Lúc này, Cố Lập Hiên mới vừa tan làm rời khỏi nha môn, cũng nhận được tin từ Song Thọ, kinh sợ khi nghe tin cha mình say rượu gây họa, phút chốc bàn chân như nhũn ra, chỉ hận không thể ngất đi giống như mẫu thân để xong hết mọi chuyện.
Song Thọ vội tiến lên đỡ lấy hắn, lo lắng nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân dặn người tuyệt đối không được hoảng loạn, cần phải đi gặp Hoắc Hầu gia để tạ tội.”
Vừa nghe ba chữ Hoắc Hầu gia, máu không ngừng nổi lên, khuôn mặt hồng hào của Cố Lập Hiên lập tức trở nên trắng bệch.
Mùa đông năm ngoái, Lại bộ thượng thư Lý Hàm phạm tội, tội trạng là xem thường mạng người, nhận hối lộ và bán quan bán tước, sau vụ việc thì bị kết tội xử chém eo, lúc đó tất cả người trong Bộ binh bọn họ đều bị Hoắc Hầu gia bắt buộc xem xử phạt. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn hoàn toàn không thể quên được cảnh tượng thê thảm đó, chỉ cần hắn nhớ lại một chút, dường như có thể ngửi thấy ngay mùi máu tanh nồng đó, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Lý thượng thư, nhìn thấy máu bắn tung tóe đầy đất, ruột lúc nhúc và nội tạng rơi vãi nhiều nơi…
Dạ dày Cố Lập Hiên co thắt một trận, cơ thể lạnh ngắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt không giống người sống. Nhưng hắn nghe các quan lại khác lén lút nói, ngoài mặt thì chuyện Lý thượng thư đó phạm tội là trừng phạt đúng tội, nhưng thực tế là không biết vì chuyện gì ông ta đã đắc tội với Hoắc Hầu gia, nên mới có kết cục như thế này…
“Thiếu gia, người phải bình tĩnh. Thiếu phu nhân nói, trước tiên người phải đi xin lỗi Hoắc Hầu gia, không được trì hoãn thêm nữa.”
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Lập Hiên lộ ra vẻ hoảng sợ: “Không… không phải, là ta… thường ngày ta phụ trách chuyện báo cáo, tài liệu và sao chép mọi việc, trợ giúp Lang trung* xử lý các công việc của bộ phận, địa vị thấp lời nói bị coi nhẹ, làm sao có đủ tư cách bái kiến Thượng thư đại nhân?”
*Là chức quan đứng đầu một ty hoặc ty Thanh lại thời Nguyễn, trật Chánh tứ phẩm.
Song Thọ nghe vậy thì chết lặng, thiếu gia nói vậy là có ý gì, là không đi tạ lỗi với Hoắc Hầu gia sao?
Các quan viên tan ca lần lượt đi từ trong nha thự ra, có người tinh mắt nhìn thấy tình hình bất thường bên phía Cố Lập Hiên, thì không khỏi thì thào nói nhỏ, đoán già đoán non đã xảy ra chuyện gì.
Có quan viên hằng ngày qua lại thân thiết với Cố Lập Hiên muốn tiến đến hỏi thăm, nhưng lúc này hắn như chim sợ cành cong, sợ mọi người biết chuyện nhà hắn đã đắc tội với Hoắc Hầu gia, giờ phút này thấy người tiến đến hỏi thăm, chỉ hận không thể chắp cánh mà bay đi, chứ làm gì còn dám đứng lại tại chỗ nửa khắc?
Hai ba quan viên có lòng đến hỏi thăm thì kinh ngạc khi thấy bóng người vội vàng chạy trốn của hắn, thì ngây ra như phỗng.
Về phía phủ chủ sự nhà họ Cố, đại phu dặn dò mẹ Cố đừng lo lắng buồn bực nữa, sau khi đưa đơn thuốc thì dặn dò bà ấy không được nói chuyện, đồng thời cũng dặn ngón tay bị thương của Thẩm Vãn không được chạm vào nước lạnh, trên vai phải được bôi thuốc đúng giờ để làm tan máu bầm. Sau khi dặn dò cẩn thận mọi thứ, cầm ngân lượng kê thuốc và khám bệnh, thở dài rời đi.
