Diêu Tâm Lan từ từ nằm xuống, hai mắt ngẩn ngơ nhìn lên nóc nhà, "Phải, ta lại nằm mơ rồi... Cửu muội muội, ta cảm giác tinh thần mình rất kém, đôi khi không biết là mình đang tỉnh hay là mơ nữa."
Tần Hoan nghiêm túc, "Đại tẩu, đưa tay ra đây."
Diêu Tâm Lan không nhìn sang Tần Hoan mà chỉ giơ tay ra, Tần Hoan bắt mạch một lúc rồi chau mày, nàng nhìn xung quanh giây lát, vẻ mặt có hơi kỳ lạ. Mặc Thư thấy thế liền hỏi, "Cửu tiểu thư đang nhìn gì thế?"
Tần Hoan nói, "Trong lòng Đại tẩu lo lắng không yên, ngoài ra còn có triệu chứng bốc hỏa, khó thở, ta đang nhìn trong phòng này xem có phải đã trồng cái hoa lá hay cây cối gì không tốt không."
Vừa nói Tần Hoan vừa đảo mắt một vòng, thấy trong phòng này cũng không trông cây cỏ hoa lá gì cả.
Mặc Thư cũng hơi bất đắc dĩ, "Trước đây căn bản là có trồng mấy chậu phong lan, thế nhưng vì thuốc kia... cho nên phong lan bị hủy luôn rồi, sau này mấy chậu hoa cỏ đều bị đưa hết ra ngoài."
Tần Hoan trấn an, "Cũng có khả năng là do Đại tẩu suy nghĩ quá nhiều, ta trở về lại làm cho tẩu ấy một chút thuốc an thần."
Trong lòng Mặc Thư cảm kích, quay sang đã thấy Diêu Tâm Lan đang chau mày lo lắng, "Chẳng lẽ... là vì đã có người chết ở trong phủ? Chẳng lẽ căn phòng này đã dính phải cái gì đó không sạch sẽ cho nên ta mới gặp ác mộng nhiều như vậy?"
Tần Hoan cười khổ, "Đại tẩu yên tâm, hôm nay Liễu thị và Lưu quản gia đều đã hạ táng rồi, thân thể Đại tẩu chỉ là hơi phát hỏa thôi, muội về làm cho Đại tẩu một ít thuốc an thần là được rồi."
Diêu Tâm Lan hiền lành chất phác, "Vậy à? Thế thì tốt, ta nguyện uống thuốc an thần của muội đưa..."
Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh đã thấy Tần Sương lao vọt vàng.
"Đại tẩu làm sao thế?" Lời vừa dứt thì Tần Sương liếc mắt một cái đã thấy được Tần Hoan đang ngồi bên cạnh giường. Trên mặt Tần Sương không còn vẻ khinh bỉ như trước đây nữa, nàng chỉ bước nhanh đến bên giường Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu?"
Diêu Tâm Lan nhìn sang Tần Sương rồi cười cười, "Lục muội muội cũng đến à?"
Tần Sương gật đầu rồi lập tức ngồi xuống giường, "Nghe nói thân thể Đại tẩu không tốt cho nên muội mới đến thăm, chẳng lẽ mấy hôm nay trời mưa nên trong người Đại tẩu khó chịu? Hiện tại trời đã ngớt mưa rồi, Đại tẩu nghĩ thoáng ra một chút, đợi khi nào mưa tạnh rồi chúng ta lại đi ngắm hoa."
Diêu Tâm Lan khẽ thở dài, "Thân thể này của ta thì có lẽ chịu thua thôi."
Tần Sương liền an ủi Diêu Tâm Lan, sau đó mới nhìn thoáng qua Tần Hoan, "Đại tẩu bớt lo, trong phủ chúng ta chẳng phải vẫn còn có một y tiên sao?"
Câu nói này của nàng là có ý hơi mỉa mai, sau đó lại quay sang Diêu Tâm Lan, "Uống thuốc xong Đại tẩu sẽ khỏe lại thôi."
Diêu Tâm Lan gật đầu, "Y thuật của Cửu muội muội đúng là không ai có thể tốt hơn nữa rồi."
Thấy Tần Sương đến đây nên Tần Hoan đứng dậy cáo từ, "Đại tẩu nghỉ ngơi cho tốt, muội quay về làm thuốc, chút nữa xong sẽ mang đến cho Đại tẩu."
