Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 24: 24: Lồ|\|g Giam





Lễ đấu giá tiến hành theo quy trình, phía trên bục người đàn ông đeo mặt nạ cùng hàng người vẫn liên tục bưng ra các món đồ.
Khương Nhã lặng nhìn những khối kim cương long lanh đang phát sáng rực rỡ được bưng ra, đóng hòm kín kẽ, con số bên dưới lên tới hàng chục tỉ.
Bảng giá xung quanh không ngừng đưa lên.
Khương Nhã hít thở sâu một hơi, đã sáu năm rồi, cô vẫn không thể ngừng sợ hãi khi nghĩ tới cái ngày đó.
Ánh mắt cô đặt lên một khung hộp trang trọng được phủ đầy vải ren tím bên ngoài, đẹp đến thu hút ánh nhìn.
Đoạn kí ức đó tái hiện lại một cách chân thật.
Lễ đấu giá tiến hành được một lúc, người đàn ông phía trên khán đài liên tục vỗ tay, bàn tay chỉ về hướng khung hộp, như là một phần trình diễn không thể thiếu, giọng nói mang vẻ phấn khích.
“Đây là Hoa Pha Lê Tím, mời tất cả mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng.”
Tên là loài hoa, và cả món đồ bên trong cũng món đồ đẹp tựa như hoa!
Lớp vải kéo lên dần lên, phía bên trong là đang nhốt lấy một người con gái.
Cả khán phòng nhất thời tĩnh lặng, đẩy hết sự chú ý lên người con gái đẹp như hoa như ngọc.
Người con gái nằm trong tấm kính trong suốt, khoát lên người lớp váy mỏng màu tím bồng bềnh giữa những cánh hoa rải xung quanh, dường như là đang ngủ, nét đẹp mĩ lệ.


Nói là đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá đáng.
Sáu năm trước, Khương Nhã cũng chính là người trong lồ ng giam.
Cô đã chạy thoát, chạy thoát, và sau đó là cứ trốn chạy...Thậm chí còn vô tình kéo một người vô tội vào, kết quả là người đó đã bị đám người kia gi3t chết.
Truy bắt rồi lại trốn chạy, cái nơi này thật rất đáng sợ.
Ánh mắt cô căng chặt, trong lòng bức bối, bàn tay không ngừng bấu víu vào chiếc ghế bên cạnh giữ bình tĩnh.

Xung quanh không thể cảm nhận gì rõ, chỉ có hàng loạt tiếng ù vang lên bên tai.
Đám người xung quanh nhìn vào cô gái như nhìn một món đồ.

Toát lên vẻ tục tĩu lẫn ánh mắt thâm dục thấy rõ.
Xinh đẹp như thế, hơn nữa còn được mang đấu giá.

Đây có lẽ là phần được mong chờ nhất của bọn họ.
Lễ đấu giá bốn tháng diễn ra một lần, nhưng khi buôn bán người, tần suất diễn ra sẽ cách nhau một năm.
Người phía dưới đã bắt đầu ra giá, những con số được giơ lên.
Mạng người với đám này, chẳng qua chỉ là để vui chơi, dùng tiền mua được.
Khương Nhã dựa lưng vào đằng sau, bất lực bao trùm, giờ phút này trong mắt cô, người đàn ông cao quý như Ôn Thiệu Phong cũng chẳng khác gì bọn họ.
“Ngài Ôn không ra giá sao? Xinh đẹp như vậy không sử dụng thì phí lắm.” Cô nhếch miệng cười, nụ cười thoáng có sự chua xót.
Ôn Thiệu Phong đẩy ánh mắt sang nhìn cô, đôi mắt phượng dưới ánh đèn mờ nhạt trong cả căn phòng càng toát lên vẻ huyền bí.
Nơi đây là bóng tối, và mọi thứ chỉ đang trôi theo cái quy luật của nó.
Khương Nhã cứ nghĩ đã thoát được rồi, chỉ là không ngờ cũng có ngày bị kéo vào lại cái vòng lặp này.
Phải rồi, người đàn ông bên cạnh cô đâu phải là một nhân vật tầm thường.
Đám người phía dưới không ngừng giơ bảng giá, ánh mắt tham lam nhiễm dục hằn rõ trên gương mặt.
Hầu như những người trong số này, đều là xuất thân từ các gia tộc hào môn thế gia lâu đời, thân phận cao quý.

Thậm chí còn có cả những nhân vật lớn thường xuất hiện trên ti vi, bình thường trước công chúng đứng đắn bao nhiêu, chỉ khi ở nơi đây, lớp mặt nạ mới được gỡ ra, đẩy họ về bản chất thật sự.

Cái bản chất bẩn thỉu nhất của con người!
Cùng là phụ nữ, cũng là người từng trải qua cảm giác này, cô hiểu được cảm giác khó chịu như thế nào.
Nhưng lần đó, là cô trốn thoát được.
Chỉ là không ngờ, bây giờ mọi thứ được tái hiện như mới ngày hôm qua.
Khương Nhã nhắm chặt mắt lại, xung quanh tiếng ồn ào vang lên bên tai.

Đến cuối chỉ nghe được một câu, người con gái đó được bán đi với giá hai mươi tỉ.
Tiền, thật đáng sợ.

Và đáng sợ nhất là khi nó trở thành công cụ cho lũ người đó lợi dụng.
Cả một buổi đấu giá, Khương Nhã luôn trong trạng thái không chú tâm.
Đến khi kết thúc, cô chỉ biết là Ôn Thiệu Phong đã lấy được một món đồ có tên là “Đại Thương Danh”.
Vừa bước ra đã khan có một lão già chặn lại, phía bên cạnh còn ôm lấy một nữ nhân rất xinh đẹp.

Vẻ mặt trông rất e thẹn, hai gò má đỏ ửng.

“Ôn tổng, được biết hôm nay ngài sẽ hiện diện ở đây.

Liệu có muốn cùng tôi đến phòng bàn bạc về chuyện hợp tác?”
Tống thị và Ôn thị dù không thân bao nhiêu nhưng đã có rất nhiều dự án hợp tác chung.

Lợi dụng điều này mà đẩy con gái của mình sang, Ôn Thiệu Phong ít nhiều cũng nể mặt.
Ánh mắt lão dừng lại trên người Khương Nhã rất lâu, đáy mắt lộ ra một tia kì lạ.

Bàn tay nhẹ nhàng đẩy người con gái bên cạnh tới.
“Đây là Tống San San, con gái của tôi, nó đã ngưỡng mộ ngài rất lâu rồi.

Nếu ngài ưng thì con bé sẽ là người của ngài”.