Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 103-3: Không phải xương người lớn (3)




Thái Hà quay đầu lại rồi nhìn thoáng qua mấy nam bộc ở phía xa, "Cửu tiểu thư không biết đó thôi, hôm qua Tri phủ Đại nhân và Thế tử Điện hạ nói là không cần tra xét gì thêm trong rừng trúc nữa, mà lão phu nhân vẫn đang kiêng kị miệng giếng kia cho nên mới cho người đến phủ đất lấp chặt giếng luôn."

Tần Hoan nhìn về phía mấy nam đinh trên giày vẫn còn dính bùn, "Lấp xong rồi à?"

Thái Hà gật đầu, "Cũng gần như xong rồi, ngay chỗ giàn hoa cũng đã trải gạch lên rồi, lần này lão phu nhân mới có thể yên tâm. Cửu tiểu thư không biết chứ 2 hôm nay lão phu nhân đều cảm thấy ngủ không yên giấc."

Trong lòng Tần Hoan thấy hơi quái dị, Tưởng thị vậy mà lại mê tín đến trình độ này rồi cơ à?

Thái Hà vừa nói xong thì thấy Tần Hoan và Phục Linh đứng ở chỗ này hơi kỳ lạ, nàng vừa quét mắt quan sát xung quanh thì thấy cây dù trong tay Tần Hoan đã bị rách rồi, "A, dù này bị hỏng rồi, Cửu tiểu thư có cần nô tỳ mang một cây mới đến cho người không? Cây này cứ ném đi luôn là được."

Tần Hoan nhìn nhìn chỗ rách rồi lắc đầu, "Không cần đâu, chỉ một chút lỗ thủng thôi mà."

Thái Hà nhìn thấy Tần Hoan có vẻ như rất yêu quý cây dù này, "Cây dù này cũng thật sự rất đẹp, lại còn rất tao nhã. Thế này đi, nô tỳ bảo người trong nhà kho tìm đúng loại dù này đưa đến cho Cửu tiểu thư được không?"

Vậy thì không thể tốt hơn rồi, đột nhiên Tần Hoan cảm nhận được vì sao Thái Hà tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã được Tưởng thị coi trọng rồi.

"Được vậy thì thật sự quá tốt, làm phiền ngươi rồi."

Thái Hà nhún người, "Lời này sao Thái Hà dám nhận, xin Cửu tiểu thư chờ một lát."

Tần Hoan gật đầu, Thái Hà liền dẫn mấy nam đinh rời đi, Phục Linh khẽ nói, "Thái Hà tỷ tỷ thật sự là biết cách đối nhân xử thế, liếc mắt một cái liền biết tiểu thư đang nghĩ gì."

Tần Hoan khẽ cười, "Cho nên nàng ta mới có thể làm người hầu thân cận bên cạnh lão phu nhân. Chúng ta mau về thôi, cũng may dù này chỉ bị rách một chút, vẫn đủ cho chúng ta che chắn..."

Giọng nói Tần Hoan thoải mái, ý cười rõ ràng, Phục Linh 2 tay vẫn ôm lấy khăn hoa quế rồi chui vào trong dù, tâm tình vui vẻ mà trước nay chưa từng có, "Tiểu thư có nhớ rõ không, hồi trước đến mùa thu là lão gia và phu nhân cũng cho người đi hái hoa quế. Lúc ấy nô tỳ hái được nhiều nhất, chính vì thế lão gia còn thưởng cho nô tỳ nữa."

Tần Hoan ngạc nhiên, "A... Được thưởng gì vậy?"

Phục Linh mím môi, "Haizz, nô tỳ biết ngay tiểu thư không nhớ ra mà, có điều chuyện đó là tận mãi sau này rồi, lão gia thưởng cho nô tỳ một khối ngọc bội! Ngọc bội đó nô tỳ vẫn đeo trên người, thế nhưng năm ngoái tiểu thư bị bệnh nên đã bị tên Tiền Bách Nhận kia lấy đi rồi."

