Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 113-3: Đạo đức giả (3)




Tần Lệ kinh ngạc, không thể tin được mà quay đầu lại nhìn Tần Hoan, "Làm sao Cửu muội muội biết được?!"

Dáng vẻ Tần Hoan rất lạnh lùng, có vẻ như nàng đã biết rõ tường tận rồi, "Nếu không muốn người ta biết thì trừ phi mình không làm. Người ngoài đều cảm thấy hắn đối xử với Đại tẩu vô cùng tốt, nhưng dạo này ta tiếp xúc với Đại tẩu rất nhiều cho nên mới biết thật ra Đại ca cũng không thật sự yêu thương Đại tẩu cho lắm! Thậm chí trong kho sách ta còn tìm được một bức họa hắn vẽ cho người kia, thật sự là rất buồn cười, đã đến mức độ to gan lớn mật như vậy rồi!"

Chỉ vẽ một bóng lưng nên căn bản Tần Hoan không nhận ra rốt cuộc người đó là ai, thế nhưng Tần Hoan vẫn không quên miếng ngọc bội kia của Diêu Tâm Lan. Nếu như nàng tận mắt nhìn thấy Tần Sâm có tư tình với người khác, vậy người đó chắc chắn là người bên trong Tần phủ...

Nếu đã là người Tần phủ, chẳng phải là rất to gan lớn mật hay sao?!

Tần Hoan nói xong thì giọng nói lại càng cực kỳ tức giận, "Đại tẩu là chủ mẫu tương lai của Tần phủ, vậy mà bọn họ dám... Đại tẩu đã nói qua với ta rồi, tẩu ấy đã từng nhìn thấy 2 người họ tư thông, người đó vậy mà dám câu dẫn Đại ca..."

Tần Lệ nghe Tần Hoan nói như vậy chỉ cho là Tần Hoan đã biết hết nội tình rồi, hắn cười khổ lắc đầu, "Ai bảo tổ mẫu sủng ái nàng quý trọng nàng chứ, trong khắp nội viện ai mà không biết nàng ta là người mà tổ mẫu xem trọng nhất."

Tròng mắt Tần Hoan run rẩy kịch liệt, nếu như lực khống chế của nàng không tốt thì có lẽ giờ phút này đã trợn trừng mắt lên rồi.

Thái Hà... người Tưởng thị sủng ái và xem trọng nhất, ngoại trừ Thái Hà thì còn có ai khác nữa?!

Trái tim Tần Hoan đập loạn liên hồi, Tần Sâm... Thái Hà... Là bọn chúng...

Nàng nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới lên tiếng, "Nếu như Đại ca đã yêu thích nàng ta như vậy, sao còn không thu vào?"

Tần Lệ cười khổ, "Đại ca cưới Đại tẩu vốn bởi vì phụ thân của Đại tẩu là Tri phủ Kiến Châu. Tần phủ Tam phòng vốn đã thua thiệt, bên phía kinh thành kia cũng chẳng hề quan tâm đến tương lai của Đại ca cho nên tổ mẫu mới có ý định này. Vừa vặn Đại tẩu cũng thích Đại ca, căn bản mọi chuyện vô cùng tốt, thế nhưng Diêu Đại nhân có một yêu cầu đối với Đại ca, đó là không được phép nạp thiếp, tổ mẫu cũng đã đồng ý."

Tần Hoan nghe thế liền thấy hơi sợ sệt, Diêu Tâm Lan chẳng phải nói ngày trước Tần Sâm yêu nàng mà lại chịu đựng đủ cái tính phong lưu của Tần An, cho nên mới quyết định đời này chỉ cưới một mình nàng thôi sao?

Nghĩ đến dáng vẻ ngọt ngào của Diêu Tâm Lan khi nói mấy lời này thì Tần Hoan lại thấy thương xót.

Diêu Đại nhân thương yêu nữ nhi nhà mình nên mới nói ra yêu cầu này, Tần Sâm thuận thế mà làm, biến chuyện này thành chuyện chính hắn cam tâm tình nguyện, từ đó cướp đi trái tim của Diêu Tâm Lan. Thế nhưng trong lòng hắn lại vẫn còn cất giấu người khác nữa...