Tần Sương bĩu môi không nói gì, Diêu Tâm Lan lại căn dặn Mặc Thư đi tiễn Tần Hoan.
Từ trong Lâm Phong viện ra ngoài, Tần Hoan ngay lập tức quay về Đinh Lan uyển làm thuốc. Nàng làm từ sau giờ ngọ đến tận chiều tối, làm xong lại vội vàng bảo Phục Linh mang qua đó. Cũng không biết có phải Tần Hoan thích tính tình của Diêu Tâm Lan cho nên mới tận tình chữa trị cho nàng ta hay không, hơn nữa lại cực kỳ mong chờ hài tử trong bụng Diêu Tâm Lan. Truyện Ngược
"Tiểu thư, Hoắc Đại nhân và Thế tử Điện hạ đến rồi..."
Lúc đi đưa thuốc quay về thì vừa vào cửa Phục Linh đã nói câu này, đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Bọn họ đến chỗ nào?"
Phục Linh vội nói, "Hiện tại đang ở tiền viện, có vẻ như là đến gặp Tam lão gia."
Tần Hoan đứng dậy, do dự một lát rồi lại ngồi xuống, sau đó ánh mắt không ngừng nhìn ra phía cửa.
Đợi mãi gần nửa canh giờ, Tần Hoan mới nghe được tiếng vang nhỏ bên ngoài cửa viện.
Phục Linh bước nhanh ra mở cửa, quả nhiên người đứng bên ngoài chính là Bạch Phong.
Phục Linh bật dù che cho Tần Hoan đi ra, chủ tớ 2 người bước nhanh đến cửa, vừa ngước mắt lên đã thấy được góc áo choàng đen của Yến Trì.
Thời tiết mưa dầm, hiện tại cũng không còn sớm nữa, mưa bụi bay bay tạo thành màu xám tro trên nền trời đen thẳm. Yến Trì khoác một bộ áo choàng đen thêu hoa văn chìm màu vàng nhạt đứng hiên ngang ở bên cạnh, quanh thân toát ra một cỗ khí thế uy hiếp vô hình, thế nhưng khi Tần Hoan nhìn kỹ lại thì đã thấy trên mặt Yến Trì đã lún phún râu đen, nàng nhìn lại giầy của hắn thấy cũng dính đầy bùn đất.
Tần Hoan bước đến nhún người, sau đó ngẩng lên hỏi, "Điện hạ đã đi đâu vậy?"
Mặc dù trên mặt Yến Trì thấm đẫm vẻ mệt mỏi thế nhưng khi nhìn vào mắt Tần Hoan hắn lại cong môi cười, "Ta đi một chuyến đến Dương huyện."
"Dương huyện?" Tần Hoan hơi ngỡ ngàng, mặc dù nàng sống lại ở Cẩm Châu đã hơn 1 tháng rồi thế nhưng những châu huyện xung quanh đúng là nàng không biết thật.
Ý cười trên mặt Yến Trì lớn dần lên, "Bọn ta đi kiểm tra hồ sơ những người mất tích 10 năm trước, tổng cộng tìm ra được 5 bộ hồ sơ, trong đó có 2 bộ là nam tử thì không đề cập đến, còn lại 3 bộ trong đó có một cô nương 12 tuổi, một người 22 tuổi và 1 người 24 tuổi. Tiểu cô nương 12 tuổi kia đương nhiên không phải Dương thị, cho nên 2 người còn lại khiến cho bọn ta chú ý đến."
Yến Trì hơi ngừng lại rồi nói, "Trong 2 người này, 1 trong đó ở tại Dương huyện thuộc quyền quản lý của Cẩm Châu phủ, 1 người khác lại ở ngay Tứ Bình thôn ở ngoại thành Cẩm Châu. Ta đã dẫn người đến đó điều tra rồi sau đó mới đến Dương huyện một chuyến."
Tần Hoan chau mày, "Từ Dương huyện đến thành Cẩm Châu có xa không?"
"Hơn 100 dặm." Yến Trì trả lời cực kỳ thản nhiên.
Tần Hoan chau mày, "Hơn 100 dặm lại còn mưa tầm tã, chắc là Điện hạ đã phải đi thần tốc ngày lẫn đêm rồi."