Tần Hoan chau mày, "Còn có chuyện này cơ à?"

Phục Linh hừ một tiếng, "Đương nhiên rồi! Cho nên mới nói hắn không phải người tốt!"

Tần Hoan thở dài, "Thôi sau này ta mua cái khác cho em là được..."

"Nô tỳ không cần, nô tỳ chỉ hy vọng tiểu thư khỏe thôi!" Phục Linh nói xong thì ưỡn ưỡn ngực, "Một miếng ngọc bội có thể chữa khỏi được bệnh của tiểu thư, nô tỳ cảm thấy cực kỳ xứng đáng!"

Tần Hoan không nói gì thêm nữa, chỉ ghi nhớ chuyện này vào trong lòng, vừa rồi nghĩ đến chuyện xưa khiến cho tâm trạng nàng hơi buồn, thế nhưng khi nhìn thấy Phục Linh thì chút buồn phiền này đã phai nhạt đi khá nhiều. Có điều suy nghĩ của nàng lại tiếp tục hướng về kinh thành ở nơi cách xa đây ngàn dặm.

Sự kiện kia đã qua được hơn 1 tháng rồi, Ung vương đã ngồi lên vị trí Thái tử, có lẽ tất cả đều đã kết thúc rồi. Nàng thì lại vẫn còn đang ba chìm bảy nổi ở Cẩm Châu này, rốt cuộc là đến khi nào nàng mới có thể có cơ hội quay trở lại kinh thành chứ?

Chủ tớ 2 người quay trở về viện, Phục Linh đi trước để hoa quế xuống rồi sau đó mới đi gọi mấy người Vãn Đường, phân phó vài câu xong Vãn Đường dẫn theo Vãn Lê, Vãn Hạnh, Vãn Đào cùng nhau đi hái hoa. Tần Hoan để hoa mới hái lên trên lư hương, mùi trầm hương quyện với mùi hoa quế ngay lập tức tràn ngập không gian trong phòng.

"Tiểu thư chế hương như vậy thôi sao?"

Phục Linh tò mò mở to mắt, Tần Hoan lại nói, "Người xưa đốt vỏ thông, bách, trần bì để tạo mùi thơm, mặc dù trong điều chế hương thì đúng là có cách này thật, thế nhưng chúng ta làm vậy cũng không thể khiến cho gian phòng này thơm mãi được, chẳng khác nào muối bỏ biển."

Đôi mắt Phục Linh lấp lánh nhìn Tần Hoan, "Sao tiểu thư lại biết nhiều như vậy..."

Vừa dứt lời thì cửa viện có tiếng vang nhỏ, Phục Linh đứng dậy, "Có lẽ là mang dù giấy đến rồi!"

Chưa dứt câu thì Phục Linh đã chạy nhanh ra ngoài, Tần Hoan chỉ nghe thấy nàng nói với ngta mấy câu rồi chẳng bao lâu sau Phục Linh đã ôm một chồng dù giấy đi vào, có điều vừa vào đến cửa thì Phục Linh đã cười khổ, "Tiểu thư, đây đúng là... Chúng ta muốn là dù giấy màu xanh, thế nhưng tiểu nô kia đem đến lại toàn là dù màu đỏ tươi, giờ phải tính sao đây?"

Tần Hoan ngước mắt lên nhìn, quả nhiên trong tay Phục Linh ôm toàn dù giấy màu đỏ tươi.

Phục Linh thở dài, "Nhất định là Thái Hà chưa nói chúng ta muốn là màu gì rồi, hoặc là tiểu nô ở phòng kho kia cố ý. Tiểu thư, chúng ta đi đổi lại lần nữa đi..."

Tần Hoan nhìn đống dù giấy giây lát rồi khẽ cười cười, "Không cần đâu."

Phục Linh gật đầu, Tần Hoan đứng dậy nói, "Mang kéo đến đây, rồi mang cả bạch hạch cao mà ngày hôm qua ta làm còn dư đến đây."

