Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 110-2: Hài cốt sáu ngón (2)




"Tại hạ nghĩ lại, bất kể làm nghề gì, có thể mưu sinh là tốt lắm rồi, cho nên mới đi theo biểu thúc để học hỏi. Ban đầu tại hạ chỉ hỗ trợ ở bên trong huyện Hi Thủy thôi, sau này Huyện thái gia thấy tại hạ tuổi còn trẻ lại chăm chỉ, đúng lúc nha môn Tri phủ thiếu một ngỗ tác cho nên mới để cho tại hạ đến đây. Kỳ thật vị trí này vốn nên là của biểu thúc, có điều biểu thúc nói ông ấy già rồi, có đến đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cho nên mới để tại hạ đi vừa làm vừa rèn luyện. Bởi vậy hiện tại nói trong nhà tại hạ còn ai không thì nói là không có, có điều vị biểu thúc này có ân tái tạo đối với tại hạ, cũng coi như là thân nhân duy nhất của tại hạ rồi..."

Giọng nói Từ Hà thoải mái, chẳng hề có chút tiếc nuối nào khi mình mới còn trẻ mà đã theo nghề ngỗ tác. Tần Hoan nghe xong liền suy nghĩ một chút, "Năm nay Từ ngỗ tác bao nhiêu tuổi rồi?"

Từ Hà nghe vậy liền thấy hơi xấu hổ, "Tại hạ đã 23 tuổi rồi."

Mới 23?! Tay cầm bút của Tần Hoan khẽ run lên... Nàng ngước mắt lên nhìn thoáng qua Từ Hà, có thể do mấy hôm nay mệt muốn chết cho nên trên mặt Từ Hà có màu xanh đen của râu mọc lên, cộng thêm quầng thâm dưới mắt nữa khiến cho Từ Hà trông như trên dưới 30 tuổi rồi. Nhớ đến lần đầu tiên gặp Từ Hà, ấn tượng đầu tiên Tần Hoan thấy cũng nghĩ là ít nhất hắn đã 29 rồi, vậy mà hắn mới chỉ có 23.

Tần Hoan thu ánh mắt lại, trong lòng hơi dở khóc dở cười, lập tức điều chỉnh lại giọng nói, "Như vậy xem ra Từ ngỗ tác vẫn còn trẻ, Từ ngỗ tác căn bản không phải là tiện nô, lại còn từng đọc sách, Hoắc Đại nhân đương nhiên là muốn trọng dụng Từ ngỗ tác rồi. Đợi sau này nếu như có cơ hội thì Từ ngỗ tác có thể tìm một chức vị trong Tuần Lý viện, theo đó tương lai có lẽ còn có thể giúp đỡ dân chúng tháo gỡ các vụ án oan."

Đáy mắt Từ Hà sáng lên, chí ít hắn vẫn xuất thân từ lương dân chứ không phải tiện nô, mà Đại Chu ngoại trừ thi khoa cử ra thì vẫn còn chế độ thanh tra kiểm tra và chế độ quan lại thế tục truyền từ đời này sang đời khác. Chỉ cần hắn kiên định đồng ý làm, Hoắc Hoài Tín lại cho hắn một ít cơ hội thì con đường mà Tần Hoan nói này không hẳn là không thể đi. Hắn cũng đã từng suy nghĩ qua thế nhưng trong lòng lại không nắm chắc, hiện giờ Tần Hoan nói như vậy thì hắn lại nổi lên hy vọng vô hạn.

"Vâng, tại hạ nghĩ đến con đường tốt nhất cũng là như vậy, đa tạ cát ngôn của Cửu cô nương!"

Tần Hoan nghe thế thì bật cười, "Từ ngỗ tác khiêm tốn dốc lòng cầu học, cũng cần cù và thật thà, nhất định là có thể rồi."

Từ Hà cúi đầu bái lạy một cái thật sâu về phía Tần Hoan, trong lòng không hiểu sao lại càng tin phục Tần Hoan hơn nữa. Tần Hoan vừa cất lời vàng ngọc thì bản thân hắn liền thấy tự tin hơn không ít, "Bái tạ cát ngôn của Cửu cô nương, bái tạ..."

Lúc chỉnh đốn xong toàn bộ xương cốt thì thời gian đã không còn sớm nữa, đột nhiên Hoắc Hoài Tín mới đi rất nhanh từ hướng tiền viện vào, có thể do bên ngoài không tiện nói chuyện cho nên ông ta mời Yến Trì và Tần Hoan đến một gian phòng gần nhất.

"Tri phủ Đại nhân, làm sao thế?"

