Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 77-2: Phiên ngoại (4): Những ngày Lâm Nhụy mang thai (1)




Edit: Va

Beta: Ami

Tâm tình của Lâm Nhụy gần đây rất khó chịu.

Đậu má, lúc trước chưa bao giờ trải nghiệm qua nên không biết, thẳng tới khi bản thân tự trải qua thì mới phát hiện, làm một thai phụ vất vả đến như vậy.

Phản ứng nôn ngén của cô tương đối nghiêm trọng, có thể nói là ăn cái gì thì nôn cái đó, có đôi khi còn không ngửi được hương vị của một số thứ mà sẽ ghê tởm nôn ra.

Cô gần như chỉ uống nước sôi để nguội.

Bởi vậy, không đến 3 tháng, khuôn mặt nhỏ thật vất vả mới được Phó Duẫn Thừa dưỡng béo bây giờ lại lập tức gầy hẳn đi.

Cả người thoạt nhìn nho nhỏ, cằm nhọn đáng thương, làm cặp mắt to kia đặc biệt giống mắt mèo.

Bảo bối nhỏ trong nhà thành như vậy thì sao mà được, cô thế này làm ba người đàn ông rất đau lòng.

Vì thế, Lục Trạch dọn công việc chuyên môn về nhà xử lý, Hàn Vũ cũng xin nghỉ dài hạn để trở về từ quân đội, cùng Phó Duẫn Thừa ở nhà chăm sóc cho Lâm Nhụy.

Phó Duẫn Thừa mỗi ngày ở nhà hầm canh bổ sung dinh dưỡng cho Lâm Nhuỵ, Lục Trạch nhờ người khắp nơi mua thực phẩm dinh dưỡng nhập khẩu nước ngoài cho Lâm Nhụy ăn, Hàn Vũ cũng không hề nhàn rỗi, anh thông qua quan hệ của ba anh tìm được một bác sĩ lớn tuổi rất có danh tiếng để khám định kỳ cho Lâm Nhụy.

Bác sĩ nghiêm túc nhìn một phen, nói thân thể Lâm Nhụy kém, còn có chút chứng bệnh cung hàn khí hư, thế cho nên phản ứng nôn nghén càng nghiêm trọng hơn một chút so với những thai phụ khác, cái này không có biện pháp để điều trị, chỉ có thể chờ qua ba tháng rồi lại nói. Cô còn được mua một đống lớn thuốc an thai bổ dưỡng.

Vì thế, hằng ngày, công việc hàng đầu của Lâm Nhụy là uống thuốc.

Thuốc kia cũng thật đắng a, vừa ngửi được mùi kia thì đã khiến cho người khác táp lưỡi chứ đừng nói là uống.

Lâm Nhụy tất nhiên là không muốn uống, nhưng khổ cái là cho dù cô có làm nũng bán si từ chối đủ kiểu thế nào đi nữa thì trái tim của 3 người đàn ông kia vẫn cứng như sắt, một hai phải tận mắt nhìn thấy cô uống thuốc vào mới được.

Lâm Nhụy chỉ có thể nhăn khuôn mặt nhỏ mà uống vào, nước thuốc tràn vào miệng, cực khổ vô cùng, vị thuốc nồng đậm chua xót tràn ngập giữa môi răng, vị đắng đến mức cô suýt chút nữa ném rớt chén thuốc.

Uống xong, Lâm Nhụy nước mắt lưng tròng lên án: "Đời này em sẽ không bao giờ làm thai phụ nữa."

Phó Duẫn Thừa nghe vậy yêu thương hôn hôn chóp mũi cô. "Được, đều nghe em."

Lục Trạch lại không màng Lâm Nhụy mới vừa uống thuốc xong, vị thuốc vẫn còn dư trong miệng cô, anh hôn cô một cái triền miên lâm li để an ủi Lâm Nhụy.

Đại thiếu gia Hàn Vũ đã sớm ân cần cầm dĩa trái cây và mứt hoa quả hầu ở bên cạnh.

... Thôi được rồi, nhìn 3 người đàn ông hiền huệ như vậy, cô về sau cứ cố mà ngoan ngoãn uống đi.

Ai kêu cô ăn mềm không ăn cứng.

Cũng may là thuốc này tuy rằng rất đắng nhưng Lâm Nhụy uống vào lại không hề nhổ ra, cuối cùng cũng không phí công uống.

Nhưng phản ứng nôn nghén của cô lại không hề đình chỉ, chỉ có điều là bác sĩ lớn tuổi cũng đã nói, thể chất của cô rất đặc biệt, không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cố nhịn. Cho dù 3 người Phó Duẫn Thừa có che chở cô tỉ mỉ đến thế nào thì thể trọng của cô vẫn liên tục không ngừng giảm xuống, từ 50 ký nhanh chóng biến thành chưa đến 40 ký.

Vì thế, ba người đàn ông cũng ăn không ngon ngủ không yên, trong ánh mắt đều là tơ máu hồng.

