Quyến Rũ Thần Tình Yêu

Chương 8-1




"Shit!" Hạ Quang Hi kéo co với cà vạt trên cổ, còn chưa có một kết cục hoàn mỹ, thì đã bị cà vạt thít chết trước rồi, đây là cà vạt gì vậy?

Cho tới nay, Hạ Quang Hi vẫn không biết đeo caravat, kể từ hai năm trước sau khi thuê Hàn Dĩ Chân, càng lộ vẻ vụng về, bởi vì dường như đều do cô làm thay.

Anh nhìn đồng hồ treo tường, anh gọi điện thoại cho cô đã hơn 20" trước, cô còn chưa tới, có phải Vũ Hi không muốn thả người hay không?

Lo lắng suy nghĩ khả năng này, tay Hạ Quang Hi càng ngày càng kinh hoảng, gần như quấn chung một chỗ.

Đáng chết đáng chết đáng chết! Anh có phải ngốc hay không? Ngay cả cái cà vạt cũng không biết thắt, anh dứt khoát quay lại nhà trẻ học thôi!

Thù mới cộng thêm hận cũ, Hạ Quang Hi càng thêm oán hận cà vạt trên cổ, không hiểu tại sao đàn ông không thể không cần phải đeo caravat.

Anh nghĩ trái rồi nghĩ phải, chính là không nghĩ ra lý lẽ nào. Vấn đề này là lễ nghi quốc tế, anh lại phải gặp khách hàng nước ngoài, bất luận dù không thích thế nào, cũng chỉ được nhịn.Hàn Băng Tâm ddlqđ

Hạ Quang Hi rất nghiêm túc thắt cà vạt, bởi vì quá nghiêm túc, cho nên không nghe thấy tiếng cửa mở, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy Hàn Dĩ Chân đi vào.

"Vật này rốt cuộc phải thắt như thế nào? Thế nào cũng không tốt......" Anh luống cuống tay chân chiến đấu với cà vạt, một bên Hàn Dĩ Chân đang không được, chỉ đành phải đi tới nói --

"Tôi tới rồi, anh thật là đần chết mất, một cái cà vạt cũng thắt không được." Nói xong liền tiếp quản cà vạt.

Hạ Quang Hi hoàn toàn không ngờ tới cô thật sự sẽ tới, mừng rỡ quên nói chuyện, vẻ mặt giống như thằng ngốc.

"Cái người này cái cà vạt này không được." Hàn Dĩ Chân sau khi tiếp nhận, không phải giúp anh đeo caravat, mà là gỡ cà vạt ra.

"Là sao?" Anh mù mờ ngỡ ngàng nhìn bàn tay thon mềm của cô, căn bản không biết cô đang làm gì, chỉ có cảm giác nhịp tim mình thật nhanh.

"Xấu xí chết mất, không hợp với áo sơ mi của anh chút nào." Cô không khách khí quở trách anh. " Áo sơ mi màu hồng phối với cà vạt màu quýt tươi, anh cho rằng anh muốn lên sân khấu làm dáng sao?" Trời sinh ánh mắt chưa từng thấy người chọn cà vạt như vậy, không phải anh có thù oán với cà vạt chứ!

"Tôi không phải muốn lên sân khấu làm dáng, tôi là muốn đi gặp khách hàng ngoại quốc." Anh cười khúc khích giống như kẻ ngốc, không chút nào để ý cô mắng anh.

"Cho nên tôi mới nói anh đần!" Cô tiếp tục quở trách anh. "Muốn gặp mặt khách hàng ngoại quốc, còn chọn cà vạt buồn cười này, anh rốt cuộc có muốn kinh doanh hay không?"

"Em biết tôi vẫn luôn không biết chọn cà vạt." Anh không chớp mắt nhìn cô quen thuộc  ấn nút mật thất, tiến vào khu vực riêng của anh.

"Mọi thứ của tôi đều do em xử lý, chỉ cần anh không ở đây, tôi vô dụng như trẻ con." Sau đó, anh lại nhìn cô ra khỏi mật thất không chớp mắt, trên tay đã nhiều hơn một cà vạt màu đỏ sậm.

