Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 111: Hung thủ là nữ (1)




Chương 111: Hung thủ là nữ (1)

Khi mọi người nói chuyện thì Từ Hà đã đi đến nhà kho bên cạnh, chẳng bao lâu sau hắn mang một bao hài cốt ra rồi nói, "Thế tử Điện hạ, Đại nhân, Cửu cô nương, đây là bộ hài cốt 6 ngón tay kia..."

Từ Hà lên tiếng, "Bộ hài cốt này Cửu cô nương đã kiểm tra qua, thời điểm tử vong đúng là 8-9 tuổi."

Tần Hoan tiếp tục cầm tờ giấy khác lên đọc, sau đó trầm giọng nói, "Chẳng lẽ trong nhà bọn họ đã thất lạc mất 2 người? Đảo điên một hồi lại đều bị đưa đến Tần phủ? Rốt cuộc là năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Những lời kể trên giấy đại khái là đều na ná nhau, Tần Hoan mở một tờ ra đọc xong rồi nói, "Năm đó trong gia đình nhà này vẫn còn một đại nữ nhi nữa, đáng tiếc cũng đã chết trong trận lửa lớn kia. Hung thủ đang lẩn trốn trong phủ kia có quan hệ với ai trong số họ chứ?"

13 bộ hài cốt, mỗi một người chết đều có khả năng sẽ có thân nhân đến hỗ trợ báo thù, thế nhưng danh tính lẫn thân phận của cả 13 người này đều không biết, căn bản đều không thể tra ra được, trừ phi Tần An có thể nói ra chi tiết về từng người năm đó.

Mọi người đều lâm vào trầm tư, Từ Hà thở dài, "Mấy hài tử này năm đó nếu như không chết thì hiện tại cũng 18 tuổi rồi."

Yến Trì nhìn về phía Bạch Phong đứng chờ ở bên ngoài, "Đến tiền viện xem thử, xem Tần An có thể nói gì được chưa."

Bạch Phong tuân mệnh rời đi, Yến Trì lại nói tiếp, "Ngày trước Cửu cô nương đã từng nói qua, nói hung thủ phải là một nam tử có sức lực rất lớn, mà khối trấn yêu thạch đó nữ tử căn bản là không di chuyển được, nhưng điều tra bên trong Tần phủ cũng không có ai khỏe như vậy."

Tần Hoan nheo mắt, "Nếu điều tra theo hướng này không tìm ra chút manh mối nào vậy thì thử xem phương hướng khác thôi."

Hoắc Hoài Tín thả mấy tờ giấy trên tay xuống, "Vẫn phải chờ Tần An mở miệng, chuyện năm đó người biết rõ ràng nhất chính là ông ta, hiện tại nếu như ông ta vẫn không lên tiếng thì không chừng hung thủ kia vẫn còn sẽ hại người thêm nữa."

"Lát nữa ta và Hoắc Đại nhân lại đi tiền viện một chuyến."

Yến Trì nói xong thì nhíu mày, "Những người này mất tích đã lâu lắm rồi, trừ phi ở những châu huyện xung quanh thời điểm 10 năm trước có ghi chép về những vụ án mất tích của hài tử lứa tuổi tương tự, chứ không thì không còn cách nào xác định được thân phận."

"Đáng tiếc phải đợi mấy ngày nữa mới có tin tức, chúng ta lại không biết bước tiếp theo hung thủ trong phủ muốn làm cái gì."

Tần Hoan tiếp lời, Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế cũng vội hỏi, "Cửu cô nương yên tâm, hiện tại trong ngoài Tần phủ đều có thủ vệ, hung thủ trốn không thoát được đâu. Ngay cả trong phủ thì hung thủ cũng không thể làm càn được, thời gian mấy ngày này chúng ta nên nhẫn nại chờ đợi là được."

Tần Hoan gật đầu, "Có đại nhân an bài nhân thủ đương nhiên là chu đáo rồi."

Nàng vừa dứt lời thì Bạch Phong đã quay về, "Chủ tử, người hầu ở ngoài viện nói Tần An uống thuốc của Cửu cô nương xong thì hôm nay đã không còn triệu chứng cáu kỉnh nữa, mặc dù hiện tại nói chuyện không lưu loát thế nhưng đã có thể lên tiếng được rồi."

Đáy mắt Yến Trì hơi sáng lên, "Một khi đã như vậy, chúng ta liền qua đó xem thử."

