi lên sát tâm của người khác. Trước đây nàng đã từng hoài nghi Lưu Xuân và Liễu thị, thế nhưng hôm nay quả nhiên là Tần Sâm.

Tần Sâm chính là thiên chi kiêu tử trong Tần phủ, là Đại thiếu gia với dáng vẻ ôn nhuận nho nhã, vậy mà chỉ vì một Thái Hà mà động thủ giết người. Khóe mắt Tần Hoan co giật, Tần Hoan nhìn Tần Sâm cười khổ một cái, "Sao Đại ca có thể nhẫn tâm như vậy?"

Vẻ mặt Tần Hoan tràn đầy đau khổ thất vọng, giống như không thể tiếp thu được Tần Sâm là người hại chính mình. Trong mắt Tần Sâm cũng có vài phần tiếc nuối, "Ta vốn dĩ thương hại ngươi bơ vơ, thế nhưng ngươi lại cứ đi theo ta vào trong rừng trúc tím. Cửu muội muội, ngươi không thể trách ta."

Thân thể Tần Hoan theo bản năng lùi lại đằng sau, càng tỏ ra vẻ nhu nhược sợ hãi, "Đại ca yêu thích Thái Hà đến thế sao?"

Nàng hỏi câu này khiến Tần Sâm hơi sững sờ giây lát, thế nhưng rất nhanh sau đó vẻ mặt hắn đã lấy lại được vẻ bình tĩnh lạnh lùng, "Ngươi không hiểu những thế này, thế nhưng ngươi đã biết được chuyện không nên biết. Cửu muội muội, đừng trách Đại ca."

Nói đến đây đột nhiên Tần Sâm chậm rãi tiến lên phía trước. Tim Tần Hoan đập mạnh, cuộn tranh nắm trong tay rơi 'bộp' một tiếng lăn lộn trên mặt đất. Ngay lúc cuộn tranh rơi xuống đất, lăn đi một đoạn khiến cho bức tranh bên trong mở ra một nửa. Trên giấy vẽ hiện ra một nữ tử toàn thân mặc y phục xanh tràn đầy thanh xuân, nữ tử khoảng 20 tuổi, mặt mày như tranh, đôi mắt thông minh, ngũ quan tinh xảo, tóc mượt như mây. Làn váy nàng phản chiếu xuống dưới mặt hồ, giống hệt như nàng tiên hoa sen vén nước bay lên. Mặc dù người là cảnh tĩnh, thế nhưng kỹ thuật vẽ tranh của tác giả quả thật bất phàm, suối tóc nàng tung bay trong gió đẹp như một làn mây, khiến cho người nhìn có cảm giác như mái tóc đó đang thật sự động đậy. Dù cho ai nhìn thấy được cũng đều vì thế mà kinh ngạc không thôi.

Hô hấp Tần Hoan ngừng hẳng lại, nữ tử trong tranh khí chất thuần khiết trong sáng, thế nhưng đôi mắt kia vừa đẹp vừa cực kỳ quen mắt, còn có dáng vẻ gò má và ngũ quan, càng cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Đôi mắt Tần Hoan hơi trọn to... Thái Hà... Quả nhiên là một Thái Hà khác...

Nhị di nương mặc hoa phục mỏng, lông mày và đôi mắt trong veo nhưng vẫn rất quyến rũ. Nếu so sánh thì Thái Hà có lẽ do đã quen làm nô tỳ biết vâng lời, cách ăn mặc cũng cực kỳ đơn giản cho nên khí chất cũng kém xa so với Nhị di nương. Thế nhưng nhìn vào gương mặt nữ tử trong tranh, không khó để tưởng tượng ra vài năm nữa Thái Hà cũng sẽ trổ mã càng lúc càng xinh đẹp.

Thái Hà... Thái Hà quả nhiên là nữ nhi của Nhị di nương?!

Trận lửa lớn năm đó, nữ nhi trong nhà Nhị di nương vậy mà lại chưa chết?!

Trong lòng Tần Hoan chấn động, nhưng vừa ngước lên thì Tần Sâm đã đi đến sát bên cạnh nàng rồi. Trái tim Tần Hoan như bị bóp nghẹt, vội vàng chỉ lên bức tranh đang nằm dưới đất, "Đại ca... Ngươi nhìn xem... Trước đây ngươi cũng đã từng gặp Nhị di nương, tranh này có đúng là vẽ Nhị di nương không? Đại ca nhìn kỹ xem, người trên bức tranh này chẳng phải cực kỳ giống với một người nào đó trong phủ này sao?"

Giọng nói Tần Hoan cấp bách, thế nhưng Tần Sâm lại có vẻ như không muốn nói thêm câu nào với nàng nữa. Hắn lại bước đến gần thêm một bước, bàn chân chẳng chút lưu tình nào trực tiếp giẫm lên trên cuộn tranh. Tần Hoan thấy hắn hoàn toàn không để ý đến liền vội vàng nói, "Đại ca, là Thái Hà! Thái Hà là nữ nhi của Nhị di nương! Ngươi xem đi..."

