Chương 109: Nghiệp chướng nặng nề (1)
"Đang yên đang lành sao lại phát điên rồi?" Tần Hoan vừa đi vừa hỏi.
Yến Trì đi bên cạnh nàng, nghe thấy thế cũng lên tiếng, "Vẫn còn chưa biết vì sao, vốn là bên ngoài viện của Tần An cũng có người canh chừng, chỉ là gần nửa canh giờ trước đột nhiên Tần An cứ như người điên mà chạy từ trong viện ra. Hai nha sai đứng ở cửa viện lại không giữ lại kịp, cũng may mà ngay sau đó đã đuổi theo khống chế được Tần An, có điều người đúng là không ổn rồi..."
Tần Hoan nhíu mày, "Hai ngày nay là Tiền Bách Nhận xem bệnh cho ông ta?"
Yến Trì gật đầu, "Phải, là Tiền Bách Nhận đang xem bệnh cho ông ta, thuốc cũng do Tiền Bách Nhận mang đến."
Tần Hoan xách váy lên, bước chân cũng đi nhanh hơn một chút. Là Tiền Bách Nhận xem bệnh cho Tần An, thuốc cũng phải qua tay Tiền Bách Nhận, chắc chắn hắn không có lá gan lớn đến mức dám mưu hại Tần An, vậy thì tại sao đột nhiên Tần An lại phát điên?
Bệnh hoa liễu mặc dù là nghiêm trọng thế nhưng không hề khiến cho người ta điên loạn. Nghe thấy miêu tả của Yến Trì thì Tần Hoan nhận thấy 1 là Tần An bị kích thích đến mức thực sự phát điên, 2 là bị trúng độc...
Từ nội viện đi ra ngoại viện, còn chưa đến gần Tần Hoan đã nhìn thấy Lâm thị và Tần Sâm đứng ở phía trước tiền viện. Đứng đầu đám người là Tưởng thị, Thái Hà vừa đỡ lấy bà ta lại vừa đứng lý luận cùng với nha sai ở cửa viện.
"Có chư vị nha sai canh giữ ở đây rồi, lão phu nhân chúng ta chỉ là muốn vào trong thăm lão gia thôi. Bệnh tình lão gia nguy kịch, sao lão phu nhân có thể không đến gặp mặt lão gia chứ? Xin chư vị hiểu cho tấm lòng thương con của lão phu nhân."
Tiếng nói Thái Hà rất khẩn thiết, thế nhưng nha sai ngoài cửa lại không dám buông lỏng. Không chỉ có Hoắc Hoài Tín hạ lệnh mà còn có cả Yến Trì, một khi lệnh này đã hạ xuống thì toàn bộ nha sai không ai dám làm trái.
Thái Hà quay đầu nhìn thoáng qua Lâm thị và Tần Sâm, sau đó lại nói tiếp, "Chư vị, chỗ này dù sao cũng là Tần phủ, mỗi lời nói mỗi hành động của lão phu nhân đều có chư vị quan sát thì làm sao có thể gây ra chuyện gì được chứ? Chúng ta thật sự là chỉ đến thăm lão gia thôi, nghe nói vừa rồi lão gia đột nhiên trở bệnh nặng, chư vị thông cảm cho tấm lòng yêu con của lão phu nhân một lần đi."
Mặc kệ Thái Hà nói như thế nào thì nha sai vẫn nhất mực không đồng ý, còn trên mặt Tưởng thị có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Tần Hoan nhìn sang Yến Trì, lông mày Yến Trì hơi nhăn lại, phần lớn hạ nhân đã bị điều ra ngoài, bởi vậy mới tạo cho Tưởng thị cơ hội này, chẳng thế thì làm sao tin Tần An phát điên đã truyền đến tai bà ta nhanh như vậy được.
"Mau, nhanh lên... Tổ mẫu đang ở phía trước..."
Yến Trì còn chưa đến gần thì có một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng họ. Tần Hoan và Yến Trì cùng quay đầu lại, nhìn thấy Tần Tương và Tần Sương được một tiểu nô dẫn đường đang đi đến đây.
Lông mày Tần Hoan nhíu chặt lại, chẳng lẽ Tần An thật sự phải chết?
Tần Sương và Tần Tương lo lắng chạy đến đây, nhưng vừa nhìn thấy Yến Trì và Tần Hoan ở phía trước thì bước chân cũng dần chậm lại.
Hai tỷ muội liếc nhau sau đó lập tức hơi cúi thấp đầu xuống, chỉ dám liếc mắt nhìn thoáng qua bóng lưng Yến Trì. Yến Trì chỉ hơi chau mày rồi bước nhanh đến cửa viện, Tần Sâm là người đầu tiên nhìn thấy Yến Trì nên vội vàng quay lại hành lễ.