Yến Trì không trả lời câu hỏi này, hắn chỉ nói tiếp, "Người bị mất tích ở Tứ Bình thôn mang họ Trương, lúc mất tích đã là mẫu thân của 3 đứa nhỏ, sau khi bọn họ báo quan nhưng nhiều năm như vậy vẫn không tìm thấy người. Ngoài ra bọn ta còn hỏi được rằng phụ nhân mất tích đó không phải là người xinh đẹp gì, chỉ có diện mạo tầm thường điển hình của mấy phụ nhân trong thôn thôi. Sau đó chúng ta đến Dương huyện, tìm được hộ gia đình năm đó báo quan kia, thế nhưng điều kỳ quái chính là hộ gia đình đó cũng đã qua đời từ 10 năm trước vì một vụ hỏa hoạn rồi..."
Tần Hoan nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Yến Trì, trong lòng sinh ra một dự cảm không lành.
"Từ 10 năm trước đã không còn nữa?"
Yến Trì gật đầu, "Trên hồ sơ ghi lại thời gian là tháng 9 năm 229 Chu lịch, cũng chính là vào khoảng thời gian này. Lúc bọn ta đến Dương huyện hỏi thăm thì người ở đó kể lại, năm đó vào khoảng dịp Tết năm mới xảy ra một đám cháy trên con đường mà hộ nhân gia đó sinh sống, trận lửa đó rất lớn, thiêu đốt suốt mấy ngày mấy đêm. Cùng lúc đó còn có một căn tửu lâu cũng bị cháy rụi, thế nhưng người trong tửu lâu đã thoát ra ngoài kịp, còn nam nữ chủ nhân trong hộ nhân gia này lại không thấy bóng dáng. Cho nên sau này nói là bọn họ có lẽ đã chết cháy rồi, ngay cả thi cốt cũng không lưu lại. Thời gian đã trôi quá lâu cho nên mấy hộ xung quanh cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ nói hộ nhân gia đó mở một tiệm tơ lụa nhỏ, trong nhà có 2 nữ nhi, sau này vào một hôm nào đó thì phu nhân trong nhà đột nhiên đi tận mấy ngày không về, lúc đó đã tạo thành ồn ào rất lớn."
Yến Trì kể một mạch xong thì sắc mặt có hơi nghiêm trọng, "Trên hồ sơ cũng không lưu lại tranh vẽ, cho nên không có cách nào kiểm chứng cả. Có điều nữ chủ nhân nhà đó đích thực là họ Dương, nhưng người xung quanh đều nói nàng ta không thích ra khỏi nhà cho nên từ lâu đã không còn nhớ rõ diện mạo nữa rồi."
Tần Hoan không nghĩ đến Yến Trì vậy mà đích thân chạy đến Dương huyện, có điều trùng hợp là vì sao hộ nhân gia đó lại bị hỏa hoạn?
"Quá trùng hợp, vậy sau trận hỏa hoạn thì quan phủ cũng không có kết luận gì à?"
Yến Trì lắc đầu, "Nha môn Dương huyện ta cũng đến rồi, huyện lão gia hiện tại vẫn là huyện lão gia của 10 năm trước, ông nói nguyên nhân của trận lửa đó là do pháo hoa năm mới gây ra."
Tần Hoan hơi trầm ngâm, "Vừa rồi Thế tử Điện hạ đến hỏi Tam thúc rồi à?"
Yến Trì gật đầu, "Đến hỏi ông ta ngày xưa mua được Nhị di nương ở đâu..."
"Tam thúc nói thế nào?"
"Tần lão gia nói là mua được ở ngoài thành."
Tần Hoan trầm ngâm suy nghĩ giây lát, "Nếu như bị bắt cóc, bình thường tên bắt cóc cũng sẽ mang đến một nơi nào đó thật xa để bán đi. Mà toàn bộ quan lại quyền quý đều ở bên trong thành Cẩm Châu cho nên nói là mang đến thành Cẩm Châu bán cũng là hợp lý."
Nói như vậy Tần Hoan lại chau mày, "Nếu như thật sự Nhị di nương là nữ chủ nhân mất tích của gia đình này, nghĩa là phu quân và nữ nhi của nàng đều chết ở bên trong trận lửa lớn đó. Cho nên còn có ai khác có quan hệ với nàng ta và biết đến sự tồn tại của nàng ta?"
