Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 45: 45: Xử Lý Vết Thương





Châu Đình Yên run rẩy từng hồi mà hét lên, nhưng chưa được bao lâu Khương Nhã đã siết chặt miệng lại.
“Câm miệng.”
Đôi mắt rưng rưng mở to nhìn Khương Nhã trước mặt, sao giờ phút này trông cô lại có thể đáng sợ như thế chứ.
Khương Nhã một tay đè chặt Châu Đình Yên vào tường, sức lực cực kì lớn khiến Châu Đình Yên không thể phản kháng, bàn tay cầm sợi dây trói siết chặt người lại.
Châu Đình Yên càng lúc càng hoảng sợ mà hét lên.
“Cô làm gì vậy, mau buông tôi ra.”
Khương Nhã kéo cao khóe môi: “Cô Châu ba lần bảy lượt hãm hại tôi thế kia, lần này đương nhiên phải lấy cả vốn lẫn lãi rồi.”
Thế nhưng khi đang cột, phía bên ngoài lại vang lên tiếng xe đến, Châu Đình Yên đảo mắt ra ngoài mà hét to lên van xin cầu cứu.
“Cứu tôi với, cô ta muốn giết tôi.”
Bàn tay siết Châu Đình Yên có chút buông lỏng, Khương Nhã đảo mắt ra bên ngoài, bóng dáng quen thuộc của người đàn ông hiện rõ.
Ôn Thiệu Phong, bây giờ anh ta đến là muốn giải cứu cho nhân tình bé bỏng của mình sao?
Khương Nhã có chút bực bội siết chặt liền cột lại, lại quay hướng nhìn Ôn Thiệu Phong cùng dàn người đang đi tới, mở miệng châm biếm.

“Sao vậy? Ngài Ôn đây là đang lo tôi giết chết người sẽ phục vụ ngài mỗi đêm sao.”
Trợ lý Q​uyết đứng bên cạnh nghe câu nói không nhường nhịn ai này của Khương Nhã cũng phải tán loạn.
Chỉ vừa mới đến đây ông chủ đã chạy tới hẳn khu khách sạn đoàn làm phim thuê, tất cả chỉ có thể gặp Khương Nhã.

Nhưng khi vừa đến, cánh cửa phòng lại mở ra, không có người đóng lại, gọi mãi chẳng thấy Khương Nhã đâu, Ôn Thiệu Phong liền biết có chuyện chẳng lành.

Theo như kết quả điều tra lại phát hiện được Khương Nhã ở đây.
Vậy mà cô Khương giờ này còn khiêu khích ông chủ nữa!
Ánh mắt Ôn Thiệu Phong dời tầm lên người Khương Nhã, ngoài việc trông có chút xộc xệch…
Là xộc xệch! Lũ nam nhân kia đã làm gì Khương Nhã rồi.

Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt âm trầm hẳn, chưa trong đó cả một màu u ám
Ôn Thiệu Phong tức giận tiến lại gần phía Khương Nhã, trông hào khí bức ép kia, Khương Nhã cũng phải sợ hãi mà run rẩy lùi vài bước..
Ngỡ cứ tưởng sẽ thật sự làm gì, ai lại ngờ được Ôn Thiệu Phong liền nhấc bổng cô lên.
Châu Đình Yên từ phía xa tức giận, dù bị trói chặt vẫn không ngừng chửi mắng.
“Ngài Ôn, cô ta là cái gì chứ? Sao ngài lại có thể vì cô ta mà bỏ em chứ.”
Ôn Thiệu Phong không đặt lời nói của Châu Đình Yên vào tai, giờ phút này trước mặt chỉ toàn là hình ảnh của Khương Nhã.
Khương Nhã dược bế lên nhất thời kinh ngạc.

Vừa cựa quậy liền bị siết chặt lại, Ôn Thiệu Phong gằn giọng lên tiếng, đâu đó cả sự trách móc.
“Yên lặng.”
Vừa lên xe, Ôn Thiệu Phong đã cẩn trọng đặt Khương Nhã sang một bên, cửa xe theo đó đóng sập lại.
Chiếc áo xộc xệch, để hở cả nửa bả vai trần trắng noãn, Ôn Thiệu Phong mạnh bạo lại gần mà kéo xuống, đồ trên người Khương Nhã theo đó được tháo dần ra.

Khương Nhã cau mày nhìn Ôn Thiệu Phong cởi áo cho mình, sao vậy, chỉ vừa mới gặp lại chẳng lẽ đã ham muốn cô đến thế.
Thế nhưng khi vừa cởi hết, Ôn Thiệu Phong xác định cả người không có vết gì kì lạ mới buông lỏng ra, một tay siết chặt Khương Nhã vào lòng không cho cơ hội làm loạn.

Chiếc áo trên người theo đó được tháo xuống che chắn lại đầy đủ cơ thể.
Hai người vừa rời đi, trợ lý Quyết đã xoay sang nhìn Châu Đình Yên từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt chán ghét.

Hướng nhìn đám vệ sĩ bên cạnh, lạnh giọng lên tiếng.
“Xử lý cô ta đi.”
Dứt câu liền xoay người trở lại xe, đâu đó cả khu vang lên tiếng hét thảm thương từ người con gái, giọng van nài đến đáng thương.
Chiếc xe đánh thẳng về tới khu khách sạn, vừa vào trong Ôn Thiệu Phong liền đặt Khương Nhã lên giường, không đợi Khương Nhã làm gì, một tay đã tự đè ra.
Ôn Thiệu Phong đưa tay chạm lên phần má đang bị sưng, xoa nhẹ.
Khương Nhã cả người bị cứng đờ bởi hành động này.

Cái hành động này… là như thế nào?
Ôn Thiệu Phong nhẹ kéo chân Khương Nhã ra, vớ lấy hộp thuốc bên cạnh mà tiến hành xử lý vết thương, cất giọng ra lệnh.
“Ngày mai không cần quay phim.”

Ngày mai là hết ngày được nghỉ của Khương Nhã, nhưng mà cô cũng đâu rảnh ở yên không làm việc, Ôn Thiệu Phong dựa vào đâu mà quản cô.
Ban nãy khi trông Châu Đình Yên bị xử lý, Khương Nhã không hề cảm thấy chút xót thương, bởi đấy là điều cô ta đã làm, vì vậy cô ta phải chịu.
Nhưng mà đã từng là nữ nhân của Ôn Thiệu Phong như vậy, sớm muộn Khương Nhã cũng sẽ như người phụ nữ đó.
“Dựa vào đâu tôi phải nghe lời ngài chứ?”
Ôn Thiệu Phong chạm lên vết thương, vừa bôi thuốc xong liền để sang bên cạnh, đặt yên Khương Nhã lên giường.

Bàn tay tháo chiếc áo che chắn thân thể cô xuống, cả thân thể trắng mịn lộ ra trong phút chốc.
Khương Nhã nhìn Ôn Thiệu Phong, bàn tay kéo tắm chăn che lại mà nghiêng người sang bên.

Đối với người đàn ông này, cô thật không thể phản bác.
Nhưng vừa lật người, cả một vùng lưng trắng mịn rớt xuống, in hằn trên đó dấu vết của vết thương do cú đánh bằng cây gậy ban nãy, giờ phút này nó đã hiện rõ trên làn da.
Ôn Thiệu Phong chợt nhớ ra, trong đoạn camera khi tra được, lũ người đó đã cầm hẳn một cây gậy đập lên lưng Khương Nhã..