Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 110: Hài cốt sáu ngón (1)




Chương 110: Hài cốt sáu ngón (1)

"Uống thuốc theo đơn này 3 ngày, đơn thuốc này 1 là để giải độc, 2 là để ngăn chặn bệnh hoa liễu. Có điều bệnh hoa liễu khó chữa cho nên ta cũng không hoàn toàn nắm chắc, thành ra cũng không biết có thể kéo dài thêm được mấy ngày."

Tần Hoan viết xong rồi đưa đơn thuốc cho gia nô hầu hạ Tần An, gia nô này biết y thuật cao minh của Tần Hoan thế nên cảm kích không thôi, hắn tạ ơn không ngớt rồi mới ra ngoài lấy thuốc. Tần Hoan đứng dậy sau đó lại đi vào buồng nhìn thoáng qua Tần An đã bị trói ở trên giường, trong mắt nàng lại không hề có vẻ thương hại như khi nhìn các bệnh nhân khác.

Yến Trì đứng ở phía sau lưng nàng, một lát sau mới khẽ nói, "Đi thôi, ta đưa ngươi trở về."

Tần Hoan gật đầu sau đó xoay người đi ra khỏi viện.

Náo loạn qua đi thì sắc trời vẫn còn sớm, Tần Hoan ngước mắt lên nhìn thì thấy vòm trời một mảnh màu xanh thẳm trong veo, ánh bình minh vẫn còn như ẩn như hiện nơi chân trời tạo thành một dải ánh vàng tươi lan tỏa ra giữa nền trời xanh lam, lại giống như một bức tranh sơn dầu với màu xanh chủ đạo, rồi lại được rắc thêm một lớp bột vàng lên trên.

Bình minh thời tiết man mát kèm theo những cơn gió nhẹ phất phơ thổi đến khiến cho Tần Hoan cảm thấy hơi lạnh, nàng khép vạt áo lại. Nàng vừa cúi xuống thì thấy hoa cỏ mọc ven đường đã phủ một lớp sương mỏng nhẹ như băng, nàng khẽ thở ra rồi nhíu mày, "Thời tiết đúng là nói lạnh là lạnh ngay, vẫn còn chưa đến tháng 10 mà."

Phục Linh hầu hạ bên cạnh, Yến Trì cũng ở đây thế nhưng nàng lại đánh bạo nói, "Tiểu thư quên rồi à, mấy năm nay ở phía nam đến thời điểm này đều lạnh như thế, chẳng qua là vừa lạnh vừa ẩm ướt mà lại không có tuyết rơi."

Tần Hoan gật đầu, "Ừ, thì ra là thế."

Yến Trì vốn đang nhìn ngắm vòm trời trong sạch như nước kia, nghe thấy thế liền nhìn lướt qua Tần Hoan rồi chau mày, "Lúc ngươi rơi xuống hồ đã bị thương ở đầu? Bây giờ còn có chỗ nào không khỏe nữa không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Lúc mới tỉnh lại thì hơi đau đầu, hiện tại đều đã khỏi rồi, chỉ là những chuyện trước đây đều không nhớ rõ lắm thôi."

Đôi mắt Yến Trì chăm chú nhìn nàng, giữa đồng tử đen thăm thẳm hiện lên một tia nghi hoặc xen lẫn với dò xét, "Những chuyện trước đây không nhớ rõ lắm... Mất trí nhớ? Như vậy có lẽ trong đầu vẫn còn có chỗ nào đó bị tổn thương, người ta nói dao sắc không gọt được chuôi, sao ngươi không đi tìm đại phu khác xem bệnh cho ngươi? Nếu như để lại tai họa ngầm gì đó thì tương lai nhất định sẽ gây ra biến chứng rất lớn."

Mặc dù Yến Trì không tinh thông y lý thế nhưng hắn chinh chiến sa trường quanh năm, cho nên hiểu được nhiều loại nội thương và ngoại thương. Trên chiến trường có nhiều người mặc dù không hề nhìn thấy thương tích bên ngoài thế nhưng nội tạng hay bên trong đầu đều bị hủy rồi, đại phu trong quân thường hay nói trong đầu có máu tụ, hoặc nội tạng bị va đập vỡ nát, bên ngoài không nhìn ra cái gì thế nhưng bắt buộc phải uống thuốc.

