Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 35: Máu chảy thành sông




Liên Mị nghe vậy, không khỏi giật mình.

Hiên Viên Thần trước không phải nói Lâm Li Triệt bị ngăn cản, không thể nào đuổi theo bọn họ sao?

Là ai, ở chỗ này bày mai phục?

hắn đứng trên gò núi nhìn xa, trong thôn trang yên tĩnh , khói bếp lượn lờ. Chỉ là quá an tĩnh, giống như trong thôn trang không có ai, thậm chí ngay cả tiếng gà gáy côn trùng đều không nghe được.,

Quá không tầm thường, ngoại trừ mai phục, Hiên Viên Thần lại không thể nghỉ được lý do nào khác.

"Nếu đã đến đây, vậy thì đi nhìn một chút đi." Hiên Viên Thần nắm tay Liên Mị ,có lẽ không phải là nhằm vào 2 ta,mẫu hậu đừng nên lo lắng, còn có ta , hai người cũng đói bụng, ngửi được mùi thức ăn ,nhưng cũng không dám manh động.

Liên Mị đi phía sau hắn, không khỏi thấp thỏm.

Nàng tiện tay nhặt lên nhánh cây trên mặt đất, dùng làm phòng thân, bị Hiên Viên Thần cười nhạo một tiếng: "Mẫu hậu không cần phải lo lắng, ta còn không đến mức ngay cả nàng cũng không bảo vệ được."

"Cầu người không bằng cầu mình, người bình thường ta có thể ứng phó." Liên Mị kiên trì đáp, trời mới biết nàng hai chân đã mềm nhũn, không phải là bị dọa, mà là đói.

Hai người té xuống suốt cả đêm, thật là một bữa ăn củng không có, chỉ uống vài hớp nước suối . Cộng thêm bị Hiên Viên Thần đè ép nửa đêm , làm xong còn ôm chặt nàng không buông tha , toàn thân nàng bị mất khí lực, nàng cố cước bộ, chỉ sợ đẩy một cái là té xuống.

đi đường, uống một chút nước lạnh, ăn vài quả trái cây, nàng cũng không còn kêu mệt gọi đói, chỉ là thân thể thành thực, bụng đã hát , đánh trống mấy hồi rồi .

"Nàng ở lại nơi này, ta vào xem một chút." Hiên Viên Thần nói xong, lanh lẹ nhìn xa xa một chỗ nhà bên cạnh mà dò xét,sau đó thân ảnh liền bay vào trong phòng, rồi không nghe động tĩnh gì.

Liên Mị trốn núi đá , thấp thỏm bất an chăm chú nhìn, chỉ sợ ở Lâm Li Triệt cùng truy binh đến.

Đáng tiếc nàng không đợi được truy binh, không đợi được Hiên Viên Thần trở lại, sau lưng đột nhiên nghe thấy động tĩnh, Liên Mị phản ứng không kịp nữa, đã bị người bắt lấy hai tay, hung hăng bị người ta quay lại nằm trên mặt đất.

"Xem một chút, chúng ta đi ra dò xét , là một cô nương xinh xắn ." Nam nhân ngón tay thô ráp sờ gương mặt Liên Mị một hồi , chà sát đến đau cả da , giọng nói trêu chọc , một đôi mắt đánh giá nàng, trong mắt lộ ra tham lam: "thật sự là khó có được mặt hàng tốt như vậy , so với các đứa trong thôn quả thật tốt hơn nhiều."

Nam nhân cao to lực lưỡng , vạt áo còn dính vết máu. Vết máu hồng vẫn còn chưa chuyển thâm , hiển nhiên mới vừa dính không lâu.

Liên Mị trong lòng run lên, hàm răng cắn môi dưới, người nam nhân này vừa rồi giết người..

Nàng luống cuống tay chân , gặp Hiên Viên Thần coi như xong, té xuống sườn núi còn chưa tính, hôm nay còn gặp được sơn tặc sao?

Nam nhân đối với da thịt non mềm của Liên Mị thấy yêu thích không buông tay, vuốt ve một hồi, liền muốn muốn kéo quần áo nàng, thì đằng sau có một vóc dáng nam nhân thấp khác ngăn cản: "Làm cái gì, mặt hàng đều đưa lão Đại dùng trước, mới đến phiên chúng ta."

Nam nhân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Cái gì đều của lão Đại, lão Đại thông cảm chúng ta sao? Xem một chút tất cả đều là loại hàng gì, toàn là phế phẩm xấu đau xấu đớn, toàn là bà cô già ,cái tốt đều tự mình hưởng dụng."

Vóc người nam thấp kia có chút khẩn trương, hạ thấp giọng nhắc nhở: "Ngươi không muốn sống nữa, nếu như bị người khác nghe thấy, truyền đến tai lão đại, thì cái mạng cùa ta chúng ta đừng hòng giữ ?"