Tần Hoan buốt lạnh trong lòng, Tần Sâm đã lừa Diêu Tâm Lan rồi...

Nghĩ đến đây, mối nghi ngờ về Tần Sâm ở trong lòng Tần Hoan lại càng lớn hơn nữa.

Tần Hoan cũng cụp mắt xuống để che giấu sự sắc bén trong đáy mắt, "Chuyện này lão phu nhân chắc hẳn không biết, nếu như để lão phu nhân và Đại tẩu biết được thì sẽ thế nào?"

Tần Lệ nheo mắt, lắc đầu châm chọc, "Thế nào được chứ? Chuyện này nếu như bị lộ ra thì Thái Hà làm gì còn mạng mà sống tiếp? Cho dù có yêu thương xem trọng hơn nữa thì nàng ta cũng vẫn chỉ là hạ nhân mà thôi. Ngay cả Đại tẩu có nhịn xuống tủi thân thì phụ thân của tẩu ấy cũng không nhịn được, nhất định tổ mẫu sẽ vì tương lai của Tần phủ mà bỏ đi một Thái Hà."

Nói xong Tần Lệ lại trào phúng, "Ai cũng cảm thấy Đại ca là thiên chi kiêu tử rồi, thế nhưng về chuyện này thì hắn quá hồ đồ."

Tần Hoan nhếch khóe môi, Tần Lệ nói đúng, chuyện này đúng thật là không thể gây ra.

Mà đứng ở góc độ của Tần Sâm, nếu như chuyện này bị phát hiện, hắn thật sự yêu thích Thái Hà, cũng không loại trừ khả năng hắn sẽ vì Thái Hà mà giết người khác. Tần Hoan vừa nghĩ thì một dòng khí lạnh cũng chạy dọc theo sống lưng nàng.

"Cửu muội muội, chuyện này... cứ để cho Đại ca tự mình giải quyết đi. Hiện tại Tần phủ càng không thể không có phụ thân của Đại tẩu trợ lực, nếu như vì chuyện này mà cứ thế náo loạn lên thì đối với Tần phủ chỉ trăm hại mà không có lợi."

Tần Hoan ngẩng phắt đầu dậy, nàng nhìn Tần Lệ, ánh mắt lạnh lùng hơi dọa người.

"Nếu như Tần phủ đối xử tốt với Đại tẩu, tiếp nhận sự trợ giúp của Diêu Đại nhân cũng chẳng có gì đáng trách. Thế nhưng tất cả mọi người đều coi nữ nhi nhà người ta như một kẻ ngốc, vậy mà trong lòng vẫn không hổ thẹn mà còn đòi mượn sức lực của người ta?"

Tần Lệ bị Tần Hoan nói làm cho sửng sốt, Tần Hoan tiếp tục nói, "Nhị ca châm chọc Đại ca, chẳng lẽ Nhị ca thì không à?"

Nói xong Tần Hoan đứng dậy, "Bên trên có Tam thúc phụ, bên dưới có Đại ca Nhị ca, Tần phủ không sụp đổ mới lạ! Nhị ca cứ từ từ dưỡng bệnh đi..."

Tần Hoan nói xong thì đi luôn, Tần Lệ vội vàng ngồi thẳng dậy, "Cửu muội muội!"

Tần Lệ gọi vội vàng, thế nhưng Tần Hoan cũng không định dừng bước, trong giây lát đã dẫn Phục Linh ra ngoài.

Tần Lệ ngơ ngẩn một lát, chẳng bao lâu sau lại bất lực nằm vật xuống.

Vừa ra khỏi viện thì Phục Linh đã khẽ hỏi, "Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ có nghe nhầm hay không... Hay là nô tỳ nghĩ đến nhầm người... Trong lòng Đại thiếu gia lại nhớ nhung người khác? Mà người đó... là... là Thái Hà?"

Tần Hoan đi nhanh ở đằng trước, mãi cho đến khi đi rất xa rồi mới ngừng lại được, nàng điều chỉnh hô hấp, bắt buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại.

"Là Thái Hà... Vậy mà ta lại không ngờ đến..."