Hoắc Hoài Tín vội vàng tuân mệnh, vừa dặn Từ Hà thu dọn hài cốt lại vừa đi ra ngoài cùng với Yến Trì. Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo, Yến Trì thấy thế lại nói, "Đã mệt mỏi mấy ngày nay rồi, hôm nay ngươi không cần đi theo nữa, quay về nghỉ ngơi đi."

Tần Hoan bật cười, "Nếu đã kê đơn thuốc thì cũng cũng phải xác địch xem thuốc của ta có thể giúp ông ta kéo dài mạng sống hay không."

Nàng đã nói như vậy thì Yến Trì cũng không còn lời nào nữa, hiện tại bọn họ đúng thật là cần có Tần Hoan đến giữ lại tính mạng cho Tần An.

Mấy người cùng nhau lên đường đi đến tiền viện, bắt đầu từ sau trận mưa thu 2 ngày trước thì thời tiết càng ngày càng lạnh, cảnh vật Tần phủ trước giờ gần như tương tự nhau thì lần này trở nên hỗn loạn. Toàn bộ hạ nhân không được tự tiện đi lại, cho nên hoa và cây cảnh không có người nào đến chăm sóc, mới chỉ có 7-8 ngày trôi qua thôi mà mấy vườn hoa ở xung quanh hai bên lối đi đã mọc lên rất nhiều cỏ dại, lại cộng thêm những khóm hoa héo rũ tan tác không người tu bổ cho nên hiện tại nhìn Tần phủ có cảm giác rất hiu quạnh.

Vừa đến tiền viện thì Tề bổ đầu đã tiến lên chào đón, thi lễ xong thì dẫn mấy người Yến Trì vào trong sân, "Điện hạ và Đại nhân yên tâm, trong ngoài đều có thủ vệ. Còn ở bên cạnh ông ta vẫn là 2 gia nô trước đây của Tần phủ."

Vừa vào trong viện thì quả nhiên nhìn thấy 2 nha sai canh giữ ở trước cửa chính, nghe được động tĩnh thì 2 gia nô cũng ở trong nhà đi ra ngoài. Yến Trì khoát tay áo miễn cho bọn họ hành lễ rồi nhanh chóng đi vào trong phòng.


"Hôm nay Tần An thế nào rồi?"

Một gia nô rụt cổ lại, cẩn thận dè dặt lên tiếng, "Thỉnh thoảng lão gia có thể nói mấy chữ..."

Yến Trì không hỏi lại nhiều, hắn lập tức bước vào trong phòng trong. Vừa vào đến nơi thì mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi mọi người, Yến Trì nheo mắt nhìn vào bên trong, hôm qua Tần An phát điên cho nên sau đó đã bị trói chặt, còn hôm nay lại ngoan ngoãn nằm yên trên giường, tay chân không còn bị kiềm chế nữa, trên người cũng đắp một cái chăn mỏng.

Ông ta khép hờ hờ mắt, bởi vì đau đớn cho nên mới khẽ rên hừ hừ. Có thể là do nghe được tiếng bước chân, cho nên ông ta mới mở mắt ra, nhìn thấy mấy người Yến Trì nối đuôi nhau bước vào thì ánh mắt đờ đẫn của ông mới hơi động đậy. Thế nhưng có vẻ như ông ta cũng không nhận ra Yến Trì là ai, chỉ vươn bàn tay từ trong chăn ra ngoài, định gãi gãi vào những vết loét ở trên mặt.

"Lão gia, không được..."

Thấy ông ta muốn gãi mặt, một lão nô lập tức tiến lên 2 bước rồi ấn bàn tay ông ta lại.

Tần An nhăn nhó, trong con ngươi mờ đục hiện lên một tia đau khổ, khóe môi lại giật giật với vẻ hoảng hốt, giọng nói khàn đặc, "Đau... Ngứa... Ngứa... Gãi, để cho ta gãi đi..."

Lão nô thở dài, "Không thể gãi được lão gia, gãi nhiều thì vết thương không lành được."

Trên mặt Tần An, ngay chỗ khóe miệng cũng đã xuất hiện một mảng lớn lở loét, thậm chí những vết lở đỏ tím cũng có vẻ như đã lan rộng xuống tận dưới cổ. Chăn gấm chỉ che hờ hững trên người, dưới gáy ông ta cũng có từng mảng lở loét đã bị ông ta gãi rách ra nên còn đang chảy mủ. Còn trên mu bàn tay vết loét hoa liễu đã tràn lên khắp lên khắp cả ngón tay, nhìn cực kỳ hung tợn đáng sợ.

