Quyến Rũ Thần Tình Yêu

Chương 7-1




Mây đen che đỉnh núi.

Kể từ sau khi Hàn Dĩ Chân nghỉ việc, công ty của Hạ Quang Hi ở trong trạng thái sợ bóng sợ gió, rất nhiều nhân viên vừa nghĩ tới phải đi làm, liền mệt mỏi đến không muốn đặt đồng hồ báo thức, tạo thành rất nhiều rắc rối không nhỏ cho các quản lí cấp cao.

Không giống với không khí uể oải mấy lần trước, lần này tính khí của Hạ Quang Hi vô cùng nóng nảy, căn bản là một quả bom không ổn định, bất cứ động tác nhỏ nào cũng có thể gợi ra tính tình nóng n ảy của anh, làm cho toàn bộ công ty từ trên xuống dưới vô cùng bất an, thậm chí có người suy tính muốn từ chức.

Hàn tiểu thư, cầu xin cô trở lại đi! Làm ơn làm ơn.

Các quản lí cấp cao từng người một đều vội vàng cầu thần xem bói, bởi vì xui xẻo đầu tiên chính là bọn họ, bọn họ thường chịu đựng bom nổ không giải thích.

Hàn Dĩ Chân nghỉ việc chỉ là một tuần ngắn ngủi, cả công ty liền biến dạng, không ai dám bước vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, ông chủ chỉ cần bắt được một người liền phát giận, còn phòng làm việc của Tổng giám đốc thì khỏi phải nói loạn thành một đống, quả thật bẩn ghê gớm.

Hạ Vũ Hi chính là ở dưới tình huống như vậy, đi vào công ty của Hạ Quang Hi.

Nhưng mà anh cũng không biết Hàn Dĩ Chân nghỉ việc, cho đến khi nhìn thấy phòng thư kí không có một bóng người, và đồ đạc hỗn loạn không giống phòng làm việc của tổng giám đốc, mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

"Anh lại sa thải cô ấy?" Lão quy cự, Hạ Vũ Hi chỉ vừa sờ lên mặt bàn tích lũy đầy bụi, liền có thể phán đoán được thời gian Hàn Dĩ Chân rời khỏi, ước chừng là một tuần trước.

"Đúng, em vừa lòng đẹp ý chưa?" Tất cả đều giống như trước đây, khác nhau chính là tâm tình của Hạ Quang Hi lúc này không tốt lắm, đưa mắt nhìn Hạ Vũ Hi, có thể sánh bằng ngọn lửa, lóe ra ánh sáng đố kị.

Hạ Quang Hi rõ ràng muốn khiêu khích Hạ Vũ Hi, xem em ấy có thể nói ra lời gì khó nghe hay không, để anh có cơ hội nhảy dựng lên đánh em ấy một cú. Nhưng Hạ Vũ Hi chỉ là giương cao lông mày, tìm khu vực sạch sẽ để bảng báo cáo xuống, xoay người rời đi.

Đương nhiên phải vậy rồi, Hạ Quang Hi nguyền rủa hẳn không dễ nghe. Hạ Vũ Hi cũng không để ý, chỉ là tiếc nuối tại sao anh phải có anh họ ngu ngốc như Hạ Quang Hi? Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, hình như đây là tính cách đặc biệt của ba anh em bọn họ, cũng nhún nhún vai coi như không có gì, không so đo nữa.

Anh vốn là tính đi tuần tra nhà máy trước, rồi đến hành lang nghệ thuật nhìn điêu khắc hiện đại anh nhìn trúng vài ngày trước đó, nhưng mà hiện tại anh quyết định tạm thời thay đổi kế hoạch, đổi thành đi thăm hỏi Hàn Dĩ Chân, mời cô làm thư ký của anh.

Người rơi vào lưới tình có thể ngu ngốc cỡ nào?

Đáp án dĩ nhiên là vô cùng, anh họ anh chính là một đại ngốc mười phần.

Không cần hỏi tại sao anh ấy sa thải Jeanie, ánh mắt của anh ấy đã nói rõ tất cả. Một bị người ghen tỵ che mờ mắt, thường không thấy rõ chân tướng sự tình, anh họ anh chính là như thế.

Hạ Vũ Hi có thể nói là người thấy rõ ràng nhất, cũng là người vô tội nhất trong trận chiến tình yêu này, huống chi anh còn có trách nhiệm đạo đức.

"Xin hỏi Hàn Dĩ Chân tiểu thư có ở đó hay không, tôi muốn tìm cô ấy."

Nếu nói "trách nhiệm đạo đức ", khỏi cần nói, chính là chỉ Hàn Dĩ Chân, nếu không phải bởi vì anh, cô cũng sẽ không bị sa thải.