Cuối cùng, thời gian ba tháng đầu mang thai đã qua, phản ứng nôn nghén của Lâm Nhụy bắt đầu chậm rãi giảm bớt, rồi dần biến mất.

Lâm Nhụy lại cảm thấy ánh mặt trời thật sự là rất tốt.

Không còn cảm giác muốn nôn mửa khi thấy đồ ăn, có thể đi ăn thứ mà mình muốn, quả thực hạnh phúc đến không chịu được.

Nhưng mà, tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc.

Đến khi Lâm Nhụy chuẩn bị đi ăn một bữa lẩu mà cô yêu nhất cho no nê, nhưng còn chưa ra khỏi cửa thì đã bị lời lẽ chính đáng của ba người đàn ông ngăn cản.

"Thai phụ không thể ăn đồ ăn cay, dễ bị kích thích và rất độc hại." Biểu tình của Phó Duẫn Thừa nghiêm túc.

Lâm Nhụy trong nháy mắt ủ rũ.

Có thể là do thấy Lâm Nhụy sau hai ngày đều ủ rũ như vậy, bộ dáng không vui.

Ba người đàn ông thương lượng, cuối cùng Lục Trạch ra mặt nói với Lâm Nhụy: "Bảo bối nhỏ, nếu em thật sự muốn ăn lẩu thì bọn anh có thể làm ở nhà cho em."

Thật sự? Có lòng tốt như vậy?

Đôi mắt Lâm Nhụy lập tức sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc: "Em muốn ăn, em muốn ăn."

Vì thế, Lục Trạch mua đồ ăn, Hàn Vũ trợ thủ, Phó Duẫn Thừa chủ bếp, ba người phân công minh xác vội làm phần việc của mình.

Lâm Nhụy vừa nằm ở trên sô pha an tâm xem TV vừa chờ đợi đồ ăn ngon sắp đến.

Nghĩ đến trong chốc lát có thể ăn nồi lẩu thơm ngào ngạt, trong lòng cô đã cực kỳ sung sướng.

Chỉ là thai phụ đều tương đối thích ngủ, xem TV chưa được bao lâu thì Lâm Nhụy đã ngủ.

Trong mơ, một nồi lẩu thơm nức bốn phía ở trước mặt cô, dụ hoặc cô. Trên mặt nồi, ớt cay đỏ thẫm lơ lửng, hoa tiêu, hồng hồng một mảnh, chỉ là nhìn thôi cũng khiến cho người ta thèm ăn uống ra...

Không biết qua bao lâu, Lâm Nhụy bị Hàn Vũ gọi tỉnh.

"Bảo bối, lẩu xong rồi."

Những lời này tiếp cho Lâm Nhụy động lực vô hạn, cơn buồn ngủ mông lung tan đi trong nháy mắt, tinh thần tỉnh táo gấp trăm lần.

Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn cơm, chờ đợi nồi lẩu được mang lên bàn.

Hàn Vũ thấy biểu tình gào khóc đòi ăn của Lâm Nhụy thì tựa hồ muốn cười nhưng lại nhịn xuống.

"Làm sao vậy?" Lâm Nhụy kỳ quái hỏi.

"...Không có việc gì."

"Nga... Vậy chờ lát nữa anh nhớ giúp em múc một chén lẩu bỏ đầy hoa tiêu thật cay nhé."

Hàn Vũ ậm ừ gật đầu, thần sắc anh hiện lên một tia cổ quái.

Vì thế mà Lâm Nhụy tiếp tục trông mòn con mắt chờ đợi, nhìn ba người đàn ông bận bận rộn rộn bưng từng món đồ ăn bày lên bàn, chỉ kém đáy nồi.

Rốt cuộc thì nồi lẩu mà Lâm Nhụy thương nhớ ngày đêm cũng đã ở trên bàn.

Nhưng mà...

......

Kết quả làm Lâm Nhụy há hốc mồm.

Ngón tay cô run rẩy chỉ vào nồi nước màu trắng ngà không thể lại thanh hơn canh suông rồi thở phì phì hỏi: "Đây là cái gì?"

Đừng nói là ớt cay đỏ thẫm, nếu có thể tìm được một cành hoa tiêu nào thì cô lập tức thua.

Có thể là biểu tình trên mặt Lâm Nhụy quá mức khiếp sợ và phẫn nộ nên ba người kia lựa chọn trầm mặc.

Cuối cùng, Lục Trạch khụ một tiếng, trên mặt treo lên một nụ cười ôn nhu.

Anh giải thích: "Bảo bối nhỏ, bây giờ em không thể ăn cay, đây là lẩu tam tiên cho thai phụ mà bọn anh đã hỏi ông Lưu, người có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng... Cũng rất ngon..."

Haha.

Lâm Nhụy:...... Em có một câu chửi tục không biết có nên nói hay không.

......

Sự kiện nồi lẩu hạ màn.