Từ Hà dè dặt hỏi, Hoắc Hoài Tín hậm hực, "Chuyện hạ độc không tra được, người kê đơn thuốc đúng chính xác là Tiền Bách Nhận, đi lấy thuốc là 2 tiểu nô, sắc thuốc cũng là mấy người trong viện bọn họ. Người có khả năng hạ độc nhấy chính là 2 tiểu nô lấy thuốc kia và người sắc thuốc, thế nhưng đã thẩm vấn cả ngày trời rồi, thậm chí đã đánh cả đến 30 gậy mà cả 4 đều không hề mở miệng."

Yến Trì nhăn mày, "Nếu như thật sự có ý muốn hại người thì cũng không thể dễ dàng nói ra thế được. Có điều mấy người này còn không biết là có động cơ gì?"

Hoắc Hoài Tín cười khổ, "Điểm kỳ quái chính là ở chỗ này, hôm nay Thế tử Điện hạ và Cửu cô nương cũng đã gặp 2 gia nô kia, bọn họ đã hầu hạ trong viện của Tần An từ khi còn nhỏ rồi. Còn 2 tiểu nô đi lấy thuốc kia cũng là được sinh ra từ trong Tần phủ, cha mẹ cũng là người hầu của Tần phủ, cho nên theo lý mà nói thì càng là gia đình sinh dưỡng trong phủ thì lại càng không dám mưu hại chủ nhân. Ngay cả Tiền Bách Nhận cũng không có lý do gì để mà hạ độc Tần An cả."

Hoắc Hoài Tín thở dài, Yến Trì lại hơi trầm ngâm, "Có lẽ còn có manh mối khác chúng ta còn chưa tìm được, ta có cảm giác chuyện này có liên quan đến Nhị di nương, ngày mai người của ta sẽ mang tin tức từ Dương huyện về đây, đến lúc đó lại xem xem có manh mối gì không."

Yến Trì dừng một chút rồi lại hỏi Hoắc Hoài Tín, "Tần An thì sao?"

Hoắc Hoài Tín cười khổ, "Vẫn còn đang phát điên rồi quậy phá lung tung, ban nãy còn vừa mới ho ra máu..."

Tần Hoan chau mày, ho ra máu chính là một chứng bệnh cực kỳ nghiêm trọng, đủ thấy độc tính đã ăn sâu vào cơ thể rồi. Có điều nàng cũng không hề có ý định đi qua đó xem Tần An mà chỉ nói, "Thuốc của ta ít nhất phải đợi 1 ngày mới có công hiệu."

Hoắc Hoài Tín vội nói, "Chuyện đó cũng không có gì phải vội, dù sao cũng đã chờ nhiều ngày rồi, có điều vẫn luôn không có manh mối gì về người đứng đằng sau màn này, không biết sau này người đó còn gây ra thêm chuyện gì nữa hay không."

Tần Hoan chỉ gật đầu mà không nói chuyện, Hoắc Hoài Tín thở dài rồi lau mồ hôi, "Một khi đã như vậy, tối nay thay thế hết đám người canh giữ từ hôm đầu kia đi. Thế tử Điện hạ cũng nên về Hầu phủ nghỉ ngơi thôi, đã liên tiếp 2 ngày 2 đêm rồi, ngay cả hạ quan cũng đã có chút không chịu đựng nổi. Chỉ cần thủ vệ trong phủ không lơ là là được, chúng ta trước mắt không cần phải vội."

Tất cả nha sai đã bận rộn suốt 2 ngày 2 đêm nay rồi, mặc dù là thay đổi người luân phiên thế nhưng Hoắc Hoài Tín và Yến Trì lại không hề rời khỏi Tần phủ. Mặt Hoắc Hoài Tín tràn đầy vẻ mệt mỏi lại râu ria xồm xoàm, Yến Trì mặc dù không rõ ràng như vậy thế nhưng đáy mắt cũng có vài tia máu rồi.

Yến Trì gật đầu, "Uh hiện tại cũng nên như vậy, nhất thời không vội vàng được."

Toàn bộ thi cốt đã được sắp xếp hoàn chỉnh, tất cả đều chất đống ở trong viện phía tây. Mắt thấy màn đêm đã dần buông xuống nên Hoắc Hoài Tín và Yến Trì đều rời khỏi Tần phủ, mặc dù vậy nhưng nha sai vẫn còn canh gác khắp nơi trong phủ.

Tần Hoan quay trở về Đinh Lan uyển, mới vừa ăn xong bữa tối thì Diêu Tâm Lan lại đến ngay bên ngoài cửa viện.