Tần Hoan nói xong, trái tim đột nhiên nhảy dựng lên, nàng căn bản còn đang suy nghĩ xem lần đó người hại Diêu Tâm Lan là ai. Tưởng thị và Tần Sâm đều có xạ hương, thế nhưng hai người đó đều khó có khả năng, nhưng nếu như hiện tại có thêm một Thái Hà?

Nếu như Thái Hà có tình ý với Tần Sâm, tiện thể nàng ta lại có cơ hội động chạm vào thuốc của Diêu Tâm Lan, cho nên có khả năng nàng ta là người bỏ thêm xạ hương và đương quy vào để hại Diêu Tâm Lan xảy thai?

Tần Hoan nghĩ đến đây thì trong lòng chợt khẳng định, quá có khả năng rồi!

Mặc dù Tần Hoan chưa bao giờ trải qua thế nhưng lời đồn về đấu đá trong danh gia vọng tộc thì nàng được nghe không ít. Thê thiếp tranh chấp, gia tộc nội đấu, hạ độc ám hại gì gì đó đều là chuyện thường ngày, càng đừng nói chỉ có thêm mỗi 2 vị thuốc.

"Tiểu thư, sao có thể là Thái Hà chứ? Cho nên... cho nên thiếu phu nhân nhìn thấy đúng là sự thật?"

Phục Linh còn chưa phản ứng kịp, Tần Hoan gật đầu, "Lần trước chúng ta nhặt được ngọc bội đã có thể chứng minh rồi, Đại tẩu đã từng đến hồ bán nguyệt, thế nhưng bản thân mình lại quên mất. Cộng thêm Đại ca thấy tinh thần tẩu ấy hoảng hốt cho nên mới nói do tẩu ấy nằm mơ mà thôi."

Bước chân Tần Hoan chậm lại, nàng vừa đi vừa nghĩ, căn bản chỉ là điều tra cái chết của Liễu thị và Lưu Xuân, không ngờ lại điều tra ra một bí mật như vậy. Mà chuyện này rốt cuộc thì có liên quan gì đến cái chết của Cửu tiểu thư hay không?

Nếu như có quan hệ, Thái Hà nhất định cũng biết gian tình của nàng ta và Tần Sâm đã bị lộ ra, thế nhưng Tần Hoan nhớ lại thì mỗi lần Thái Hà nhìn thấy nàng lại không hề có bất kỳ hung ý nào, thậm chí lại còn có ý quan tâm nhắc nhở.

Hoặc là Tần Sâm và Thái Hà đúng thật là có cấu kết, thế nhưng lại không liên quan gì đến Cửu tiểu thư?

Nếu như thế thì ban đầu người giết Cửu tiểu thư ở trong rừng trúc tím rốt cuộc là ai...

Trong lòng Tần Hoan có chút khẳng định, "Đi, hiện tại chúng ta đến chỗ người gác cổng xem thử!"

Nàng phải xác minh chuyện Cửu tiểu thư chết có liên quan gì đến Tần Sâm hay không, cho nên nàng muốn biết ngày hôm đó rốt cuộc Tần Sâm có ở trong phủ hay không. Nếu như hắn ở trong phủ thì mối nghi ngờ về hắn lại càng gia tăng hơn nhiều rồi...

Tần Hoan dẫn Phục Linh theo, bước nhanh về hướng cửa lớn ở phía tây, Phục Linh theo sát phía sau, nàng sốt ruột hỏi, "Tiểu thư, nếu như chúng ta đã biết rồi thì có cần phải nói cho thiếu phu nhân hay không?"

Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, "Đợi chính tẩu ấy suy nghĩ thông suốt đã, nếu như tẩu ấy đến tìm ta thì ta sẽ nói."

Phục Linh thở dài thật mạnh, miệng cũng mím chặt lại. Trong lòng Phục Linh thì Tần Sâm quả thực là một vị phu quân mẫu mực, cảm thấy học thức, nhân phẩm, dáng vẻ Tần Sâm này đều là thượng phẩm, thế nhưng nàng không ngờ đến... không ngờ đến thật ra Tần Sâm lại là người như vậy!