Nàng vừa dứt lời thì ánh mắt Tần Sâm lóe sáng, Tần Hoan thấy hắn để tâm nghe thì lại tiếp tục nói, "Đại ca tỉnh lại đi, Thái Hà vào phủ là có mục đích khác, cái chết của Lưu Xuân và Liễu thị cực kỳ có khả năng liên quan đến nàng ta. Thậm chí... thậm chí Đại ca cũng là quân cờ để nàng ta lợi dụng. Trong thuốc dưỡng thai của Đại tẩu cũng từng bị người ta hạ độc, chính là Thái Hà làm..."


Đáy mắt Tần Sâm như có ánh sáng vụt lên rồi lại tắt, "Cửu muội muội đang nói cái gì? Đã đến lúc này rồi Cửu muội muội còn định nói mấy lời này để làm ta dao động à?"

Vừa nói chuyện thì nắm tay Tần Sâm cũng siết chặt lại, Tần Hoan nhìn thấy hắn dần dần nổi lên hung ý, nàng biết bản thân mình không thể đọ sức cùng hắn nên vội vàng chỉ vào cuộn tranh dưới đất, "Ta không hề lừa gạt Đại ca, Đại ca nhìn bức chân dung này mà xem! Năm đó chuyện của Nhị di nương thảm thiết đến vậy, Thái Hà làm sao có thể thật lòng yêu thích Đại ca được? Nàng ta chỉ lợi dụng Đại ca mà thôi..."

"Ngươi im miệng..."

Khi còn cách Tần Hoan 2 bước chân, Tần Sâm gầm nhẹ một tiếng, cả người đột nhiên trở nên hung bạo, nắm đấm siết chặt bên cạnh người vung lên về phía Tần Hoan, ngay lập tức túm chặt lấy cổ nàng.

Tần Hoan chỉ cảm thấy cổ mình đau đớn, nhát mắt tiếp theo thân thể liền bị Tần Sâm đẩy lên dính chặt vào tủ cao. Ngón tay Tần Sâm dùng lực, trực tiếp khiến cho Tần Hoan đau đến mức mặt mũi tối sầm lại. Khoảnh khắc đó Tần Hoan giống như cảm nhận được sự sợ hãi của Cửu tiểu thư đêm ngày 21 tháng 7, đó là một loại sợ hãi khi bản thân mình trực tiếp đối diện với kẻ ác, mà tính mạng của bản thân mình lại bị nắm chặt ở trong tay hắn.

Mồ hôi lạnh tràn ra trên trán Tần Hoan, nàng vùng vẫy, 2 tay cào xé cổ tay Tần Sâm, "Khụ... khụ... Ta... lừa gạt Đại ca... làm gì... Liễu thị... Lưu Xuân... chết... là... để... gợi ra chuyện năm đó..."

Cổ họng Tần Hoan đau đớn, sắc mặt bị ngộp thở khiến cho đỏ bừng lên, thế nhưng nàng vẫn ra sức nói chuyện. Bốn mắt nhìn nhau, hung ý trong đáy mắt Tần Sâm đột nhiên bị thay thế bởi vẻ chần chờ, hắn dần dần nhìn xuống cuộn tranh nằm dưới đất.

Cùng lúc đó, bàn tay nắm cổ của Tần Hoan cũng dần buông lỏng, trong lòng nàng kiên quyết, tiếp tục cố sức nói, "Nàng... là đến... để báo thù... Đại ca... bị nàng... lừa rồi..."

Lông mày Tần Sâm nhíu chặt lại, hắn vừa bóp cổ Tần Hoan vừa nhìn chằm chằm vào cuộn tranh dưới đất. Cả người như đang đấu tranh giữa kinh ngạc và đau khổ, đúng lúc này Tần Hoan nắm chặt lấy Hàn Nguyệt trong tay áo, mạnh mẽ đâm thẳng vào cổ tay Tần Sâm...

Thân hình Tần Sâm cao lớn, tay dài chân dài, sức lực cũng không yếu, hắn chỉ dùng 1 tay nắm lấy cổ Tần Hoan cũng đủ khiến cho nàng không còn sức nào mà vùng vẫy nữa. Ngay lúc hắn đang tập trung nhìn bức tranh, trong đầu nghiền ngẫm xem lời Tần Hoan nói là thật hay giả, hắn không ngờ được rằng Tần Hoan yếu đuối vẫn đang vùng vẫy kia lại dám phát động công kích mà đâm hắn một nhát. Tay áo của hắn bị cắt đứt, cổ tay cũng đau đớn tê dại hoàn toàn, trong nháy mắt tay phải Tần Sâm trở nên mềm nhũn nên hắn rụt trở về theo bản năng. Ngay giây phút đó Tần Hoan trơn tuột rơi xuống giống hệt như một con cá, bàn tay Tần Sâm đã bị thương nên dù có muốn bắt cũng không thể dùng lực được nữa nên Tần Hoan nhân lúc đó chạy về phía cửa.