Tần Hoan lắc đầu, "Sợ nhất là thương tổn đến xương cốt hoặc là trong não có máu tụ, có điều sau này ta không còn đau đầu nữa, đại khái là không cần thiết phải xem đại phu đâu, có lẽ do một kinh mạch nào đó bị tổn thương, cho nên quên đi chuyện trước đây cũng là có khả năng."

Đại phu tinh thông về nhiều loại kinh mạch thì đương nhiên Yến Trì hiểu được, bản thân Tần Hoan cũng là đại phu, hiểu biết về các loại bệnh tật đương nhiên cũng sẽ không chủ quan về bệnh của chính mình, cho nên Yến Trì không nhiều lời về chuyện này nữa, hắn hỏi lại, "Đêm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Khóe mắt Tần Hoan giật giật một cái, "Kỳ thật cụ thể thế nào thì ta đã quên mất rồi, đại khái là vì thời tiết ngột ngạt cho nên trong lòng ta cũng thấy hơi khó chịu, định đi dạo quanh hồ bán nguyệt một chút, thế nhưng đột nhiên trời lại đổ mưa to khiến cho ta giật mình mà trượt chân rơi vào trong hồ."

Yến Trì nheo mắt, "Hồ bán nguyệt trong Tần phủ các ngươi ta đã nhìn qua, trừ phi ngươi vốn có ý định coi thường mạng sống của mình chứ không thì cũng sẽ không đi đến sát bên cạnh hồ. Nếu không đi sát cạnh hồ thì làm sao mà trượt chân được?"

Tần Hoan thở dài, Yến Trì vốn suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, cho nên lời nói dối tùy tiện cũng không thể nào gạt được hắn.

"Có thể lúc đó ta thật sự có hơi hoảng hốt, hoặc đúng là có ý nghĩ coi thường mạng sống mình đi. Hiện tại ta đã không còn nhớ rõ lắm, có điều chuyện đã qua rồi, trải qua chuyện đó một lần thì cõi lòng ta cũng mở mang ra rất nhiều."

Yến Trì chau mày nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, nếu tính tình Tần Hoan đã như thế này, chẳng lẽ nàng cũng đã từng có ý nghĩ muốn phí hoài mạng sống?

Hoặc là, đúng như lời Bạch Phong nói, tính tình nàng từ sau khi rơi xuống hồ thì mới thay đổi lớn đến vậy?

Trong mắt Yến Trì tràn đầy nghi vấn, thế nhưng chỉ dìm nghi vấn này ở trong lòng mà không hỏi gì thêm nữa.

Yến Trì nói tiễn Tần Hoan thì đương nhiên là tiễn nàng về đến tận Đinh Lan uyển, "Đêm qua lại đào ra 2 bộ hài cốt, có lẽ chính là 2 bộ cuối cùng rồi, chỉ hy vọng thuốc của ngươi khiến cho Tần An sớm có chuyển biến tốt. Chuyện năm đó mặc dù đã biết là tác phẩm của Tần An thế nhưng dù thế nào cũng phải để chính miệng ông ta nói ra chi tiết..."

Tần Hoan gật đầu, "Được, ta đợi để hỗ trợ phía sau."

Yến Trì lên tiếng, "Ừ, không cần sốt ruột, mau vào trong đi."

Tần Hoan xoay người đi vào trong, đáy lòng vẫn suy nghĩ chuyện của Tần An hôm nay. Tần An bị người ta hạ độc, mà đã hạ nhiều ngày nay rồi, độc tính tích lũy nên mới đột nhiên phát điên, tinh thần lại hoàn toàn kích động nên ngay cả chuyện năm đó cũng không che giấu được. Người hạ độc này nhất định có liên quan đến người bị hại năm đó, rất có khả năng cũng chính là hung thủ đã giết Liễu thị và Lưu Xuân.

Vừa bước vào phòng, Phục Linh đã không nhịn được mà cắn răng nói, "Tam lão gia quả thật là quá thương thiên hại lý rồi, vậy mà lại có sở thích luyến đồng, ngay cả Lục tiểu thư cũng không nhận ra. Lão phu nhân cũng không nhìn nổi nữa, rõ ràng là bà ta đang cố gắng kéo dài thời gian..."

"Nếu như hài tử của nô tỳ bị người khác đối xử như vậy, nô tỳ thật sự là ngay cả ý định giết hắn cũng sẽ có."