Phục Linh tựa như nghẹt thở, nàng nghĩ đến Diêu Tâm Lan thì nhất thời lại thấy thương tiếc, không khỏi oán hận nói, "Quân tử không thể mất uy tín, rõ ràng đã đồng ý với phụ thân của thiếu phu nhân rồi, nhưng lại không làm được."

Tần Hoan nghe thấy thế thì cười khổ, "Hắn làm được, hắn không hề nạp thiếp, chỉ là hắn dùng cách thức dối trá để lừa gạt Đại tẩu. Hắn muốn tiền đồ tốt, muốn cả nữ nhân mà mình yêu thích, nam tử trên thế gian đúng là..."

Trong lòng Tần Hoan tràn đầy thổn thức, từ viện của Tần Lệ đi thẳng về hướng tây, trên đường phải đi qua Đinh Lan uyển. Tần Hoan đi trên con đường mà ngày thường nàng quen thuộc nhất, thế nhưng đến khi nhìn thấy Đinh Lan uyển rồi lại không định đi vào. Từ rất xa nàng đã nhìn thấy Từ Hà cầm một bao đồ chờ ở trước cửa viện, bước chân Tần Hoan chợt ngừng lại, sau đó đành phải đi về hướng Từ Hà.

Từ Hà được Hoắc Hoài Tín để lại ở Tây hậu viện, hiện tại hắn đứng chờ ở Đinh Lan uyển thì đương nhiên là đến để tìm nàng.

"Từ ngỗ tác..."

Tần Hoan gọi một câu, Từ Hà đang cúi đầu lập tức xoay người lại, "Cửu cô nương!"

Tần Hoan đến gần vài bước, "Từ ngỗ tác chờ ở đây làm gì thế?"

Từ Hà cong cong khóe môi, trong tay cầm một chồng hồ sơ quơ quơ ra trước mặt Tần Hoan, "Những thứ này là Thế tử Điện hạ phái người đến Dương huyện thu thập được, hôm nay muốn mang những thi cốt kia và hồ sơ vụ án trở về phủ nha. Tại hạ nhìn thấy những thứ này thì không biết có phải mang đi cùng một lúc không nên mới phái người đến hỏi Đại nhân, Đại nhân lại bảo đến hỏi Cửu cô nương một câu."

Tần Hoan nghĩ nghĩ, cái chết của Liễu thị và Lưu Xuân căn bản là thủ đoạn hung thủ gây ra để vạch trần chuyện năm đó, đủ thấy 2 vụ án này đã trộn lẫn vào nhau rồi, "Hiện tại cứ giữ lại, chuyện này còn chưa có định luận, có lẽ bên trên vẫn còn manh mối."

Từ Hà gật đầu, "Vâng, tại hạ hiểu rõ..." Nói đến đây thì Từ Hà bỏ hồ sơ và thư tín vào bên trong bao đồ mình đem theo, sau đó lại hỏi, "Cửu cô nương đi gấp như vậy là muốn đi đâu thế?"

Tần Hoan không định nhiều lời, "Đi đến chỗ người gác cổng để hỏi một chuyện."

Vừa nói chuyện thì nàng thấy Từ Hà sơ ý làm rơi 2 tời thư tín xuống đất.

Tần Hoan đứng ngay bên cạnh nên mới tiện thể cúi xuống nhặt lên. Từ Hà xấu hổ định nhận lấy nhưn Tần Hoan nhìn lướt qua đã thấy được nội dung viết trên giấy, nàng chau mày rồi không định đưa lại cho Từ Hà.

"Cửu cô nương làm sao thế..."

Từ Hà nghi hoặc, Tần Hoan lại vẫn đang nhìn chằm chằm vào những hàng chữ nhỏ thư tín kia đến mức xuất thần. Bên trên bức thư chính là những thông tin mà người của Yến Trì đi đến hỏi chuyện dân bản địa, mà Tần Hoan nhìn thấy chính là có một người miêu tả về nam chủ nhân bán tơ lụa của gia đình kia, cái gì cũng tốt, riêng chỉ có chuyện người đó thường xuyên lấy nhầm màu.

Lấy xanh đen thay vì đỏ, lấy xanh da trời thay vì đen.