Phục Linh không biết Tần Hoan muốn làm cái gì, thế nhưng vẫn cứ làm theo, chỉ thấy Tần Hoan cầm mấy cây dù màu đỏ tươi lên rồi cắt vài nhát, sau đó lại bảo Phục Linh cầm cây dù bị rách ban nãy vào. Cái này đã dùng một lúc rồi nên bên trên vẫn còn đọng lại hơi nước, Phục Linh căng dù lên rồi giữ chặt, Tần Hoan cầm một mảnh giấy đỏ vừa cắt ra rồi nghiêng người xuống dán, một lúc sau nàng đứng thẳng người dậy, "Em xem này..."

Phục Linh nghe thấy thế liền cầm dù lên nhìn, căn bản trên mặt dù chỉ vẽ tranh hoa sen thủy mặc trên nền xanh, thế nhưng hiện tại lại có thêm một đó hoa sen màu đỏ tươi nữa. Hoa sen đỏ như ẩn như hiện dưới nét vẽ, bức tranh thủy mặc tao nhã này đột nhiên có thêm màu sắc và sức sống hẳn lên. Nét cười trên mặt Phục Linh lại càng lúc càng tươi, "Tiểu thư rõ là... Quá lợi hại rồi!"

Đáy mắt Tần Hoan lộ ra chút đắc ý mà xưa nay hiếm thấy, thế nhưng nàng không hề khoe khoang, chỉ có ý cười xâm chiếm nơi khóe mắt khiến cho vẻ mặt luôn lạnh lùng của nàng trở nên tươi sáng và sống động hơn. Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Hôm nay người trong nha môn không đến đây à?"

Phục Linh lên tiếng, "Phải, Thế tử Điện hạ vẫn chưa đến đây."

Tần Hoan quay sang nhìn Phục Linh giây lát, "Ta nói là nha môn..."

Phục Linh đang cụp dù lại rồi lẩm bẩm, "À..., nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư nhắc đến Thế tử Điện hạ, mấy hôm nay thấy tiểu thư và Thế tử Điện hạ nói chuyện nhiều hơn so với trước đây rất nhiều."

Phục Linh nói xong thì Tần Hoan dường như cũng đã phản ứng kịp, từ khi biết Yến Trì thay đổi thân phận, rồi Yến Trì lại chính thức đến đây để điều tra án mạng, ngày xưa hắn thờ ơ với mọi thứ, còn hiện tại hắn đã trở thành chủ quan của vụ án này cho nên liên hệ giữa hắn và nàng lập tức lại nhiều hơn. Yến Trì tâm tư nhanh nhẹn, trí tuệ và mưu kế vô song, mặc dù chỉ là lần đầu tiên tra án thế nhưng mỗi lần nàng nói ra suy đoán gì là hắn luôn luôn nghe 1 hiểu 10. Nàng và hắn trước kia chưa từng gặp mặt, thế nhưng hiện tại lại có chút ngầm ăn ý nhau.

Nếu Yến Trì không đến nghĩa là phải chậm trễ thêm vài hôm nữa nên hiện tại Tần Hoan không đến tây uyển nữa. Cũng vào lúc này thì cửa viện một lần nữa bị đẩy ra, có mấy tiếng cười nói truyền vào bên trong. Trong lòng Tần Hoan biết là mấy người Vãn Đường đã trở về rồi nên cũng đứng lên đi ra cửa xem.

Ở ngoài sân, đám người Vãn Đường mỗi người cầm một cái giỏ trúc nhỏ, lại mỗi người che một cây dù. Cái khác không nói, chỉ nhìn mấy người đứng dưới mưa cười nói như vậy cực kỳ cảnh đẹp ý vui. Vãn Đường thấy Tần Hoan đi ra liền chạy đến, "Tiểu thư, bọn ta nghe lệnh người không dám hái quá nhiều."

Tần Hoan gật đầu, mấy người Vãn Đường thu dù lại rồi mang giỏ trúc của mình vào trong.