"Sợ cái gì, nơi này lại không có người khác, nơi vắng vẻ này , ai sẽ nghe thấy?" Nam nhân một tay đem Liên Mị khiêng lên đầu vai, vừa đi vào trong, vóc dáng nam thấp lại muốn đến ngăn trở, bị hắn cười nhạo: "Ngươi lá gan thật nhỏ, dù sao ở đây không người, chúng ta giấu nàng, ai sẽ phát hiện? hai người chúng ta dò xét nơi này người cũng bị ta giết sạch ,ai có thể tới đây nữa .

Vóc dáng thấp do dự một hồi, thoáng nhìn Liên Mị dáng vẻ thướt tha mềm mại, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt: "Đầu tiên ta nói trước , một người một lần, ngươi đừng quá thô lỗ , ta cũng muốn hưởng da thịt mềm mại của tiểu mỹ nữ này ."

Lần trước thật vất vả mới có mặt hàng tốt, tuy nói đã bị trao tay nhiều lần , hấp hối thở loạn , tuy trẻ tuổi nhưng bị một đống thằng chơi qua ,nơi đó đầy mùi , chơi mấy cũng không có hương vị.mà vóng dáng thấp con chưa kịp đâm vào ,mới cởi tiết khố thì nữ nhân ấy đã tắt thở.

Nam nhân cười cười nói: "Yên tâm, lần này ta sẽ cẩn thận. mặt hàng tốt như vậy , một lần liền giết chết rất đáng tiếc."

Liên Mị nghe những lời nói cùa 2 nam nhân kia ,đã sợ đến mặt không chút máu .

Hiên Viên Thần còn chưa có trở lại, hai người đã muốn rời đi, chờ hắn chạy tới, chính mình đã sớm bị xử rồi .

Nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, rầm rì kêu đau.

Nam nhân không nhịn được: "Làm cái gì vậy, còn chưa bắt đầu đã kêu loạn? Nữ nhân, đợi lát nữa nàng hãy rên to vào ."

Vóc dáng thấp lại sợ, tiến lên che miệng nàng lại nói: "đi , đừng làm cho người nghe thấy được."

Liên Mị đá đánh hắn vài cái, lúc này mới buông tay, nàng cố làm ra vẻ nhu nhược nói: "Ta ăn đồ ăn thiu , có thể cho ta ..........”

Bên má nàng ửng đỏ, có chút thẹn thùng, nhíu lại mi lại như là thống khổ khó nhịn, vóc dáng thấp đau lòng: "cho nàng ta đi một chút, phía sau cây kia là được."

Nam nhân đem Liên Mị ném xuống đến, cũng sợtí đang làm việc thì bị cản trở , thúc giục: "đi!"

Liên Mị thở ra, ôm bụng đi đến phía sau cây, gấp muốn chết. Nàng đem làn váy xé ra một cái treo bên cây bên cạnh cây, nhìn giống như là đang đi ngoài , sau đó nhanh chân liều mạng trốn.

nam nhân thấp đã sớm chăm chú nhìn, chỉ sợ nữ nhân này mượn cơ hội chạy. Vừa phát hiện manh mối, lập tức liền đuổi theo.

Liên Mị chạy không lại hai người kia ,bọn họ đều là sơn tặc hoạt động nhiều năm , so với nữ nhân mấy ngày không có đổ ăn quả là khác xa , nam nhân hung hăng ném nàng xuống đất, lòng bàn tay đều bị trầy trụa .

"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy!"

Vóc dáng thấp cũng tức giận. Có lòng tốt cho nàng đi giải quyết , lại dám trốn?

Thấy nàng tay bị trầy xước ,rõ thấy 1 đường dàu vết máu, liền nhíu mày nói: "Đừng nơi này, mang về trong phòng trước ."

"Như thế nào, như vậy liền đau lòng?" nam nhân còn lại nhìn thấy Liên Mị trên cánh tay vết máu, cũng là nhíu mày: "Này làn da thật đúng là như đậu hủ non, vừa đụng sẽ phải bể."

Bao nhiêu năm chưa thấy mặt hàng nào tốt như vậy , hai người đều sốt ruột, khiêng nàng vượt qua khu rừng hướng chỗ ở vắng vẻ.

"Có cái gì không đúng, " vóc dáng thấp đứng phía trước, trong thôn trang im ắng, các huynh đệ đều phía trước ăn mừng. Trong thôn lương thực cùng nữ nhân đều tập trung một chỗ , hôm nay rõ ràng không có một chút âm thanh.

" mặt hàng tốt nhiều như vậy, các huynh đệ phải trải nghiệm chứ , nguyên một đám làm gì còn tâm tư ăn uống , đều đem nữ nhân ôm trong phòng sống chết chơi cho đã ." nam nhâncòn lại không cho là đúng, hắn mới vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy một ánh sáng rơi xuống, trên cổ đau xót, phun ra máu tươi, trợn mắt rồi ngã xuống.