Anh là người rất có trách nhiệm, nhưng làm khổ mẹ Hàn Dĩ Chân rồi, bà chưa từng thấy qua người anh tuấn như anh, ngây người trong khoảng thời gian ngắn.

"Xin, xin hỏi cậu tìm A Chân nhà chúng tôi có chuyện gì sao? Tôi là mẹ con bé." Sau khi hoàn hồn, mẹ Hàn ngay sau đó cà lăm, thật sự là quá khổ cực.

"Thì ra là bác gái." Hạ Vũ Hi mỉm cười. "Thất ngại đột nhiên đến đây quấy rầy, vãn bối là Hạ Vũ Hi, có một số chuyện muốn thương lượng với Hàn tiểu thư, có thể xin bác chuyển lời  lại không?"

Diện mạo hoàn mỹ thì thôi, ngay cả lễ phép cũng chu đáo như vậy, mẹ Hàn trừ gật đầu ra vẫn là gật đầu.

"Được, mời vào phòng khách ngồi tạm, tôi lập tức đi gọi A Chân --" Mẹ Hàn vốn là muốn đi vào gọi con gái ra ngoài, mới xoay người, lập tức lại quay người lại, vẻ mặt nghi hoặc mà đối diện Hạ Vũ Hi.

"Xin hỏi...... Cậu có quan hệ với Hạ Quang Hi tiên sinh ư?" Tên bọn họ chỉ sai một chữ, dáng dấp lại có chút giống, làm cho người khác không thể không hoài nghi.

"Cháu là em họ của anh ấy." Hạ Vũ Hi lễ phép trả lời.

"A...... À!" Mẹ Hàn bừng tỉnh hiểu ra, nhưng đồng thời cũng không hiểu được những người trẻ tuổi này đang làm cái quỷ gì, giữa anh em họ lôi kéo không rõ ràng.

"A Chân, Hạ tiên sinh tìm con." Mẹ Hàn vào trong phòng gọi con gái, cô đang mất hồn nhìn ngoài cửa sổ.

"Hạ Quang Hi tìm con?" Hàn Dĩ Chân nhanh chóng hồi hồn, nhịp tim nhảy lỡ một nhịp, cho là Hạ Quang Hi tìm cô.

"Không, là một vị tên là Hạ Vũ Hi tiên sinh tìm con, không phải ông chủ vô tình đó của con." Mặc dù mẹ Hàn không biết con gái bà tại sao lần này lại bị sa thải, nhưng cực kỳ ấm ức cho con gái mình.

"Hạ Vũ Hi?" Vẻ mặt Hàn Dĩ Chân mờ mịt.

"Ừ, nghe nói là em họ ông chủ con." Mẹ Hàn cũng mờ mịt như cô.

Nghi ngờ của mẹ Hàn nhất định không thể nhiều hơn Hàn Dĩ Chân, cô thật sự nghĩ không ra tại sao anh tìm cô. Lqđ Nhưng mà cô vẫn là miễn cưỡng xốc lại tinh thần đi ra ngoài chào hỏi Hạ Vũ Hi, mẹ Hàn đặc biệt chu đáo để lại không gian cho bọn họ.

"Mẹ đi siêu thị mua chút đồ, các con từ từ nói chuyện." Mẹ Hàn nói xong lập tức ra cửa.

Hàn Dĩ Chân lúng túng nhìn mẹ tông cửa xông ra, nghĩ thầm hành động này của bà không gọi là chu đáo, mà là hại chết cô, cô cũng không biết phải ứng phó Hạ Vũ Hi như thế nào.

"Anh muốn uống trà không?" Cô nhìn vẻ tự tại của Hạ Vũ Hi, cảm giác anh không hợp với khung cảnh nhà cô cho lắm, giống như hoàng tử chạy đến nhà dân thường.

"Cô không cần vội, tôi là tới xem cô có tốt không, thuận tiện nói mấy câu với cô." Nói xong liền chạy lấy người.

"Tôi sống rất tốt, cám ơn anh quan tâm." Cô miễn cưỡng nở nụ cười, trong đó lại cất giấu quá nhiều kiềm chế, anh lập tức nhìn ra.

"Thật sự rất tốt sao?" Anh không đồng ý mà lắc đầu. "Nói dối không phải tính cách của cô, cô chính là có sao nói vậy, không thích hợp với giấu giếm."

" Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi......" Sắc mặt cô tái nhợt nhìn anh, không biết nên nói gì.

"Cô lại bị sa thải, đúng không?" Anh hỏi.

"Là bản thân tôi đưa đơn xin từ chức." Hàn Dĩ Chân lắc đầu. "Anh ấy hỏi tôi có phải muốn đổi ông chủ hay không, tôi không muốn nhẫn nại nữa, liền dứt khoát......"