Yến Trì lắc đầu, "Đây chính là chỗ kỳ quái, trừ phi năm đó có người không chết trong trận lửa đó." Nói xong Yến Trì lại hơi tiếc nuối, "Lần này thời gian quá gấp rút, ta đã phái người đến Dương huyện lần nữa, mặc kệ là huyện nha hay là phụ mẫu huynh đệ của người mất tích, tóm lại những chuyện có thể tra ra được vẫn còn rất nhiều, vài ngày nữa sẽ có tin tức."
Tần Hoan gật đầu, bất chợt nhớ đến mảnh xương kia nên mới nghiêm mặt lại.
"Thế tử Điện hạ, có một việc..."
Yến Trì chau mày, Tần Hoan lại nhìn vào viện chính mình rồi nói, "Điện hạ, mời vào viện nói chuyện."
Đinh Lan uyển là viện của Tần Hoan, bởi vậy mỗi lần Yến Trì đến thì chỉ đứng ở bên ngoài chứ chưa bao giờ vào trong. Nghe Tần Hoan nói muốn mời hắn vào thì đôi mắt Yến Trì không khỏi mở to, nhưng ngay lập tức hắn đã mỉm cười rồi nhanh chân bước về hướng cửa viện.
Tần Hoan đi theo phía sau, cùng với Yến Trì một trước một sau bước vào trong viện.
Yến Trì vừa vào cửa đã âm thầm quan sát khắp nơi, đợi lúc vào đến phòng chính thì trên mặt đầy vẻ hứng thú. Tần Hoan đi phía sau đuổi kịp, mời Yến Trì vào thẳng buồng sưởi, "Thế tử Điện hạ, mời..."
Yến Trì cởi áo choàng trên người ra, Bạch Phong liền đỡ lấy. Phục Linh thấy trên người Yến Trì toàn hơi nước nên vội vàng đi pha trà nóng rồi sau đó lui xuống không dám nhiều lời nữa.
Tần Hoan vừa vào trong buồn sưởi liền đi đến phía sau án thư, nàng mở ngăn kéo rồi lấy từ bên trong ra một mảnh xương trắng nho nhỏ.
"Điện hạ mời xem..."
Nhìn mảnh xương trong lòng bàn tay Tần Hoan, Yến Trì chau mày, "Đây là cái gì?"
Tần Hoan tiến gần lên 2 bước nữa, nâng tay cao hơn chút nữa, "Ngày đó sau khi Điện hạ rời đi thì trời đổ mưa nên ta phải quay lại để thu thi cốt vào trong nhà, lúc ta quay lại thì 2 vị nha sai đã bắt đầu thu dọn rồi nên ta chỉ đứng bên cạnh nhìn. Kết quả là 2 vị nha sai không cẩn thận nên đã khiến cho mấy mảnh xương vụn rơi xuống mặt đấy, lúc ta đến đó giúp bọn họ nhặt lên thì phát hiện ra mảnh xương trong tay ta này..."
Tần Hoan nhìn về phía lòng bày tay chính mình, "Chắc Điện hạ còn nhớ rõ, lúc xếp thi cốt của Nhị di nương xong vẫn còn có rất nhiều mảnh xương vụn ta để ở bên cạnh chưa động đến. Mặc dù vụn vặt mà lại không dính vào bên trong bộ thi cốt, thế nhưng ta đều biết nó xuất phát từ chỗ nào trên người. Thế nhưng hôm đó lúc nhặt mảnh xương này lên thì ta lại không nhận ra, về sau ta phải cẩn thận ghép hết những mảnh xương vụn vào trong khung xương, kể cả từng đốt tay hay từng cái răng, cuối cùng đến lúc ghép xong thì lại chỉ thừa ra đúng mảnh này không biết đặt vào đâu."
Yến Trì vội hỏi, "Đây không phải thi cốt của Nhị di nương?"
Đáy mắt Tần Hoan hơi sáng lên, nàng gật đầu, "Không những không phải là thi cốt của Nhị di nương, mảnh này chắc chắn là xương của trẻ con, bởi vì chưa trưởng thành hoàn toàn cho nên kích thước mới khác biệt so với người lớn. Mấy hôm trước ta nhất thời không nhận ra, cũng may do cơ duyên tình cờ nên mới nghĩ đến. Thế tử Điện hạ, mảnh xương này được đào ra cùng lúc với Nhị di nương, cho nên ta tin đây chắc chắn là xương người."
Ngón tay Yến Trì khẽ gõ gõ lên mặt bàn, "Chỉ có một khả năng duy nhất, bên dưới giếng kia vẫn còn có thi cốt."