Mặc dù bị thương ở tay thế nhưng hắn đã động thủ rồi thì làm sao có thể dừng lại được, nhìn Tần Hoan chạy ra cửa thì bàn tay còn lại của Tần Sâm cầm cuộn tranh lên ném về phía Tần Hoan. Trước đó nàng đã bị bóp nghẹt đến mức cả người mất hết sức lực, hiện tại lại bất thình lình bị đập vào kheo chân nên cả người lập tức ngã nhào về phía trước. Đầu gối nàng đập 'cốp' một cái xuống đất, thế nhưng càng đáng sợ hơn chính là Hàn Nguyệt trong tay nàng lại trượt ra ngoài.

Ngay lập tức Tần Hoan bò dậy, thế nhưng do váy áo vướng víu cộng thêm đầu gối đau đớn, tốc độ đứng dậy cũng không nhanh như mình tưởng tượng. Ngay chính khoảnh khắc này, một bàn tay nắm chặt lấy mắt cá chân của nàng kéo mạnh về phía sau. Tần Hoan bất ngờ không kịp phòng ngự lại bị kéo ngã xuống đất một lần nữa, còn Tần Sâm lại nhảy một bước lên phía trước. Lúc Tần Hoan ngẩng đầu lên thì Hàn Nguyệt đã bị hắn nắm ở trong tay.

"Cửu muội muội, nữ nhi gia sao lại mang theo một con dao sắc như vậy bên mình?"

Tay phải Tần Sâm chảy máu, máu tươi lan ra khắp áo gấm màu xanh của hắn biến thành màu tím đen. Tay trái hắn nắm lấy Hàn Nguyệt, tay phải buông thõng xuống vô lực, thế nhưng khóe môi lại treo cao nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Hoan.

"Đêm hôm đó Cửu muội muội chỉ biết khóc lóc van xin, nhưng lần này lại không giống thế."

Giả ngu ngốc đã dùng, yếu thế cũng đã dùng, đối diện với Tần Sâm sức lực lớn hơn mình gấp mấy lần lại còn cầm con dao sắc bén trên tay, trong lòng Tần Hoan âm thầm trĩu nặng, thế nhưng trên mặt vẫn hoàn toàn là vẻ tỉnh táo. Tần Sâm tiếp tục nhìn nàng chằm chằm, sau đó chợt nhăn mặt lại, tựa hồ như có chút khó hiểu, "Đêm hôm đó rõ ràng Cửu muội muội đã chết hẳn rồi, ta còn trông coi thi thể rất lâu sau đó mới ném xuống hồ. Ngay cả không bị ta bóp chết thì chắc chắn cũng sẽ chết đuối, thế nhưng sau này Cửu muội muội lại chết đi sống lại..."

Tần Sâm siết chặt Hàn Nguyệt trong tay, sau đó hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tần Hoan vẫn đang ngã trên đất, từ từ ấn Hàn Nguyệt lên trên cổ nàng. Phản kích vừa rồi của Tần Hoan đã trở nên vô ích, hiện tại nàng không còn sức phản kích thêm lần nữa, lại còn để mất đi vũ khí tốt nhất. Tần Sâm cũng cảm thấy được rằng Tần Hoan sẽ không còn sử dụng được thêm bất kỳ nước cờ nào nữa cho nên mới không vội vàng tiễn Tần Hoan vào chỗ chết.

"Cửu muội muội? Ngươi biến hóa quá lớn rồi..."

Dao găm vẫn ấn nguyên trên cổ Tần Hoan, thế nhưng nàng chỉ hơi cụp mắt xuống, không khóc không kêu la, thậm chí ngay cả run rẩy thân thể cũng không có. Ngoại trừ hô hấp hơi căng thẳng ra thì sự trấn định của Tần Hoan vượt xa khỏi dự liệu của Tần Sâm.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, hắn nói ra hết những mối nghi hoặc mà bấy lâu nay hắn không biết bày tỏ cùng ai.

"Nếu như bị thương mất trí nhớ thì cũng không thể nào tính tình hoàn toàn thay đổi. Đôi khi thậm chí ta còn cảm thấy ngươi không phải Cửu muội muội trước kia, trước kia ngươi yếu đuối dễ bị bắt nạt, khiến cho người khác cực kỳ chán ghét. Hiện tại ngươi lại không như vậy, đột nhiên ngươi biết y thuật cao siêu, lại còn có tính tình trầm ổn như vậy nữa. Cửu muội muội, rốt cuộc ngươi là ai?"

Tim Tần Hoan đập mạnh, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt, "Đại ca nghĩ sao?"