"Đừng giả bộ đáng thương với tôi, tôi không để mình bị đẩy vòng vòng." Hàn Dĩ Chân không khách khí buộc ở cổ anh, sức lực to lớn dường như muốn ghìm chết anh.

"Mình không có năng lực không nên đẩy trách nhiệm lên người tôi, tôi không phải là đồng lõa của anh." Tiếp theo, cô bắt đầu đeo caravat, trình độ thuần thục làm người ta nhìn mà than thở.

"Tôi không nói em là đồng lõa." Anh nhếch miệng cười một tiếng. "Tôi chỉ nói là năng lực của em  rất mạnh, thiếu em tôi giống như gãy tay gãy chân, cả người không được tự nhiên."

"Tìm thêm một thư ký mới là được rồi." Mặc dù lời anh nói rất động lòng người, cô ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng, nhưng ngoài miệng cô vẫn không nhận thua.

"Chỉ cần anh vừa mở miệng, nhất định có gấp đôi phái nữ muốn làm thư kí của anh, làm gì uất ức như vậy?" Lời ngon tiếng ngọt với anh.

H

"Tôi...... Đã không có ai rồi." Hạ Quang Hi ngại ngùng thừa nhận không có ai muốn giúp anh, nhưng lại cảm thấy nhất định phải nói cho cô biết.

B

"Cái gì không có ai?" Cô dừng bàn tay bận rộn lại, ngẩng đầu nhìn anh một cái, Hạ Quang Hi đỏ mặt một hồi.

T

"Cái đó...... Khụ khụ." Anh ngó qua chỗ khác, tránh cho cô nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh. "Tất cả trợ lí cũng bị tôi hù chạy, bây giờ đã không có ai muốn làm thư ký của tôi nữa rồi."

D

"Anh hù người ta chạy?" Làm sao có thể!

Đ

"Uhm...... uhm." Anh ngại ngùng gật đầu.

L

"Tại sao?" Không có lý, trước kia chỉ cần cô vừa xin nghỉ, các em gái phòng trợ lý nhất định phía sau tiếp nối phía trước ghi danh lần lượt bổ sung vị trí của cô, chưa từng xảy ra tình hình anh nói.

Q

"Tôi...tôi cũng không biết." Anh ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Kể từ khi em đi làm thư kí cho Vũ Hi, tính khí của tôi vẫn tùy thời sẽ phát tác, chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng sẽ phát giận."

Đ

Đây là một biến chuyển vô cùng lớn, Hạ Quang Hi với cá tính cởi mở cùng nụ cười trứ danh, một đống lớn chị em chính là thua dưới nụ cười bướng bỉnh giống như ánh mặt trời của anh, anh có thể không tốn chút sức nào liên tục đổi bạn gái.

Đối mặt Hạ Quang Hi thẳng thắn thành khẩn thông báo, Hàn Dĩ Chân không biết nên nói cái gì, chỉ đành phải lần nữa cúi đầu đeo caravat. Mà đối với tình trạng như vậy, thật ra thì Hạ Quang Hi càng không biết làm sao hơn cô, bọn họ trở nên xa lạ hơn.

Trầm mặc tràn ngập bốn phía bọn họ, bọn họ không còn nói chuyện với nhau, hiện trường duy nhất động chỉ có tay ngọc trắng nõn như xanh nhạt của Hàn Dĩ Chân, linh hoạt xuyên qua giữa cà vạt.

"Jeanie......" Không, còn có một hương thơm nhàn nhạt kích thích thần kinh của anh, khơi gợi dục vọng của anh  .

"Hả?" Cô vẫn không ngẩng đầu điều chỉnh cà vạt, như thế nào cũng không thể chuẩn bị tốt.

"Em......" Anh khó khăn nuốt nước miếng. "Em bắt đầu bôi nước hoa khi nào?" Nếu như là bởi vì Vũ Hi mới bôi, anh nhất định sẽ......