Đã rất lâu rồi Diêu Tâm Lan không hề đến Đinh Lan uyển, nay đột nhiên nàng đến liền khiến cho Tần Hoan có chút kinh ngạc. Diêu Tâm Lan vừa bước vào vừa cười nói, "Hai hôm nay trong phủ loạn quá, ta cũng không được phép ra ngoài đi bộ. Nghe nói Tri phủ Đại nhân và vị Thế tử Điện hạ kia rời đi khỏi rồi ta mới dám đi dạo, giờ trời tối rồi nên chẳng còn biết đi nơi nào thành ra mới đến chỗ muội ngồi một chút."

Tần Hoan đỡ Diêu Tâm Lan ngồi xuống, "Đại tẩu nên đi lại mỗi ngày nhiều một chút, chỗ muội vẫn còn nhiều trà ướp hoa quế mới hái mấy hôm trước lắm, Đại tẩu thử một ly chứ?"

Diêu Tâm Lan vỗ vỗ bàn tay này, "Thế thì còn gì bằng."

Mặc Thư cũng nói, "Tiểu thư gặp được Cửu tiểu thư thì tâm trạng cũng tốt lên nhiều lắm."

Tần Hoan cười cười rồi đi pha trà, Phục Linh lại kéo Mặc Thư ra ngoài nói chuyện, đợi đến lúc Tần Hoan bê một ly trà quay lại thì nhìn thấy Diêu Tâm Lan ngồi ngây người thất thần. Tần Hoan bước lại gần rồi nói, "Đại tẩu làm sao thế?"

Nói xong liền đặt ly trà xuống, "Đại tẩu nếm thử xem..."

Diêu Tâm Lan nhận lấy ly trà, không cố kỵ gì mà nhấp môi một ngụm, "Ừm... quả nhiên thơm ngọt..."

Tuy nói như vậy thế nhưng Diêu Tâm Lan chỉ nhấm môi rồi đặt ly trà xuống, Tần Hoan nhìn thoáng qua ly trà vẫn còn tràn đầy thì đã hiểu hóa ra Diêu Tâm Lan đến đây là có lời muốn nói.

"Cửu muội muội, nghe nói phụ thân... Những thi cốt đào ra từ dưới đáy giếng trong rừng trúc tím đều là có liên quan đến phụ thân?"

Ánh mắt Tần Hoan hơi tối lại, "Đại ca nói thế nào?"

Nói đến đây ngay cả đáy mắt Diêu Tâm Lan cũng tối lại, "Đại ca muội không nói gì cả, chỉ bảo ta đừng quan tâm nhiều như vậy, cứ dưỡng thân thể thật tốt để sinh con thôi..."


Tần Hoan khẽ cười, "Đại ca nói cũng đúng, chuyện trong phủ Đại tẩu không cần phải quan tâm đến."

Diêu Tâm Lan cười khổ, "Ta cũng không phải tiểu hài tử, trong phủ xảy ra chuyện thì đương nhiên ta cũng phải được biết. Cửu muội muội, muội nói cho ta biết đi, mấy thi cốt hài đồng này có phải do phụ thân..."

Diêu Tâm Lan nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, cho nên nàng đành gật gật đầu.

Sắc mặt Diêu Tâm Lan có vẻ phức tạp, nàng cười khổ, "Này đúng thật là... Ta cứ tưởng rằng gia phong Tần phủ nghiêm ngặt, nhưng... đúng là... Nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi rồi..."

Đương nhiên là chuyện này đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của Diêu Tâm Lan, cho nên nàng chẳng nghĩ ra được từ ngữ gì để miêu tả cả.

Tần Hoan thở dài, nếu như chuyện này xảy ra sớm hơn thì bất luận thế nào Diêu Tâm Lan cũng sẽ không gả sang đây. Hiện giờ ván đã đóng thuyền, Diêu Tâm Lan có để tâm chuyện này hay không thì cũng chẳng còn cách nào khác cả, "Đại tẩu chớ buồn, chuyện này... có lẽ là sẽ có chút ảnh hưởng đến Tần phủ, thế nhưng chỉ cần Đại ca còn ở đây thì chắc chắn Tần phủ sẽ không ngã đổ, chỉ hơi oan ức cho Đại tẩu rồi."

Đúng thật là Diêu Tâm Lan có hơi tủi thân, nàng lắc lắc đầu, "Thật ra chuyện ta oan ức hay không cũng không tính là gì cả, đã gả cho nhà người ta rồi thì cũng gặp phải mấy chuyện thế này thôi. Gia tộc hưng thịnh hay suy tàn cũng không phải phụ thuộc vào 1 người. Trong lòng ta cũng không mong được hưởng vinh hoa phú quý cùng Tần phủ, chỉ là chuyện cá nhân của mình Đại ca muội thì..."

Tần Hoan nhìn Diêu Tâm Lan ngạc nhiên, "Sao vậy? Đại ca làm sao?"