N am nhân thấp liền đứng đằng sau, bị máu tươi phun đầy mặt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Người nam nhân kia bất quá mặc chỉ mặt một bộ áo ngoài, lại dính tro bụi, nhìn có chút nghèo túng . Chỉ làcó một gương mặt tuấn mỹ , con mắt thoải mái nhưng chứa đầy sát khí , làm cho lòng người trong không rét mà run.

trên tay hắn nắm một thanh trường kiếm, trên lưỡi kiếm tràn đầy vết máu, giọt giọt rơi xuống, hiển nhiênlà máu của huynh đệ mới chết tức thì .

"Ngươi là ai?"

"Ta là ai không quan trọng , quan trọng là, ngươi sẽ chết ." Nam nhân thanh trường kiếm đưa ngang ngực, khóe miệng khẽ cong,hiện ra một tia tàn khốc. Nam nhân chưa kịp rút kiếm thì đã bị Hiên Viên Thần chém ngang người ,đứt làm đôi ngã nhào xuống đất .

Hiên Viên Thần vội đỡ Liên Mị, ôm trong ngực, nhíu mày nói: "ta mà tới trễ một khắc , mẫu hậu chắc đã bị tận hưởng rồi ."

Liên Mị khó khăn , miễn cưỡng đứng vững.

Nàng làm váy đẽ bị xé ra, quần áo trên người mất trật tự, nhìn rất đáng thương.

Chẳng quan tâm những thứ này, Liên Mị nhắc nhở hắn : "Đây là một ổ sơn tặc,người rất đông . Vừa rồi nghe 2 người này nói, thôn trang này bị bọn sơn tặc khống chế rồi ..."

"Ta biết rõ, " Hiên Viên Thần đem nhuyễn kiếm lau sạch máu , vô ý mà nói: "Bất quá là chút ít tiểu lâu la, mẫu hậu không cần để trong lòng."

một đám sơn tặc, có thể nào không lo ?

Liên Mị cau đầu mày lại chạy ra ngoài, thôn trang im ắng ,Có lẽ nàng tới , còn có thể cứu vài nữ nhân.

Chỉ là chờ Liên Mị đuổi tới căn nhà lớn , suýt nữa bị mùi máu tươi ngạt thở mà ngất .

Nàng che miệng lui về phía sau vài bước,lưng dựa vào vách tường .

Trong căn nhà lương thực còn trên bàn, đống lửa còn đang cháy hừng hực , người lại người thì nằm trong vũng máu, thi thể chồng chất như núi, chết không nhắm mắt .

"Những thứ này đều là... Ngươi làm?" Liên Mị nhìn về phía sau lưng theo tới Hiên Viên Thần, gương mặt tái nhợt ,âm thanh sợ sệt .

Hiên Viên Thần cười cười, gật đầu nói: "không sai, phía sau ta tìm được một chút mê dược,sau đó bỏ vào rựu . Sơn tặc vô tri vô giác uống xong, ta chỉ cần từ từ thu hoạch là được."

Thực là một đám sơn tặc ngu xuẩn, không còn cảnh giác , đã sớm cùng nữ nhân chơi trò cưỡi ngựa trong phòng . Đằng sau phòng bếp người hoàn toàn không có phòng bị, ngay cả hắn len lén bỏ thuốc cũng không biết.

"Mẫu hậu không phải là đói bụng sao? Những thứ kia tuy không ngon ,miễng cưỡng có thể lót dạ ." Hiên Viên Thần chỉ vào trên bàn món ăn mặn, quay đầu lại đã thấy sắc mặt Liên Mị cũng thay đổi, không khỏi buồn cười: "không ăn thì phải đói bụng, mẫu lựa chọn không ăn tiếp tục đói bụng sao?"

Liên Mị hít một hơi thật sâu, quay mặt nhìn về thi thể nữ nhân đáng thương, các nàng phần lớn không mảnh vải, trên người tràn đầy dấu vết xanh xanh tím tím, có người còn bị trói tay trói chân ,nhưng trên mặt vài phần giải thoát thoải mái. Đối với các nàng mà nói, chết có lẽ là được giải thoát .

Sơn tặc xác thực đáng chết, nhưng những nữ nhân này là vô tội, Hiên Viên Thần cũng có thể xuống tay được.

Nàng nhắm mắt lại, thản nhiên nói: ", một mồi lửa đem nơi này thiêu hủy đi."

Mặc dù có lẽ sẽ bại lộ hành tung hai người, nhưng nhìn những nữ nhân này phơi thây hoang dã, Liên Mị không đành lòng.

"Mẫu hậu muốn là tốt rồi, " Hiên Viên Thần vô ý nói, thấy nàng vào phòng bếp, hung hăng cắn một cái bánh lót dạ, lại đem lương khô thu thập sạch sẽ trong bao quần áo, khóe miệng không khỏi khẽ giơ lên.