Phục Linh nhìn qua từng giỏ, chợt thấy bên trong 1 giỏ lại có lẫn vào mấy đóa hoa cúc trắng nhỏ, đáy mắt Phục Linh sáng lên, "Còn hái cả hoa Hương tuyết hải à..." Phục Linh lại hơi do dự không chắc lắm, "A, đây là hoa hương tuyết hải hay là hoa Dao đài ngọc phụng nhỉ?"

Hoa Hương tuyết hải và hoa Dao đài ngọc phụng đều là những giống hoa cúc trắng thượng phẩm ở Đại Chu, lúc hoa nở rộ thì to như cái đấu, trắng hơn cả tuyết, là 2 loại hoa mà trong tiệc thưởng cúc của nhà phú quý nhất định phải có. Phục Linh chỉ nhìn thấy nụ hoa nên không dám xác định rốt cuộc đây là loại nào, bởi vì 2 loại cúc trắng này khác nhau rất nhỏ, chưa kể khi còn là nụ hoa chưa nở thì lại còn khó phân biệt hơn.

Vãn Đào tiến lên một bước, trong mắt có chút vui vẻ, "Là Hương tuyết hải, Phục Linh tỷ tỷ xem này, đây chính là một đóa Hương tuyết hải còn chưa nở rộ, tỷ tỷ nhìn vào bên trong sẽ có nhụy màu vàng. Có điều hiện tại vẫn chưa nhìn ra mà thôi, ta cắt cả nhánh xuống nên có thể cắm ở trên bàn của tiểu thư, mấy ngày nữa sẽ nở thôi."

Phục Linh nhìn vào chỗ Vãn Đào chỉ rồi thán phục, "Oa, đúng vậy nè..."

Vẻ mặt Vãn Đào tràn ngập chờ mong được khích lệ, Phục Linh cũng khen ngợi nàng 1-2 câu, còn Tần Hoan vốn đang đứng bên cạnh lại đột nhiên xoay phắt người đi vào trong phòng. Hành động đột ngột này của nàng khiến mấy người đang mải ngắm hoa kia sửng sốt, Vãn Đào lại càng trợn mắt lên, vui vẻ trên mặt tan mất sạch, chỉ còn sót lại chút sợ hãi, "Có... có phải ta làm gì sai hay nói bậy rồi không..."

Phục Linh thả giỏ trúc xuống, "Ta đi xem, các ngươi chờ ở đây, chắc không có gì đâu."

Phục Linh xoay người bước vào phòng, đi thẳng vào bên trong phòng ngủ thì mới thấy Tần Hoan. Nàng đang đưa lưng về phía Phục Linh, đầu hơi cúi nên không biết là đang nhìn cái gì. Phục Linh nghi hoặc đi đến bên cạnh Tần Hoan, vừa nhìn lại thấy hơi dở khóc dở cười.

Trong tay Tần Hoan vẫn đang cầm mảnh xương kia, vừa rồi đột nhiên chạy vào đây hóa ra chính là đến đến nhìn xương à?

Phục Linh bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình mê muội quá rồi, nàng đang định nói chuyện thì thấy Tần Hoan đôi mắt sáng ngời ngẩng đầu lên.

"Sao ta lại không nghĩ đến chứ... Hóa ra là như vậy..."

Tròng mắt Tần Hoan trong veo như ánh trăng, vẻ mặt tràn đầy năng lượng, khiến cho cả khuôn mặt sáng rực động lòng người. Thế nhưng Phục Linh lại nghe không hiểu lời nàng vừa nói.

Phục Linh ngẩn người rồi ngạc nhiên nói, "Tiểu thư làm sao thế? Người không nghĩ đến cái gì?"

Tần Hoan lại cúi đầu liếc mắt một cái về mảnh xương kia, tựa như khẳng định điều gì đó rồi lại ngửa đầu lên nhìn Phục Linh, "Ta thật không ngờ... Ta vẫn cho rằng đây là xương của người lớn, cho nên mới không nhận ra... Thế nhưng ai nói đây nhất định là xương của người lớn chứ, cũng có khả năng, đây là xương của một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành..."