"Bao nhiêu năm nay nô tỳ chưa từng gặp cảnh như vậy... Người phát điên đến nhường đó, nếu như nô tỳ có phụ thân như thế thì thà chết đi còn tốt hơn. Bản thân ông ta đã là tội nhân, lại còn làm liên lụy đến toàn bộ người trong nhà không ai được sống yên ổn."

Tần Hoan chạy ra ngoài từ sớm nên vẫn còn chưa ăn sáng, Phục Linh ở bên cạnh vừa bày cơm canh ra vừa nói, lông mày nhíu chặt lại một chỗ. Mặc dù nàng không được học hành gì nhiều, thế nhưng cũng không biết cách mắng chửi người ta, suy nghĩ một lúc cũng không thốt ra được mấy lời trách mắng.

Sắc mặt Tần Hoan cũng hơi tối lại, nàng vừa ngồi xuống vừa nói, "Phàm là những kẻ phạm phải tội lớn ngập trời thì đều là vạn lần chết cũng không đáng tiếc, chẳng qua trong có có một số người phạm tội là do bị dồn ép, có người do bất đắc dĩ, còn có người chỉ do tham lam dục vọng của bản thân mà phạm tội ác lên người hài tử, thật sự là ta rất rất không muốn cứu chữa."

"Tiểu thư kê đơn, sẽ chữa khỏi cho Tam lão gia hay sao?"

Tần Hoan lắc đầu, "Bệnh của ông ta nghiêm trọng hơn Tần Lệ rất nhiều, lại cộng thêm bị trúng độc nữa nên nghiễm nhiên đã bước 1 chân vào quan tài rồi. Nhưng vụ án này còn cần khẩu cung của ông ta, thuốc của ta chẳng qua chỉ giúp ông ta kéo dài mạng sống hơn được chút thôi."

Tần Hoan nói xong thì trong lòng cũng chẳng có chút lăn tăn nào cả. Nếu như năm đó không vì lời thề khi gia nhập làm môn hạ của Dược Vương cốc thì thậm chí nàng còn muốn thêm vào trong thuốc thêm chút chất độc. Người như ông ta cho dù có bị thối rữa rồi chết dần chết mòn trong đau đớn nhất thì cũng không đủ để đền bù cho tội ác mà mình gây ra. Nghĩ đến đây đột nhiên Tần Hoan nghĩ đến hung thủ giết Lưu Xuân và Liễu thị.

Gia nghiệp Tần phủ rất rộng, chẳng có lý do gì mà lại có người nghĩ đến đi đào giếng hoang của Tần phủ cả. Cho dù có thật sự đào ra được thi hài của Nhị di nương thì cũng không đủ để thuyết minh được cái gì, nếu như không có Yến Trì ở đây mà chỉ dựa vào sự ba phải của Hoắc Hoài Tín thì chỉ sợ cũng chẳng dám cứng rắn gì với Tần phủ. Còn nếu là nàng, nàng cũng không đảm bảo bản thân mình sẽ không dùng những thủ đoạn cực đoan để làm lộ chuyện này ra.

Đúng là giết người sẽ phải chịu trừng phạt, pháp lý và nhân tình đối với thường dân có lẽ nặng nhẹ khó đoán, thế nhưng Tần Hoan đã đi theo phụ thân nhiều năm, trong lòng từ sớm đã gieo xuống hạt mầm pháp lý lớn hơn nhân tình. Cho nên khi làm rõ chân tướng phía sau, hung thủ và người chết năm đó có quan hệ gì để dẫn đến bi kịch nối tiếp bi kịch, dù nàng có đồng tình thương hại thì luật pháp Đại Chu cũng sẽ không.

Ăn sáng xong xuôi Tần Hoan lại đi sang phía rừng trúc tím, ở đây lại đào ra thêm một bộ thi hài nữa, lần này tổng cộng là đã đào ra được 13 bộ rồi. Mãi cho đến tận chiều thì Tần Hoan và Từ Hà mới rửa ráy sạch sẽ 13 bộ hài cốt rồi gom góp lại đầy đủ.

"Cửu cô nương, Tri phủ Đại nhân nói có lẽ là đã hết rồi."

Từ Hà đi ra từ trong rừng trúc, mà từ chỗ giàn hoa đến miệng giếng bên trong rừng trúc tím kia hiện tại đã bị đào ra một con kênh rất sâu, đây là do mấy chục nha sai trong nha môn Tri phủ đào liên tục 2 ngày 2 đêm. Hiện tại toàn bộ bên dưới bùn nhão đều bị lật xới lên, ngoại trừ mấy mảnh nhỏ như xương ngón tay hay răng thì những xương cốt khác đều đã được tìm thấy.