"Bái kiến Thế tử Điện hạ..."
Lâm thị nhún người, Thái Hà lắc lắc cánh tay nhắc nhở Tưởng thị cho nên bà ta cũng quay lại hơi khẽ cúi đầu chào Yến Trì.
Yến Trì châm biếm, "Lão phu nhân đang làm gì vậy?"
Tưởng thị cụp mắt, hôm nay bà ta mặc hoa phục màu tím đậm, búi tóc cũng cực kỳ chỉnh tề. Mặc dù vậy nhưng khi Tần Hoan nhìn sang Tưởng thị, nàng cảm thấy cái vỏ bọc trang nghiêm phách lối kia của bà ta sắp chịu không nổi nữa rồi.
"Tần phủ xảy ra chuyện như vậy, lão thân không hề oán trách việc nha môn canh giữ Tần phủ không khác gì nhà giam, thế nhưng hiện nay nhi tử ta bệnh nặng, nghe nói đã cực kỳ nguy kịch rồi cho nên lão thân không thể nào không được nhìn mặt nó lần cuối."
Nói đến đây Tưởng thị liếc mắt nhìn Yến Trì một cái, "Cho nên vẫn xin Thế tử Điện hạ đồng ý cho vào."
Yến Trì nhìn Tưởng thị sau đó đảo mắt qua nhìn Lâm thị và Tần Sâm đứng bên cạnh, ngay lúc tất cả đang cho rằng hắn sẽ không đồng ý thì Yến Trì lại thản nhiên nói, "Lòng yêu thương con cái của lão phu nhân khiến cho người ta cảm động, để bà ấy vào."
Mấy nha sai nghe thấy thế thì mới lui ra, Yến Trì là người đầu tiên bước vào trong viện. Tần Hoan nhún người hành lễ với Tưởng thị và Lâm thị rồi cũng đi theo vào trong. Tần Sương và Tần Tương ở phía sau liếc mắt nhìn nhau một cái, Tưởng thị nắm chặt cây gậy chống sau đó mới chậm rãi xoay người lại. Sắc mặt cả nhóm người đều đặc biệt u ám, chỉ có Tần Sương mở to mắt nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không hề có vẻ bi thương trên mặt.
Ngoại trừ Tần Sâm và Lâm thị thì Tưởng thị cũng rất hiếm khi đến tiền viện, Tần Tương và Tần Sương lại càng ít đến hơn. Tần Sương nhìn xung quanh một chút rồi khẽ nói, "Có cần gọi Nhị ca đến không?"
Tần Sương thở dài, "Thế thì không gọi nữa, Nhị ca cũng bệnh nặng."
"Aaaa... Các ngươi buông ra..."
Tần Sương vừa dút lời thì trong phòng chính vang ra một tiếng hét bén nhọn!"
Tần Sương sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nàng tóm lấy cánh tay Tần Tương theo bản năng. Mặc dù nàng còn đang giận dỗi Tần Tương thế nhưng hiện tại bên cạnh nàng chỉ có mỗi mình Tần Tương có thể túm mà thôi nên đành túm tạm. Bản thân Tần Tương cũng bị hoảng sợ, lại bị Tần Sương bất ngờ túm lấy nên nàng lập tức nhăn nhó!
"Còn ra thể thống gì nưa, ngươi mau buông ra cho ta!"
Tần Sương căn bản không thèm nghe, bàn tay bé nhỏ mập mạp túm chặt lấy cánh tay Tần Tương. Đến lúc phản ứng lại kịp thì đột nhiên Tần Sương lên tiếng, "Là phụ thân sao? Vừa rồi là phụ thân kêu à?"
Tần Tương gật đầu ghét bỏ, "Không phải phụ thân thì là ai..."
Trên mặt Tần Sương hơi mơ hồ, "Phụ thân bị làm sao vậy..."
Vừa nói đến đây thì Tần Sương nhìn thấy Yến Trì và Tần Hoan đang đứng ở ngay bên cạnh cửa phòng chính. Hiện tại cửa phòng đã bị mở ra, Tần An bị 2 gia nô lôi kéo bên trong phòng, có vẻ như muốn ấn ông ta xuống đất, thế nhưng sức lực Tần An rất lớn, mới thế mà đã sắp tránh thoát ra được rồi.
Hoắc Hoài Tín và Từ Hà cùng đứng ở góc tường bên cạnh, không biết vạt áo Hoắc Hoài Tín có bị Tần An kéo hay không mà hiện tại trông hơi xô lệch, ông vừa lau mồ hôi vừa nói, "Tần huynh à, huynh đừng có làm loạn nữa, chuyện lần này không thể làm loạn cho qua được đâu."