Hoắc Hoài Tín tiến lên trước, "Tần huynh, hiện tại huynh khó chịu lắm hả?"

Đôi mắt mờ đục của Tần An ánh lên như có mấy ánh sao sáng nhàn nhạt, giống như nhận ra người đến là Hoắc Hoài Tín, ông ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Hoài Tín, khóe môi run rẩy, "Khó chịu... Khó... Khó chịu..."

Hoắc Hoài Tín thở dài, "Tần huynh à, huynh có biết mình bị người ta hạ độc không?"


Giọng nói Hoắc Hoài Tín rất lớn, giống như đang nói chuyện với kẻ điếc. Tần An vừa nghe thấy thế đờ ra giây lát rồi mới phản ứng kịp, sau đó đáy mắt có chút hoảng sợ, ông ta giơ tay lên rồi cố sức nặn ra mấy từ, "Hạ... độc...?"

Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Phải, có người muốn hại huynh, muốn tính mạng của huynh."

Lông mày Tần An càng nhíu chặt lại, vẻ hoảng sợ tràn khắp gương mặt. Ông ta ho nhẹ 2 tiếng, ánh mắt lại đảo khắp nơi có vẻ như muốn tìm kiếm xem người hạ độc là ai. Hoắc Hoài Tín vỗ vỗ lên vai ông ta, "Tần huynh, huynh không cần lo lắng, bọn ta cũng đang đi tìm người đó. Huynh yên tâm đi, cả trong lẫn ngoài viện này ta đều đã phái người đến bảo hộ rồi."

Sắc mặt tràn đầy hoảng sợ của Tần An giờ mới bình ổn lại, Hoắc Hoài Tín cũng buông lỏng bàn tay, "Có điều Tần huynh à, bọn ta đã tìm mấy ngày nay mà vẫn chưa tìm ra, mặc dù vẫn chưa biết người đó là ai thế nhưng bọn ta đã biết được mục đích của người đó rồi..."

Trong mắt Tần An thoáng nghi hoặc rồi nhìn chằm chằm vào Hoắc Hoài Tín, đột nhiên Hoắc Hoài Tín lạnh giọng, "Tần huynh à, thân nhân của mấy tiểu hài tử năm đó đã đến đây rồi, bọn họ muốn đến lấy tính mạng của huynh. Huynh chà đạp hài tử nhà người ta, trong lòng bọn họ đương nhiên còn có ý định lóc từng miếng thịt của huynh rồi. Nhìn mấy vết lở loét trên thân huynh đây này, người ta chính là muốn huynh cứ thế mà chết dần chết mòn..."

Tần An rên hừ hừ trong cổ họng, đôi mắt trừng lớn như đang nghĩ đến cái gì đó khiến cho đáy mắt tràn đầy sợ hãi. Bàn tay hơi nâng lên kia cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt, thế nhưng ông ta lại định túm lấy vạt áo của Hoắc Hoài Tín. Hoắc Hoài Tín thấy thể liền giật mình rồi lui về phía sau một bước.

Hoắc Hoài Tín hơi hất hàm, "Tần huynh, không phải ta không muốn cứu không muốn giúp huynh, do bọn ta không biết được đầu đuôi chuyện năm đó ra sao. Nếu huynh có thể nói cho bọn ta biết mấy tiểu hài tử đó đến từ đâu thì có lẽ bọn ta còn có thể sớm tìm ra hung thủ đứng đằng sau màn này. Đợi đến lúc tra ra được hung thủ rồi thì mới có thể đảm bảo chắc chắn được an toàn cho huynh, nếu không thì mặc dù bọn ta có phòng bị thế nào thì huynh cũng vẫn sẽ có khả năng bị độc chết thôi. Suy cho cùng thì hung thủ cũng đã trở thành người trong Tần phủ nhà huynh rồi, có thể là nha hoàn, mà cũng có thể là gia nô... bọn ta không thể biết hết được."

Hoắc Hoài Tín vừa niềm nở vừa đe dọa, khiến cho Tần An sợ đến mức cả người run rẩy hẳn lên. Tần An vẫn đang mở to con ngươi, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Yến Trì và Tần Hoan đứng ở chỗ hơi xa một chút nhìn qua, rất nhanh sau đó Tần An nhìn về phía Hoắc Hoài Tín với vẻ cầu xin.

"Buôn lậu, buôn lậu... buôn người..."

