Edit & Beta: Su Bà Bà
Thích Lâm Nhụy?
Sao có thể...
Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Trạch.
Lục Trạch tự nhận là bản thân đã không còn là cái loại người trẻ tuổi xúc động vì yêu rồi, anh có thể phân rất rõ ràng giữa cuộc sống riêng với tình nhân.
Phụ nữ bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là tình thú ngẫu nhiên, chỉ có vợ là vật cần thiết trong cuộc sống. Vợ anh vì anh mà sinh con trai, lo liệu việc nhà, làm hắn không có nỗi lo về sau, tuy rằng tình cảm đối với vợ không phải là tình yêu, nhưng mấy năm sống chung cũng tích lũy được không ít tình thân.
Nếu nói thích, thích lại là cái gì a?
Anh nhớ mang máng, lần đầu tiên anh thích một ai đó hình như là ở những năm học cấp 3 đi, lúc ấy, nữ sinh kia là hoa khôi của lớp, anh thời niên thiếu dễ bị rung động, trong lòng luôn có vài phần vui mừng cùng chờ mong. Nhưng theo thời gian thay đổi, thương hải tang điền, cái loại cảm giác thích này sớm đã đạm đi, anh thậm chí cũng đã quên cô gái là hoa khôi của lớp kia trông như thế nào.
Lúc sau, anh quen Thẩm Nguyệt rồi ở bên nhau, sau khi tốt nghiệp đại học, hai người thuận lý thành chương mà kết hôn xong sống một cuộc sống bình yên không gợn sóng.
Lục Trạch cảm thấy thực buồn cười, anh đã ngủ qua với rất nhiều người phụ nữ khác nhau, có rất nhiều người xinh đẹp hơn Lâm Nhụy, vậy thì sao anh có thể sẽ thích một cô gái như Lâm Nhụy cơ chứ?
Nhưng mà cho dù lý trí đang nói với anh như vậy nhưng lời cô nói lại giống một đạo sấm chớp ầm nổ tung ở bên tai anh, loáng thoáng cảm thấy giống như lột ra một bức màn mông lung khiến có chút chuyện vốn dĩ đã bị cố tình làm cho mơ hồ đi trở nên rõ ràng lên.
Hình như anh thật sự cảm thấy Lâm Nhụy rất khác với những người phụ nữ khác.
Nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì anh lại nói không nên lời. Anh đã thấy qua hết tất cả bộ dáng của Lâm Nhụy, khi trần truồng, khi chật vật khóc thút thít, khi quyến rũ dụ hoặc...
Lúc mới quen Lâm Nhụy, hai người chính là bởi vì lực hấp dẫn của tình dục nên sau đó mới ở bên nhau, nhiều lắm thì cũng chỉ cảm thấy Lâm Nhụy dâm đãng hơn một chút, tiểu huyệt chặt khít và bộ dáng thanh thuần hơn một chút so với những người phụ nữ khác.
Sau đó, mỗi một lần làm xong đều còn muốn làm nhiều thêm vài lần.
Ở bên Lâm Nhụy, hình như cuộc sống nhạt nhẽo không thú vị trong ngày thường cũng trở nên có ý tứ hơn nhiều.
Nhưng đây thật sự không phải là một hiện tượng tốt.
Lục Trạch suy tư ở trong lòng.
Cơ hồ là theo bản năng, Lục Trạch dùng bàn tay to chụp tới, thuận thế kéo Lâm Nhụy vào trong lòng ngực, trong nháy mắt khống chế tình thế, xoay chuyển tình cảnh xấu hổ vừa rồi.
Anh hơi nhếch khóe môi: "Tôi vẫn luôn đều thực thích cô a."
Xem như là trả lời câu hỏi được đặt ra mới nãy của Lâm Nhụy.
"Phải không?"
Ánh mắt Lâm Nhụy lập loè, thầm mắng một câu cáo già, trả lời như vậy chả khác gì chưa trả lời.
Nhưng điều này cũng nằm ở trong dự kiến của cô, nếu Lục Trạch thật sự thực nghiêm túc nói thích cô thì chỉ sợ bản thân Lâm Nhụy đều phải chấn động.
Muốn làm người đàn ông này hoàn lương, cơ hồ là chuyện không có khả năng. Dù sao thì cô cũng tự nhận là bản thân không có năng lực đó.
Thấy Lâm Nhụy bĩu môi, bày ra bộ dáng rõ ràng không tin, Lục Trạch khẽ cười một tiếng rồi không để bụng.
Trong lòng đột nhiên sinh ra tâm tư trêu đùa cô.
Anh ôm cô càng thêm chặt, phần đầu hơi hơi cúi xuống, môi mỏng để sát vào gương mặt Lâm Nhụy, phun ra một cổ nhiệt khí.
"Vậy còn cô? Cô thích tôi không?"
Sao có thể dụ hoặc người như vậy a?
Lục Trạch phun hơi thở ở trên gò má mẫn cảm của Lâm Nhụy, ngứa, cảm giác tựa như có một con sâu đang nhẹ nhàng gặm cắn.
Còn có chút nóng.
Trong nháy mắt, trái tim Lâm Nhụy liên tục nổi trống.
Thích hay không thích?
Hình như cho dù có trả lời như thế nào cũng đều không đúng.
Thẳng thắn mà nói, Lục Trạch là một người đàn ông chất lượng tốt, vừa ga lăng lại vừa hiểu tình thú, hai người khi trên giường cũng thực hợp ý nhau, một người đàn ông như vậy thì ai có thể không thích a?
Nhưng cô hiện tại đã có Phó Duẫn Thừa, cô thực hạnh phúc, Lục Trạch và cô đã được trời định sẵn là không phải người chung một đường.
"Anh biết đấy, tôi đã có bạn trai."
Khoảng cách hai người gần như vậy thật sự rất nguy hiểm, Lục Trạch thằng nhãi này quá mê người, vừa lơ đãng thì liền sẽ có khả năng bị anh dụ hoặc.
Nghĩ như vậy xong, Lâm Nhụy liền vội vàng dùng tay đẩy Lục Trạch ra, muốn kéo rộng khoảng cách giữa cả hai.
Lục Trạch đúng lúc giữ tay cô lại rồi đặt ở giữa môi, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái, hơi thở phong lưu mười phần.
"Bạn trai cũng luôn có lúc không ở bên cạnh nhỉ?"
Anh mờ ám ám chỉ.
Ân?
Lâm Nhụy chớp chớp mắt.
Lục Trạch... Đây là đang dụ hoặc cô giấu Phó Duẫn Thừa yêu đương vụng trộm?