"Buông ra... Buông..."
"Ta... Các ngươi giam giữ ta làm gì? Các ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta phải nói cho Đại ca biết, để cho hắn ta đến trừng trị các ngươi!"
Tần An gào thét đến mức khàn cả tiếng, vạt áo cũng tán loạn xô lệch cực kỳ, cả búi tóc lẫn trâm cài bị ông ta vùng vẫy rơi hẳn xuống đất. Hiện tại tóc tai ông ta rối tung không khác gì kẻ điên, lại cộng thêm ngôn từ cuồng loạn vô nghĩa, đúng thật sự là trạng thái của kẻ phát điên.
Hoắc Hoài Tín cười khổ nhìn Yến Trì giây lát, thấy hắn không nói câu gì mà chỉ lạnh lùng đứng đó khiến cho ông âm thầm thở dài.
Yến Trì xuất thân từ trong Sóc Tây quân, nếu như hắn không kiên nhẫn nổi với Tần An mà động thủ, chỉ sợ Tần An phải mất đi nửa cái mạng. Nghĩ đến đây Hoắc Hoài Tín mới trượng nghĩa khuyên nhủ một lần cuối cùng, "Tần huynh, huynh đừng náo loạn nữa, huynh cứ lúc thì sống lúc thì chết chẳng qua là vì muốn che giấu chuyện năm xưa thôi. Thế nhưng mấy bộ thi cốt của tiểu hài tử kia đã được bọn ta..."
Hoắc Hoài Tín còn đang mải tận tình khuyên bảo thì đột nhiên đáy mắt Tần An sáng lên, "Hài tử?"
Có vẻ như ông ta không nghe được hai chữ 'thi cốt' cho nên mới ngay lập tức ngừng vùng vẫy lại, trên mặt lộ ra vẻ tham lam thèm muốn rồi tìm kiếm xung quanh. Chỉ chớp mắt sau Tần An đã thấy được Tần Hoan đứng ở ngay hàng đầu.
Yến Trì chau mày bước sang trái một bước che chắn Tần Hoan lại phía sau. Tần An vừa ngước mắt lên nhìn thấy Yến Trì thì đột nhiên giống như bị dọa sợ đành phải lui lại một bước.
Thế nhưng ông ta cứ như mê muội rồi, không nhìn được Tần Hoan thì ánh mắt lại đảo mấy vòng ra ung quanh, đột nhiên ông thấy được loáng thoáng bộ váy áo màu tím nhạt, đáy mắt ông sáng rực lên rồi ngay vào lúc không ai ngờ được đột nhiên ông cứ như mãnh thú, tránh thoát được sự chế trụ của 2 gã gia nô mà điên cuồng vọt đến phía Tần Tương và Tần Sương đứng ở tuốt phía sau.
Hai gã gia nô kia đã giữ Tần An khá lâu rồi nên giờ có hơi mệt mỏi nên buông lỏng tay, thấy ông ta đột nhiên không vùng vẫy cho nên trong lòng hơi buông lỏng, nhưng không ngờ đột nhiên ông ta lại bắt đầu vùng vẫy trở lại, vừa mới không chú ý một cái ông ta đã vụt thoát được ra ngoài rồi.
Nhìn thấy Tần An vọt sang đây, Tần Sâm cũng là nam tử cho nên hơi nhanh nhẹn hơn người khác.
Hắn tiến lên trước ngăn lại đường đi của Tần An đồng thời cũng che chắn cho Tần Sương, thế nhưng Tần An cứ như đã tẩu hỏa nhập ma, cứ thế mà cực kỳ khéo léo lướt thân thể vòng qua người hắn. Tần An vừa vòng qua người Tần Sâm xong thì Tần Tương phản ứng không kịp nên đã xuất hiện ngay trước mặt ông ta, ông nở nụ cười bỉ ổi rồi giang hai tay ra bổ nhào vào Tần Tương...
"Á..."
Tần Tương và Tần Sương ban đầu đứng ở chỗ cách Tần An khá xa, ở ngay trước mặt mọi người, hai người chỉ mơ hồ trông thấy Tần An bị gia nô khống chế rồi giãy giụa không thoát ra được, không ngờ được Tần An lại đột nhiên xông thẳng đến chỗ các nàng.