"Vậy cô liền dứt khoát đổi ông chủ đi!" Hạ Vũ Hi thay cô nói hết lời.

" Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi......" Hàn Dĩ Chân kinh ngạc, cho là anh nói giỡn.

"Tôi nói thật." Hạ Vũ Hi hoàn toàn không có ý đùa giỡn. "Quá khứ tôi không có nghiêm túc bàn bạc vấn đề này với cô, là bởi vì tôi biết cô không muốn rời khỏi bên cạnh anh Quang Hi, nhưng tình huống lần này thì khác, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ."

Anh không nói là nguyên nhân gì, bởi vì trong lòng mọi người đều biết rõ, nói ra sẽ chỉ làm nhau lúng túng hơn. Đây là quan tâm của Hạ Vũ Hi, nhưng cũng là nỗi đau trong lòng Hàn Dĩ Chân, cô say đắm Hạ Quang Hi lại rõ ràng đến người người cũng nhìn ra được, còn không mất mặt?

"Chính là bởi vì như thế, tôi càng không thể làm việc cho anh." Lỡ như chuyện truyền đi, Hạ Quang Hi chỉ sẽ xem thường cô hơn.

"Chính là bởi vì như vậy, cô càng nên làm việc cho tôi, để cho anh ấy thấy chí khí của cô." Hạ Vũ Hi có cách nhìn khác, hơn nữa nguy cơ chính là có thể xoay chuyển, có lẽ quan hệ của bọn họ, sẽ vì vậy mà nhảy lên trước một bước dài cũng không chừng.

"Tôi thật sự không thể làm việc cho anh......" Người khác sẽ nhìn cô như thế nào?

"Tin tưởng tôi, chúng ta nhất định có thể hợp tác rất tốt, tôi thật sự rất có thành ý." Ý nghĩ của người khác không quan trọng, mình vui vẻ là được. Hiện tại chuyện duy nhất cô cần phải làm, chính là để mình vui vẻ, lần nữa kiêu ngạo đứng trước mặt anh Quang Hi.

"Tôi chưa bao giờ hoài nghi thành ý của anh." Hàn Dĩ Chân khẩn trương nói, sợ anh hiểu lầm.

"Vậy thì đồng ý tôi." Hạ Vũ Hi cương quyết hiếm thấy.

Trong lúc anh kiên trì bất khuất, Hàn Dĩ Chân lại cảm giác mình bị đánh bại, anh thật sự là một thuyết khách cao minh nhất. Hàn Băng Tâm diendanlequydon

"Anh hi vọng tôi khi nào đi làm?" Cô đành phải nhường bộ.

"Ngày mai thì sao?" Hạ Vũ Hi đề nghị.

"Ngày kia." Cô sẽ nhượng bộ, nhưng sẽ không để cho anh ta cần ta cứ lấy, đây là điều đầu tiên cô học được trên người Hạ Quang Hi.

"Vậy ngày kia." Anh nhíu mày, chúc mừng cô rốt cuộc bước bước đầu tiên. Ở phương diện mềm yếu nhất của tình yêu thường chịu thua thiệt, đạo lý này cô nên hiểu.

"Uhm." Cám ơn anh dạy bảo không lộ dấu vết, để cô tìm lại tự tin.

"Hợp tác vui vẻ." Hạ Vũ Hi duỗi tay về phía cô.

"Hợp tác vui vẻ." Hàn Dĩ Chân đưa tay cho anh.

Quan hệ của hai người, từ đó mở ra một trang mới.

"Ngu ngốc ngu ngốc, tất cả đều ngu ngốc!"

Tờ giấy màu trắng giống như bông tuyết ném đầy đất, vốn là phòng làm việc cũng đã rối bời càng thêm hỗn độn, phòng làm việc to giống như chiến trường vậy.

Nữ trợ lý tạm thời bị điều lên trợ giúp, núp ở một bên che mặt khóc thút thít. Cô thật sự đã rất cố gắng làm xong chuyện ông chủ giao phó, nhưng giống như bất luận cô làm như thế nào, anh đều không hài lòng.

"Trở lại cương vị công tác của cô, cô không cần lên đây nữa!" Hạ Quang Hi đích thật là rất không hài lòng với nữ trợ lý, chân tay vụng về không nói, ngay cả cà phê cũng pha sai, mắt không biết đạo trưởng ở nơi nào.

"Vâng, Tổng giám đốc, tôi lập tức đi xuống." Nữ trợ lý như được đặc xá, như bay như lao đi xuống, người không biết sẽ cho rằng cô đang lẩn trốn ác ma, cực kỳ khoa trương.