Nói đoạn trợ lý Quyết ngừng lại một chút, cẩn trọng chú ý sắc mặt và thái độ của Ôn Thiệu Phong, rất lâu sau cậu mới có gan mà nói tiếp.
“Thưa ông chủ, lão gia đã kêu tôi chuyển lời tới ngài rằng ngài muốn làm gì cũng được, nhưng nhất định trước khi lão gia đã quá 70, ngài phải đem về cho lão gia một đứa cháu.
Bằng không lão gia sẽ sắp xếp một vài nữ nhân bên cạnh ngài.”
Trợ lý Quyết nhìn hình ảnh vừa mới được gửi tới, vài giây sau liền đọc thông tin.
[Thiên kim tiểu thư của Úc gia, tên Úc Nguyệt.
Chỉ mới 18 đã thu về không ít bằng cấp danh dự, xinh đẹp tài năng.]
Ôn Thiệu Phong vẫn không đáp lời mà cất bước khiến câu nói chìm vào im lặng.
Trợ lý Quyết mơ hồ sợ hãi, không đáp ứng nhu cầu của lão gia cũng chết, mà đáp ứng nhu cầu lão gia với thiếu chủ cũng chết, căn bản đường nào cũng chết.
[Nhị thiên kim tiểu thư của Hàn gia, tên Hàn Liên Thanh.
Năm nay đã 23, xinh đẹp tài năng, là một vũ công múa ba lê từng đem về cho nước một giải thưởng kim cương.]
Hàng loạt danh sách được gửi đến kéo dài xuống dưới.
Những vị thiên kim này tất cả đều có gia thế khủng, và hơn thế nữa là rất ái mộ Ôn thiếu, tự động ứng cử, cho dù chỉ là nhân tình, cũng có thể mang lại lợi ích rất nhiều.
Trợ lý Quyết biết có nói vẫn vô dụng, ngoài cái người phụ nữ lúc trước leo được lên giường của ngài thì chắc chắn sẽ không còn người nào có khả năng nữa.
Cho đến khi Ôn Thiệu Phong khuất bóng, cậu ta mới thở phào một tiếng.
Gọi điện báo cáo lại cho lão gia.
So đi so lại, ông chủ vẫn là người không thể đắc tội.
Phía bên kia, Ôn Thiệu Du đang trong điếu xì gà, tận hưởng cái nắng ban sáng thì bắt gặp cuộc điện thoại, đôi mày rậm cau lại, một giọng nói vọng lên.
“Lão gia, cậu chủ không có biểu hiện gì đối với những vị tiểu thư khác.”
Ôn Thiệu Du nhíu mày, chút niềm vui liền bị phá vỡ, ông cất giọng trầm khàn đặc trưng.
“Chẳng phải xung quanh nó rất nhiều phụ nữ sao, tại sao lại không ưng được đứa nào?”
Trợ lý Quyết đổ mồ hôi hột, nhiều thì nhiều nhưng không hứng thú vẫn là không hứng thú.
Cậu chưa trả lời Ôn Thiệu Du đã đáp lời.
“Tôi nghe nói nó ngủ với rất nhiều người, tại sao lại không có nổi một đứa nào mang thai vậy?”
Huống hồ chi ông đăng hẳn một bảng tin, người nào mang thai được cháu của ông đãi ngộ cũng không nhỏ, bất kì vị trí nào muốn ông cũng có thể sắp xếp.
Nói đến đây Ôn Thiệu Du hơi ngờ ngợ.
Trợ lý Quyết câm nín, mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều.
Thiếu chủ ngoài ngủ với một người nhiều lần thì làm gì ngủ với rất nhiều người, những cái đó điều là tin đồn cả, chỉ là kẻ nào nghe quen cũng thành thật.
Còn về việc mang thai hay không, cậu làm sao mà biết được.
...
Đêm ngày hôm sau.
Phía bên trong câu lạc bộ quán bar Deja Brew, tất cả đều chìm đắm trong sự hoan lạc, chưa được bao lâu nhạc đã tắt hẳn, vẻ mặt hưng phấn của hầu hết những người đứng ở đây thể hiện rõ sự hụt hẫng.
Giọng nói từ phía loa thông báo vang lên.
“Hôm nay người của Ôn tiên sinh sẽ ghé đến.
Tất cả mau thu dọn.”
Ôn thiếu sao? Chỉ vài giây sau câu nói, tất cả đã thu dọn đồ mà rời khỏi.
Danh tiếng của Ôn thiếu ở mặt sáng là một người phong nhã, lịch thiệp.
Nhưng dưới vỏ bọc đó, Ôn thiếu lại là người không dễ gì để đụng vào.
Đặc biệt Ôn thiếu càng không thích những nơi ngài đi qua gặp những kẻ làm bẩn mắt ngài, huống hồ chi bọn họ lại là những vết nhơ đó.
Chỉ sau vài phút, cả một khu sảnh rộng lớn không còn lấy bóng người.
Đám nhân viên cũng đi ra mà lau đi vết tích của những tàn dư một cách nhanh chóng.
Chiếc xe Maybach hào nhoáng đỗ lại trước cửa.
Một hàng vệ sĩ nối dài từ ngoài cho đến trong.
Ôn Thiệu Phong vừa bước xuống đã có một lão già đứng trước nhìn.
Một đường dẫn thẳng lên phòng.
Cánh cửa để số phòng 23 đẩy ra, phía bên trong Ngạo Trần Bách đã ngồi sẵn trên chiếc ghế lụa màu đỏ thưởng thức rượu.
Khu vực phòng sang trọng với những vật liệu được làm thượng hạng.
Ngạo Trần Bách xoay đầu nhìn Ôn Thiệu Phong, lại ngó nhìn chiếc đồng hồ sinh học đang chạy, ánh mắt nhìn thẳng vào bức rèm màu đen phía trước.
Anh muốn xem thử nữ nhân ngày hôm qua trong lòng Ôn Thiệu Phong có vị trí như thế nào.
Vài phút sau, cửa phòng được đẩy, một hàng các mỹ nữ bước vào.
Lão già từ đằng sau đi theo lẳng lặng cẩn trọng nhìn biểu cảm trên gương mặt, rất lâu sau ông mới lên tiếng.
“Thưa Ôn tiên sinh và Ngạo tiên sinh, tất cả những người này đều ‘còn’ cả.”
Một cái phẩy tay lão liền đi ra, trước khi đi còn không quên nháy mắt với đứa con gái của mình.
Đây là cơ hội, chỉ cần tiếp xúc với một trong hai con người độc tôn này, địa vị của lão cũng theo đó mà được nâng lên.
Đám mỹ nữ cũng tản ra mà phục vụ, bọn họ kẻ nào thật sự được để mắt đến thì sẽ là một bước lên mây.
Bức rèm đằng sau bức tường được đẩy ra, Ngạo Trần Bách ngước nhìn vào tấm gương hai chiều phản chiếu hình ảnh phòng bên kia, chỉ thấy có ba nam nhân gương mặt hung tợn mà hắn đã thuê, nữ nhân đó vẫn chưa đến..