Diêu Tâm Lan mím môi mấy cái mới nói ra được, "Ta cảm thấy trong lòng Đại ca muội có người khác."

Tần Hoan trợn tròn mắt, "Vẫn là vì giấc mơ hôm đó ư?"

Diêu Tâm Lan bình tĩnh nhìn Tần Hoan, tựa hồ như đang đấu tranh xem có nên nói ra hay không. Mãi một lúc lâu sau Diêu Tâm Lan mới xoay người lại, đè thấp thanh âm nói, "Lần trước ta trên đường trở về đây bị ra máu, không phải do ta đi đường vất vả mà là... mà là do ta nghe thấy Đại ca muội gọi tên một người trong mơ, ta cứ tích tụ mãi trong lòng cho nên mới..."

Trong lòng Tần Hoan nhất thời hồi hộp, "Gọi tên người khác? Tên là gì?"

Diêu Tâm Lan cười khổ, "Ta nghe không rõ, thật đó, nhưng muội có tin tưởng vào trực giác của nữ nhân không? Giọng nói của hắn rất ôn nhu, chưa kể tên đó chắc chắn là tên của nữ tử. Thế nhưng không phải là tên ta..."

Bàn tay đặt trên đầu gối của Tần Hoan hơi siết lại, nỗi hồ nghi trong lòng bắt đầu trỗi dậy. Tần Sâm nói trong nhà Diêu Tâm Lan đã có vài người bị bệnh điên cho nên nàng mới thường xuyên nằm mơ, tinh thần lại hoảng hốt không phân rõ là mơ hay là thực, thế nhưng từ lúc chính tay nàng nhặt được miếng ngọc bội có chữ 'Diêu' kia thì chẳng lẽ lời Diêu Tâm Lan nói hoàn toàn là sự thật sao?

"Có khi... có khi là mấy lời tùy tiện vô nghĩa thôi, Đại tẩu đừng suy nghĩ nhiều..."

Trong lòng Tần Hoan có chút cảm giác bất lực, càng thêm không thích lời bao biện vừa rồi của mình, nàng chỉ là không muốn khuấy đảo khúc mắc giữa phu thê người ta mà thôi. Thế nhưng tựa hồ như Diêu Tâm Lan rất tín nhiệm nàng, nếu như Diêu Tâm Lan đã chọn nói ra tâm sự với nàng nhưng nàng lại chỉ khuyên bảo Diêu Tâm Lan đừng suy nghĩ quá nhiều, như thế có vẻ như hơi tàn nhẫn.

Trong mắt Diêu Tâm Lan quả nhiên có chút thất vọng, nàng nhìn Tần Hoan giây lát rồi thở dài, "Thôi, suy cho cùng thì tuổi tác Cửu muội muội vẫn còn nhỏ, không biết giữa 2 người sau khi yêu đương sẽ có cảm giác gì. Cũng có thể là do ta đa nghi, thế nhưng có rất nhiều chuyện đều đã..."

Nói xong Diêu Tâm Lan lại hỏi ngược lại Tần Hoan, "Cửu muội muội, vậy ta hỏi muội, muội muốn tìm vị hôn phu như thế nào?"

Tần Hoan hơi giật mình, "Cái này, muội vẫn chưa nghĩ đến..."

Diêu Tâm Lan cười khổ rồi cúi đầu thở dài, "Trước đây đã từng có rất nhiều thanh niên tài năng với tuấn tú đến cửa cầu hôn ta, thế nhưng ta đều không đồng ý, chỉ đơn giản là do ta cảm thấy bọn họ đều không phải là người chung tình. Thế nhưng khi Đại ca muội đến cầu hôn đã từng nói hắn tuyệt đối không nạp thiếp, cả đời này trong lòng sẽ chỉ có một mình ta. Vốn rằng lúc đó ta không tin thế nhưng hắn nói từ nhỏ đã nhìn thấy mẫu thân mình bị phụ thân lạnh nhạt, mà phụ thân lại suốt ngày tầm hoa vấn liễu. Ban đầu là ông ấy chỉ nuôi dưỡng hồng nhan tri kỷ ở ngoại trạch thôi, nhưng sau này lại ngang nhiên đón vào trong phủ, sau đó nữa là bắt đầu nạp thiếp hết người này đến người khác. Hắn nói hắn chịu đủ rồi, về sau tuyệt đối sẽ không giống như phụ thân mình, cho nên trong lòng ta lúc đó rất cảm động rồi mới tin tưởng hắn."

"Hiện tại Đại tẩu lại không tin Đại ca nữa sao?"

Tần Hoan hỏi dò, trong mắt Diêu Tâm Lan lại nổi lên ánh nước, "Trước kia thì tin còn giờ thì không, ta..."