Cho dù từ trước đến nay Tần An mặc sức hưởng lạc, không quan tâm đến chuyện trong nội trạch, thế nhưng dù sao cũng vẫn có thể thường xuyên gặp mặt ông ta. Mỗi lần nhìn thấy Tần An thì đều là lúc ông ta áo mũ chỉnh tề, coi như có vài phần phong độ, thế nhưng hôm nay ngay từ đầu đã thấy Tần An quần áo xô lệch, sau đó lại nghe thấy ông ta hồ ngôn loạn ngữ, Tần Tương và Tần Sương ban đầu mới chỉ kinh ngạc thôi chứ chưa phản ứng kịp, chưa gì đã thấy Tần An giống như mấy tên dê xồm bỉ ổi bên ngoài lao thẳng đến chỗ mình...
Tần Tương ban đầu mới chỉ nhìn thấy một gương mặt mọc đầy vết đỏ tím lở loét, còn đang cảm thấy sợ hãi thì ngay sau đó đã có một lực va chậm rất mạnh đập lên vai mình khiến cho cả người bị đánh bay ra ngoài!
Nỗi sợ hãi ngay lập tức lan tràn ra toàn thân Tần Tương, lúc nàng ngã nhào xuống đất thì Tần An cũng đồng thời cùng nàng ngã lăn ra. Tần Tương sợ đến mức gào lên thật to rồi sao đó khóc òa lên. Còn phía bên này Tần An lại muốn bò sang sát bên người Tần Tương, trông thấy thế Tần Sâm cũng lao đến trực tiếp nắm lấy gáy ông ta rồi kéo lên...
Đương nhiên Tần An vẫn còn vùng vẫy thế nhưng 2 gia nô ban nãy đã phản ứng kịp rồi xông đến chế trụ Tần An lại. Tưởng thị và Lâm thị đứng bên cạnh mặt trắng không còn giọt máu, Lâm thị thì vừa đau lòng vừa tức giận đi đỡ Tần Tương dậy, còn Tưởng thị lại ra sức nện cái gậy chống xuống đất, "Nghiệp chướng! Ngươi đúng là nghiệp chướng mà! Dáng vẻ này của ngươi chi bằng chết đi còn tốt hơn..."
Từng cơn từng cơn tức giận kéo đến khiến cho Tưởng thị đầu váng mắt hoa, cả người suýt nữa thì không đứng nổi nữa. Lâm thị đỡ Tần Tương từ dưới đất dậy, nàng vừa khóc vừa hỏi, "Mẫu thân, phụ thân muốn làm gì thế..."
Lâm thị cực kỳ đau lòng, vòng tay ôm Tần Tương vào ngực, "Phụ thân con mắc bệnh phát điên rồi, con không cần phải sợ."
Tần Tương vừa khóc vừa suy nghĩ, đến lúc nàng đột nhiên hiểu ra được thì trợn tròn mắt, "Phụ thân... Phụ thân có phải thích tiểu hài tử hay không... Nhưng thi cốt dưới giếng là do phụ thân..."
Tần Tương còn chưa dứt lời thì Lâm thị đã giơ tay lên bịt chặt miệng nàng ta.
Tần Sương đứng bên cạnh hốc mắt cũng đỏ hồng, "Những hài tử này đều là luyến đồng do phụ thân nuôi dưỡng?"
(Luyến đồng: d/â/m ô trẻ con)
Tần Sương cũng bị dọa đến mức cực kỳ sợ hãi, mặc dù Tần Sâm đã cứu nàng thế nhưng khoẳng khắc vừa rồi nàng cũng hoảng hốt không kém gì Tần Tương. Hiện tại nhìn thấy Tần Tương khóc không kịp thở thì nàng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt theo.
"Láo xược, nói bậy bạ cái gì đó..." Tưởng thị cả người đã run rẩy tựa hồ như sắp đứng không nổi nữa đột nhiên lại lạnh lùng quát lên một câu, "Ngươi là một nữ nhi gia, từ đâu mà biết được những lời này, đúng thật sự là láo xược..."
Mặt mày Yến Trì tối sầm lại, tiến lên một bước, "Đã đến tận lúc này rồi mà lão phu nhân còn muốn che giấu cái gì?"
Tưởng thị ra sức túm lấy tay Thái Hà, cả nửa người cũng đều đã dựa lên người Thái Hà rồi. Bà có muốn cố chống đỡ thì cũng bị một màn lõa lồ vừa rồi đè cho suy sụp. Ban nãy chuyện Tần An nổi điên truyền đến Phật đường, bà chỉ cho là Tần An thật sự sắp chết rồi cho nên mới không để ý gì đến hình tượng bản thân mà xông ra ngoài. Bởi vậy bà còn gọi mấy hài tử khác đến đây, đơn giản là muốn niệm tình nghĩa cha con, chẳng ai ngờ được lại Tần An lại nổi điên lên, không những thế lại còn coi Tần Sương như những hài tử năm đó...