Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 6: 6: Phục Vụ





Câu nói vừa dứt, hắn lại cúi xuống hôn lấy môi cô.

Đầu óc Khương Nhã như rơi vào mụ mị vì nụ hôn này.
Dường như không phải là hôn, mà là cắn, cắn rất mạnh, cắn đến đau nhói.
“Ưm...”
Cô vừa giãy dụa vì đau thì nam nhân trước mặt liền giật ngược tóc cô ra sau, da đầu đau buốt tê rần giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương.
“Phục vụ tôi như cái cách mà cô leo lên giường của những lão già đó để đoạt vai diễn.”
Chỉ sau câu nói này, cô hoàn toàn bị người đàn ông thô bạo chiếm lấy.
Hắn đang nghĩ cô bán thân, nghĩ cô vì một vai diễn mà có thể làm bất cứ điều gì.
Cũng không sai, nhưng sao câu nói thốt ra từ miệng hắn lại khiến cô khó chịu như thế chứ.

Thân thể của cô, ngoài hắn ra vẫn chưa có người thứ hai đụng.
Căn bản những kẻ đứng ở trên như hắn, làm sao hiểu được cảm giác của những người đứng ở dưới như cô, cố gắng để leo lên, chỉ bằng một cái hất tay của bọn họ liền trở xuống vực thẳm.
Nam nhân phía trên nếm được dư vị thân thuộc, càng lúc càng như liều thuốc phiện k1ch thích cơ thể.

Gương mặt cô gái nhỏ dưới thân hắn càng lúc càng nở rộ kiêu sa như đóa hoa, hàng lông mi thanh tú cau lại, vết son trên môi bị lem nhoà sang một bên, sớm đã sưng.
Gương mặt xinh đẹp này, cũng xuất hiện khi ở dưới thân một nam nhân khác?
Nháy mắt đôi con ngươi trở nên u ám hẳn.
Hắn ngừng lại đôi lúc, bàn tay siết chặt cằm của cô đến đau nhói mà nâng lên, bắt cô đối diện với con ngươi đen như mực sớm đã lạnh.
Khương Nhã nhìn gương mặt với các góc cạnh sắc sảo, hàng lông mày kiếm sắc bén đang cau lại, đôi mắt này, cô đã nhìn bốn năm nhưng chưa bao giờ có thể quen thuộc.
“Ôn thiếu không muốn tiếp tục ư?”
Câu nói của cô khiến người đàn ông cau có hẳn, anh cúi xuống gặm lấy đôi môi nhỏ, thật muốn cắn nát nó đi.

Anh rất ghét cái bộ dạng khiêu khích, ghét cái bộ dạng không sợ gì của cô.
Không gian giữa cả hai dần nóng lên đến lạ, mồ hôi cả hai như hòa vào làm một, ngấm vào trong gối đến ướt đẫm, những nơi da thịt đụng chạm, cảm giác tê rần rạo rực khắp cả người.
Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng, khi tỉnh lại cả thân thể đã đau buốt.
Cánh tay của người đàn ông vẫn đặt ngang eo cô, cả người cô dán sát vào lồ ng ngực ấm nóng, hơi thở từ nam nhân vẫn tỏa ra.
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương vị tình d*c.

Trên sàn nhà, quần áo lại vương bừa bãi.
Theo như những gì cô biết, Ôn thị đó giờ chưa từng bước chân vào giới giải trí.
Nhưng gia thế lớn như vậy, chỉ cần lấn chân vào, giới giải trí chắc cũng phải nhường đường cho Ôn thị leo lên.
Cô đẩy tấm chăn xuống giường, th@n thể trắng nõn không một mảnh vải che thân, dưới ánh sáng vàng nhạt, thân thể cô trở nên hoàn mỹ, từng đường nét đầy đặn, trên đó lại hằn lên không ít các dấu ấn k1ch tình của đêm qua.
Phía sau, Ôn Thiệu Phong đã tỉnh từ lâu, ánh mắt khép hờ, hàng lông mi rũ xuống lạnh nhạt.
Hiện trường giữa cả hai vẫn còn rõ, tấm chăn đã nhăn thành một mảng, cả những vết ố...
“Tôi sẽ liên hệ với người của giải trí Tinh Nghê cho cô một vai diễn.”
Bộ đồ vừa mặc xong, cô xoay người vớ lấy túi xách, lại hơi nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói dường như có chút khàn.
“Ôn thiếu công khai lót đường, thật khiến tôi khâm phục.”
Người đàn ông hơi nhếch mép, giọng nói giễu cợt châm biếm.
"Đều là phí phục vụ lẫn công sức của cô.”

Bàn tay Khương Nhã thoáng chốc siết chặt chiếc túi xách lại, cảm xúc hỗn loạn hơn hẳn nhưng trên gương mặt vẫn rất bình tĩnh.
Cô nở nụ cười rất tươi, xoay người rời đi.
Vừa bước ra ngoài, dàn vệ sĩ đứng thành hàng đã khiến cô ngây ra.
Cô đương nhiên biết thân phận của Ôn Thiệu Phong không bình thường, ngoài vỏ bọc là kẻ cầm đầu tài phiệt Ôn thị, đằng sau lại dấn chân vào giới hắc đạo.

Đương nhiên chỉ cần đi một chút đã cả hàng ngàn kẻ theo đuôi.

Lượng vệ sĩ bình thường cũng rất nhiều.
Và cả lượng người chết dưới tay hắn cũng rất nhiều.

Dây dưa lâu với người đàn ông đó như vậy, kết cục của cô cũng chẳng thể nào tốt đẹp.
Đám vệ sĩ vẫn đứng lặng, bóng cô vừa khuất chẳng bao lâu Ôn Thiệu Phong đã bước ra.
Bàn tay cài khuy áo ở tay, không gian xung quanh nhất thời lặng như tờ.
Chậm rãi cất bước, đám thủ hạ đằng sau cũng nối đuôi.
...
Nửa tiếng sau, vừa về đến khu chung cư, chị Trân đã chạy ra trước mặt cô.
Khương Nhã không nói không rằng, trên người vẫn là chiếc áo len quấn quanh, cô trực tiếp ném túi xách xuống rồi bước vào nhà vệ sinh.

Dấu vết trên cơ thể vẫn còn, hơn nữa lại dày đặc.
Cô lau thật kĩ các vết tích, nhưng càng chà mạnh lại càng đỏ, dấu vết không thể xóa.

Cuối cùng thì bước ra với chiếc áo cao cổ.
Chị Trân nhìn cô tròn mắt, thấy được một vài đốt chi chít liền cau mày.
“Em không thật sự ngủ với cái lão già đó đấy chứ? Chẳng phải chị đã bảo là được thì lấy, không được thì thôi sao?”
Khương Nhã vớ lấy ly nước ấm, bàn tay lấy ra viên thuốc từ một vỉ thuốc mà uống, cô mệt mỏi nói.
“Không phải lão già đó.”
Chị Trân cau mày khó hiểu đưa tay áp lên người cô.

Định hỏi nhưng lại ngừng lại, tầm mắt rớt trên tên vỉ thuốc vẫn còn mới: Thuốc tránh thai.
Cô nhấp một ngụm nước ấm, quay đầu nở nụ cười.
“Chị không phải lo, lão già đó không có cửa chơi em đâu.”.