Một năm sau, tại thành phố Trùng Khánh.
Mọi thứ vẫn chẳng có thay đổi quá nhiều, vẫn cái dáng vẻ một thành phố bậc nhất, xa hoa.
Bóng đêm dần bao trùm vạn vật, trên con đường tấp nập người qua lại, ánh sáng đèn đường chiếu rọi.
Bar Canalis là thiên đường nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Hầu hết những người ra vào nơi đây đều là những kẻ có quyền thế và địa vị trong tay.
Trong tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn lập lòe, những tiểu thư công tử nhà giàu tất cả đều đang chìm đắm trong sự xa hoa, hoan lạc của nơi đây.
Khách ra vào không ngớt.
Chi phí để chi trả khi ở nơi đây con số phải tính đến hàng trăm triệu, một số tiền không hề nhỏ.
Tại khu vực phòng VIP, trái với không gian ở tầng một, không khí nơi đây vô cùng du dương, trong ánh đèn mập mờ, những người nghệ sĩ dương cầm đang đứng lặng một góc ưu tú đánh lên từng nốt nhạc.
Ngạo Trần Bách đưa tay vuốt mái tóc, ánh mắt lại dời tầm trên người Ôn Thiệu Phong đang nằm dựa vào ghế, vẻ cao ngạo hiện rõ trên gương mặt.
Trên tay Ôn Thiệu Phong, tàn thuốc đỏ rực vẫn cháy, khói bay mập mờ trong ánh đèn hư ảo, khắc họa các đường nét sắc sảo của người đàn ông.
Bên tay là một mỹ nữ với thân hình nóng bỏng, nhưng vẻ mặt lại chẳng có gì là hưởng thụ.
Người đàn ông ngả ra sau, chiếc áo sơ mi bung hai cúc, mơ hồ nhìn thấy các đường nét phía sau ẩn hiện.
Người con gái trông thấy vẻ đó ngay tức khắc bị hớp hồn, ánh mắt thay đổi hẳn, bàn tay nhỏ nhắn m ơn trớn vào lồ ng ngực, tạo cảm giác k1ch thích.
Nhưng chưa được bao lâu, gương mặt người đàn ông đã đen lại, một cảm giác chán ghét hiện rõ.
“Cút.”
Câu nói ngắn gọn nhưng thốt ra từ miệng người đàn ông lại trở thành một lưỡi cưa, vô hình có thể giết người.
Người con gái liền trở nên sợ hãi, lẩy bẩy đứng dậy mà rời đi.
Cô ta làm gì dám khiêu khích sự uy nghiêm của những con người nơi đây.
Ngạo Trần Bách nhìn một màn này thì lắc đầu, bàn tay vớ lấy ly rượu lên nhấp một ngụm.
“Cậu thích kiểu nào, tôi tìm cho cậu kiểu đó.
Đảm bảo đêm nay hàng được đem tới giường.”
Thích kiểu nào? Là thích cái kiểu cố tình tiếp xúc, leo lên giường của hắn rồi lại bàn đến chuyện giao dịch?
Một kẻ như hắn mà cũng có lúc bại.
Không gi3t chết nữ nhân đó, đã là một sự thất bại lớn rồi.
Bàn tay siết chặt ly rượu, đôi con ngươi lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ngạo Trần Bách trông thấy như vậy vội xua tay.
“Đùa thôi, xem ra cậu không có hứng rồi.”
....
Lại một năm nữa trôi qua.
Tại khu sân bay X, chuyến máy bay từ nước ngoài vừa đáp xuống.
Xung quanh ồn ào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp vừa bước xuống.
Cô mặc chiếc váy đen dài, vừa vặn ôm trọn lại từng đường cong quyến rũ trên người.
Mái tóc đen hơi xoăn xõa tung thấp thoáng thấy được làn da trắng ngần ẩn hiện, từng lọn nhịp nhàng dao động theo từng bước đi của cô.
Đôi môi đỏ mọng, sóng mũi cao, vóc dáng chuẩn từ trên xuống dưới.
Tựa như một kim cương tỏa sáng, mọi người ai nấy đều không tiếc lời ngưỡng mộ mà nhìn.
“Đẹp thật đấy, có khi nào là một ngôi sao nổi tiếng từ nước khác về không?”
“Trông hình như là người ở đất nước chúng ta, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy góc chết, thật là ngưỡng mộ.”
Vài người không kiềm được lấy điện thoại ra chụp.
Khương Nhã kéo chiếc vali ra khỏi khu vực kiểm tra thì dựng nó đứng thẳng, cô đẩy hai chiếc tay cầm xuống, tùy tiện ngồi lên chiếc vali mà lướt điện thoại.
Từ phía xa, một người phụ nữ khác thần thái không kém cạnh gì đi lại.
“Khương Nhã, xe tới rồi.
Chúng ta đi thôi.”
Bước lên chiếc xe đã được đặt sẵn, hai người đi thẳng đến khu chưng cư đã thuê.
Trên con đường đi tới, đường xá nơi thành phố đã thay đổi.
Chị Trân phía bên cạnh nhìn bộ dạng thất thần liền vỗ vai cô một cái, chị ngồi bắt chéo chân lại mở điện thoại lên.
“Bộ phim Phong Hoa mở cuộc tuyển chọn nữ vai diễn số bốn, các diễn viên khác đều đã chọn xong xuôi kể cả nhân vật chính.
Nhưng đạo diễn bộ phim lại đặc biệt thích nhân vật nữ số bốn nên tự tay ông ta lựa chọn.”
Chị Trân là người mà cô đã gặp khi ở nước ngoài, trong quá trình gặp khó khăn, lại may mắn có chị chống đỡ.
Từ đó chị lại đặc biệt chú ý đến tài năng lẫn nhan sắc, một tay nhận làm quản lý dẫn dắt cô.
Trông vóc dáng chị xuất chúng như vậy nhưng đã gần bốn mươi.
Là một người ăn nói ngay thẳng, khẩu xà nhưng tâm phật.
Tới ngày thử vai, mọi thứ diễn rất ổn.
Chị Trân mặt phấn khích dẫn hẳn đến cho cô một nàng trợ lý mới, gương mặt vẫn chưa hết nét ngây thơ.
“Đây là An Ngọc, từ giờ cô bé sẽ làm trợ lý cho em.”
An Ngọc lễ phép cúi chào cô, trông qua vẫn chỉ là người mới, rất đáng để tin tưởng.
Buổi thử vai kết thúc, lựa ra được hẳn ba người.
Đạo diễn lại bảo cô ngày mai lại tới..