"Cũng không còn thiếu gì nữa." Tần Hoan còn đang thu dọn trên trường án, mặc dù còn chưa biết danh tính những thi cốt trước mặt, thế nhưng ít nhất để đến lúc hạ táng sau này không khiến cho thi cốt không được trọn vẹn. Tần Hoan không tin quỷ thần thế nhưng nàng cực kỳ nghiêm túc tưởng niệm người đã khuất.

"Thật sự là một công việc lớn, 2 ngày 2 đêm này các huynh đệ trong nha môn đều mệt muốn chết, đây nếu như là đi làm công thì có lẽ cũng đã xây xong được một ngôi nhà rồi. Ban nãy Tri phủ Đại nhân cũng nói bổng lộc tháng này mỗi người được tăng thêm 1 lượng, coi như là bù lại sự vất vả của mọi người trong vụ án này cùng với án trước ở trong Hầu phủ..."

Từ Hà nói xong thì đáy mắt sinh ra chút ý cười, như là cực kỳ thỏa mãn. Tần Hoan cũng cong cong môi, danh tiếng thanh quan của Hoắc Hoài Tín quả nhiên không phải tự nhiên mà có được. Mặc dù ông ta không phải vị thanh thiên của tiền triều kia thế nhưng cũng không khiến cho người khác tìm được sai lầm.

"Hôm nay ghi chép lại hết những thứ này, ngày mai đã có thể mang hài cốt đến nha môn rồi." Từ Hà nói xong thì đã cầm lấy giấy bút trên bàn, "Trong mấy người này, lớn nhất là 12 tuổi, ít nhất mới 8 tuổi. Haizz, đúng thực là khiến cho người ta thổn thức... Cũng không biết các nàng là người ở nơi nào, nhà ở đâu, trong nhà còn người nào khác hay không."

Mặc dù trong mắt mọi người thì Từ Hà chính xác chỉ là một nô dịch, thế nhưng dù sao thì hắn cũng từng đọc sách, dáng vẻ hoàn toàn giống với các thư sinh. Hắn cũng thổn thức giống hệt như Phục Linh sáng nay nên cứ nói một thôi một hồi không dừng lại được, "Đều là tiểu nữ nhà lành, nếu như trong nhà còn có huynh đệ tỷ muội khác thì còn đỡ, chứ nếu như không có thì cha mẹ các nàng giờ cũng đến tuổi 40 rồi, sinh được một nữ nhi duy nhất mà lại mất tích, hiện giờ lão phu lão thê sống với nhau qua ngày, nếu như có chút tiền bạc thì thôi, còn nếu không có thì đúng là cực kỳ đau khổ..."

Tần Hoan nhìn Từ Hà, "Trong nhà Từ ngỗ tác còn có người nào nữa không?"

Đột nhiên Từ Hà bị hỏi nên thuận theo trả lời, "Đã không còn ai rồi, trong nhà chỉ có duy nhất lão phụ thân thì đã qua đời từ 5 năm trước rồi, phụ thân ta trước kia cũng là người đọc sách, sau cũng làm tiên sinh dạy học trong thôn được vài ngày. Có điều sau này phụ thân bệnh nặng nằm mãi trên giường không dậy nổi cho nên cứ dần dần như vậy mà ra đi, cũng là tại ta vô dụng."

Đáy mắt Tần Hoan hơi tối lại, "Chẳng trách ngươi đọc sách lại còn biết chữ, vậy sau này làm thế nào mà lại làm ngỗ tác?"

Từ Hà thở dài nhưng trên mặt không hề có ý oán trách gì, "Để chữa bệnh cho phụ thân nên phải tiêu hết sạch tiền tài trong nhà, cũng may nhờ vào một biểu thúc hỗ trợ cho nên mới lo xong được hậu sự cho phụ thân. Thế nhưng sau đó tại hạ lạ chẳng biết phải làm gì, dù sao cũng phải có nghề để nuôi sống bản thân, nhưng tại hạ cũng hơi mông lung, nói đọc sách mà lại không hề thông qua thư viện. Cũng vẫn là nhờ vị biểu thúc kia, ông ấy là ngỗ tác ở huyện Hi Thủy phía tây của Cẩm Châu, ông ấy nói mình không có gì để dạy cả, nên mới hỏi tại hạ có muốn học nghề ngỗ tác hay không..."