Tần An cực kỳ gắng sức thì mới nói ra được mấy chữ, nhưng Hoắc Hoài Tín lại nghe hiểu được, ông chau mày, không hoàn toàn tin tưởng Tần An lắm.

"Chỉ là buôn người thôi à? Làm sao huynh quen biết được hắn? Bắt từ đâu đến bán?"

Yết hầu Tần An giống như bị cái gì đó chặn lại, há to miệng nhưng nhất thời lại nói không ra lời. Lão bộc kia thấy vật thì bước lên vuốt vuốt ngực Tần An giúp ông ta thuận khí. Cứ như vậy một lúc sau thì Tần An mới nói tiếp được, "Ta... Ta... Lấy danh nghĩa mua nữ nô... mua về 2 đứa... Về sau sợ... sợ người nhà bọn nó tìm đến... cho nên mới liên lạc với bọn buôn người..."

Với danh nghĩa là gia chủ của nhà đại phú quý như Tần An thì mua nữ nô cũng là chuyện bình thường, thế nhưng nữ nô trên thị trường đa phần là bị chính cha mẹ mình bán đi. Cho dù vào Tần phủ làm gia nô thì cũng sẽ khó tránh khỏi người nhà biết đến sự tồn tại của bọn họ nên mới tìm đến cửa, như vậy thì cái đam mê biến thái khiến người người khinh ghét của ông ta cũng sẽ bị người ta moi ra được. So với đường đường chính chính đi mua nữ nô thì còn không bằng đi tìm đám buôn người mà mua mấy người không nhà cửa không gốc gác, sau khi vào đến Tần phủ rồi thì tùy ý ông ta an bài.

Hoắc Hoài Tín chỉ nghe mấy câu thế thôi cũng đã hiểu được ý của Tần An, quay đầu lại nhìn Yến Trì và Tần Hoan, cố gắng ưỡn thẳng lưng mà đứng.

Ông đã chìm nổi trong quan trường nhiều năm, cho nên đương nhiên biết được trong gia đình quý tộc luôn luôn có những người có đam mê ám muội xấu xa, mà trước đây ông từng giao hảo với Tần An cho nên hiện tại ông rất sợ Yến Trì sẽ nghĩ ông thông đồng làm bậy với Tần An.

Giọng nói Hoắc Hoài Tín nghiêm trang, "Tên buôn người đó tên là gì? Hiện tại đang ở đâu?"

"Chủ... chủ... tiệm... cầm... đồ... Khánh... Nguyên..."

Tần An chậm chạp gằn từng chữ, sắc mặt Hoắc Hoài Tín cũng trở nên nghiêm trang, vừa quay đầu thì thấy Yến Trì và Tần Hoan đều đang nghi hoặc liền nói, "Điện hạ, tiệm cầm đồ Khánh Nguyên kia là một trong những tiệm cầm đồ lớn nhất Cẩm Châu phủ. Nghe nói cửa hàng đã phát triển đến tận kinh thành, ngoài mặt bọn họ là tiệm cầm đồ thế nhưng phía sau lại ngấm ngầm giao dịch mấy chuyện này với các quan lại quyền quý. Chút nữa hạ quan sẽ phái người đến dẫn bọn họ về điều tra..."

Tần Hoan nhăn mày, Yến Trì cũng không ngoài ý muốn. Gia đình thi thư lễ nghi, mặc kệ là vì thanh danh hay vì tiền đồ thì cũng chẳng có ai mang những bê bối này phơi ra ngoài sáng cả. Ở trên phố luôn luôn có người đặc biệt cung cấp đủ loại lạc thú cho đám quý nhân này, ở Cẩm Châu thì như thế còn là ít, còn ở kinh thành, có rất nhiều người ở ngoài sáng thì làm ăn buôn bán bình thường, thế nhưng trong tối lại âm thầm làm ra những chuyện thương thiên hại lý này.

Yến Trì lên tiếng, "Ừ, chuyện này để lát nữa bàn sau, tiếp tục hỏi đi."

Hoắc Hoài Tín gật đầu quyết liệt, sau đó xoay người lại nhìn Tần An, "Những hài tử này năm ngoái đều là tự tay huynh giết chết?"

Đôi mắt Tần An co rút, khóe môi ông hơi nhếch lên, hơi thở nhất thời trở nên bất ổn. Có thể nhìn ra được là nội tâm ông ta đang vùng vẫy, có nên nói ra hay không, phải nói ra như thế nào, chuyện này có liên quan đến hơn 10 mạng người.

"Phải... Ta hạ lệnh... Lưu Xuân... trút thuốc..."