"Tôi vẫn luôn bôi, đã hơn mấy năm." Chỉ là cô sử dụng nước hoa rất nhạt, gần như hương không khí, mùi vị không phải rất nồng nặc, phải dựa vào rất gần mới ngửi được.

"Cô vẫn có thói quen bôi nước hoa?" Hạ Quang Hi sửng sốt, quá khứ anh chưa bao giờ có vài phần chú ý tới.

"Đúng vậy!" Cô gật đầu, cảm thấy mình đeo cà vạt không đẹp, lại mở ra làm lại. 

"Thì ra là bộ dáng này." Hạ Quang Hi rất vui mừng cô không phải là vì Hạ Vũ Hi mới bôi nước hoa, nhưng vui mừng không được mấy giây, lại bắt đầu lo lắng, tim của anh hình như càng đập càng nhanh.

Tay của cô hấp dẫn tầm mắt của hắn, mặt của cô cũng thế. Bọn họ chung đụng hai năm, cô đeo cà vạt cho anh vô số lần, nhưng anh chưa từng phát hiện, hình dáng cô hẳn là đẹp như vậy, ngũ quan hẳn là có chiều sâu như thế, da của cô, giống như sơn cao su màu trắng -- trang tài liệu anh thích nhất......

"Jeanie......" Anh không nhịn được kêu lên tên cô.

"Chuyện gì?" Cô đáp lại.

"Tôi......" Anh mãnh liệt nuốt nước miếng. "Tôi cho cô tiền lương gấp đôi, cô trở lại làm việc cho tôi được không?"

Anh vốn là muốn nói anh không phát hiện cô mê người như vậy, nhưng không biết tại sao như vậy, lời vào trong miệng quẹo một cái, đổi thành câu chữ khó chịu nhất.

"Anh bây giờ không có lập trường nói loại lời nói này, tôi đã là thư ký của Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi." Cô còn tưởng rằng anh muốn nói xin lỗi hoặc là cái gì với cô, vậy mà lại kéo đến tiền.

"Tôi biết." Đáng chết, anh rốt cuộc đang nói cái gì? Hoàn toàn mất đi trọng điểm. "Tôi chỉ là cảm thấy quá khứ hai năm chúng ta hợp tác rất tốt, không có lý do gì không thể tiếp tục hợp tác nữa, em nói đúng không?"

Anh cười đến thật đáng yêu, giống như hai tuần trước đuổi cô đi hoàn toàn chưa từng xảy ra, Hàn Dĩ Chân không khỏi đột nhiên xiết chặt cà vạt trong tay.

"Tôi sắp tắt thở rồi, Jeanie!" Hạ Quang Hi kêu ai ai, Hàn Dĩ Chân hoàn toàn bỏ mặc.

"Đáng đời." Chút trả thù này tính là gì, nên dứt khoát ghìm anh chết mới đúng. "Cà vạt đeo xong rồi, nếu như không có chuyện gì tôi phải về làm việc, hẹn gặp lại."

Vừa dứt lời, cô vừa muốn xoay người.

"Đừng đi, Jeanie!" Mắt thấy cô muốn rời khỏi, Hạ Quang Hi gọi cô lại.

Hàn Dĩ Chân nín thở mà nán lại.

"Tôi...... Tôi còn tài liệu chưa chuẩn bị xong, em có thể thuận tiện giúp tôi chuẩn bị lại tài liệu cho tốt được không?"

Nói anh là thằng ngốc. Anh còn không thừa nhận. Rõ ràng nghĩ muốn nói không phải những thứ này, nhưng vừa ra khỏi miệng liền thay đổi hoàn toàn, Mặt Hàn Dĩ Chân đều kéo không đến.

"Đem tài liệu cho tôi." Cô đưa tay đoạt lấy hồ sơ trên tay anh, kết hợp lãi lần nữa giống như bay.

Hạ Quang Hi lại tranh thủ một ít thời gian nhìn lén sườn mặt của cô, nhìn một chút lòng đau khổ, cô thật sự không muốn đợi ở bên cạnh anh nữa?