Nhưng mà có câu gọi là thứ không có được thì mình lại càng muốn có, trải qua việc này xong, chấp niệm của Lâm Nhụy đối với nồi lẩu càng ngày càng nặng.

Mỗi ngày đều phải ăn những bát canh hầm đó cộng thêm đồ ăn thanh đạm khiến cho miệng cô đã nhạt nhẽo đến mức không có một vị gì.

Nghĩ đến nồi lẩu cay, cái loại cảm giác nghiện ở trong lòng cô bị phóng đại vô hạn.

Rốt cuộc, Lâm Nhụy cũng tìm được một cái cơ hội.

Hôm nay là ngày hiếm khi Lục Trạch cùng Hàn Vũ đều không ở nhà, chỉ có một mình Phó Duẫn Thừa.

Lâm Nhụy dùng lý do muốn ăn điểm tâm ở trung tâm thành phố để Phó Duẫn Thừa đi mua.

Từ nhà đến trung tâm thành phố và ngược lại, hơn nữa còn phải xếp hàng kẹt xe thì sẽ mất hơn 2 tiếng đồng hồ.

Hai tiếng thì có thể làm gì đây, đủ để cô trộm ăn một đống đồ ăn ngon.

Chân trước Phó Duẫn Thừa mới vừa lái xe ra cửa, Lâm Nhụy lập tức liền móc di động ra, vui vui vẻ vẻ gọi cơm hộp.

Vốn dĩ muốn tự nấu, nhưng cô phát hiện quá trình nấu cần rất nhiều thời gian, không còn kịp rồi. Lâm Nhụy đành phải chọn bước tiếp theo, lựa chọn một nhà hàng có món lẩu cá cay.

Hình ảnh lẩu cá cay làm rất đẹp, nhìn nồi lẩu cá thơm ngào ngạt kia, thêm cả nước canh hồng hồng nữa thì nước miếng của Lâm Nhụy đã chảy ròng.

Một tiếng sau, lẩu cá cay được ship đến.

Quả nhiên, hương vị giống như trong tưởng tượng, vừa thơm vừa cay, ăn quá ngon.

Lâm Nhụy hạnh phúc muốn rơi lệ, đã gần bốn tháng cô không được ăn những món có hương vị cay nồng.

Hạnh phúc ăn xong, Lâm Nhụy nhìn đồng hồ, phỏng chừng là khoảng gần một tiếng nữa thì Phó Duẫn Thừa sẽ trở lại.

Vì thế, cô bắt đầu vội vội vàng vàng "Rửa sạch" hiện trường.

40 phút sau, Phó Duẫn Thừa về đến nhà.

Lâm Nhụy vừa ngồi thẳng tắp xem TV vừa trộm liếc mắt ngó anh.

Anh... Hẳn là sẽ không phát hiện đúng không?

Phó Duẫn Thừa thay xong quần áo ở nhà, sau đó cắt trái cây và hâm nóng sữa bò, mang cùng điểm tâm lên cho Lâm Nhụy.

"Bà xã, anh đi lâu như vậy, hẳn là em cũng đã đói bụng rồi, ăn tạm mấy thứ này một chút, anh lập tức đi nấu cơm."

"Không đói bụng, không đói bụng," Lâm Nhụy chột dạ xua xua tay, vừa rồi một mình cô đã ăn toàn bộ nồi lẩu cá hầm ớt, sao mà còn đói cho được?

"Ân."

Sắc mặt của Phó Duẫn Thừa như thường.

Khi Lâm Nhụy cho rằng bản thân đã thuận lợi qua cửa ải thì Phó Duẫn Thừa lại đột nhiên mở miệng.

"Bà xã, có phải em lén ăn cơm hộp không?"

A????

"Sao lại thế được?"

Lâm Nhụy ngượng ngùng cười, ở trong lòng thì đang suy nghĩ là mình đã lòi đuôi ở đâu.

Cơm hộp cô đã ném tới thùng rác ở trong tiểu khu. Hơn nữa, sau khi ăn xong, cô còn chuyên nghiệp mở cửa sổ cho bay mùi, không cho mùi vương lại trong phòng.

Rốt cuộc là tại sao Phó Duẫn Thừa lại phát hiện?

Phó Duẫn Thừa thấy ánh mắt Lâm Nhụy mơ hồ không chừng thì liền biết bản thân đã đoán trúng sự thật.

Anh thở dài một hơi.

"Bà xã, em quên vứt đồ uống đi kèm với cơm hộp."

...Đồ uống đi kèm cơm hộp.

Lâm Nhụy không cách nào chối cãi.

Mắt thấy Phó Duẫn Thừa nhấp môi mỏng, đã có dấu hiệu tức giận.

Cô chớp mắt to rồi nhanh chóng ôm ấp anh.

Mặc kệ, trước cứ bán manh rồi lại nói.

"Huhu... Ông xã, em biết sai rồi..."

"Huhu... Em không dám làm vậy nữa..."

Rất muốn tặng chương ư ư ><