Ngay sau khi đại phu vừa đi khỏi, mẹ Cố liền chống vào mép giường kang vất vả đứng dậy, vẻ mặt hung dữ, chỉ tay vào căn phòng cha Cố đang ở và mắng mỏ ầm lên: “Cố Minh Lý, cái đồ bộp chộp sa cơ thất thế, mất nhà diệt tộc nhà ông, bà đây thật sự là đã giảm âm đức mấy kiếp, nên kiếp này mới gả cho cái đồ khốn nạn như ông! Tội nghiệp cho con trai ta, có một người cha rách nát như ông, sớm muộn gì cũng bị ông liên lụy đến chết— Ông không cho hai mẹ con ta sống yên ổn, bà đây cũng sẽ không để cho ông sống dễ chịu, muốn chết cũng phải lôi ông cùng xuống địa ngục, để đỡ phải ở trên đời tiếp tục gây họa cho đôi vợ chồng tội nghiệp Lập Hiên…” Sau khi nói xong, giọng nói thê lương của mẹ Cố dần chuyển sang bi ai, xưa nay bà ấy là người luôn cứng rắn mà giờ đây cũng rơi nước mắt.
Lúc này, cha Cố đã sớm tỉnh rượu, hoảng sợ run rẩy co ro ở trong buồng, vò đầu bứt tai không dám nói một lời.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy.” Trong lòng Thẩm Vãn không hề dễ chịu, bởi vì tay trái của nàng bị quấn đầy băng nên không thể cử động, chỉ có thể nhẹ nhàng đưa tay phải lên lau nước mắt trên mặt mẹ Cố: “Mặc dù khuôn mặt Tần ma ma lạnh lùng, nhưng trong lòng không cứng cỏi, nếu bà ấy đã nhận quà xin lỗi của nhà họ Cố, như vậy chuyện này cũng đã bỏ quả. Bên phía Hoắc Hầu gia thì đã có tướng công rồi, cùng làm ở trong nha thự, tướng công lại là quan viên do một tay Hoắc Hầu gia đề bạt, chỉ cần tướng công thành tâm tạ tội, Hoắc Hầu gia bên kia còn có thể không nhớ tới vài phần mặt mũi…”
“Mẹ, Vãn nương—”
Thẩm Vãn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng hét hoảng sợ của Cố Lập Hiên.
Trong lòng Thẩm Vãn hơi lộp bộp.
Mẹ Cố cũng hoảng sợ, bà nhìn theo hướng âm thanh hoảng hốt truyền đến, đúng lúc này Cố Lập Hiên từ ngoài vén rèm đi vào, bỗng chốc hai mẹ con đều thấy nhau đang hoảng sợ.
“Hiên nhi, có phải Hoắc Hầu gia đã tha tội* cho con rồi đúng không?!”
*Trong raw gốc để là 开罪 nghĩa là đắc tội phạm lỗi với ai đó, nhưng mình thấy nó không ngữ cảnh cho lắm chắc là do tác giả để nhầm từ, nên mình mới sửa từ này để cho nó hợp với ngữ cảnh hơn.
Khuôn mặt của Cố Lập Hiên hoảng sợ, tay chân không vững bổ nhào đến trước giường kang, bàn tay lạnh buốt siết chặt cánh tay của mẹ Cố, nghe vậy chỉ mù mịt trả lời máy móc: “Con, con không gặp được Hoắc Hầu gia…”
Thẩm Vãn lập tức đứng lên.
“Không gặp được? Thật sự là Hoắc Hầu gia không gặp chàng sao? Hay hôm nay Hầu gia không có ở nha thự? Nếu vậy, đó là những gì người hầu của Hoắc Hầu gia đã nói với chàng sao? Người truyền lời đã nói với chàng những gì?”
Cố Lập Hiên nghe xong thì ngẩn ra, lúc này dường như hơi hoàn hồn một chút, nhớ tới việc mình làm ở nha thự, sắc mặt có hơi xấu hổ, bất giác cúi đầu và rúc đầu vào giữa hai cánh tay: “Là… lúc đó suy nghĩ hỗn loạn, trong lúc hoang mang lo sợ chỉ muốn về nhà thật nhanh, nên cũng không bái kiến Hoắc Hầu gia…”
*Nha thự (衙署): Là nơi các quan thời xưa giải quyết công vụ.
Thẩm Vãn cũng ngơ ra.
Mẹ Cố tức dữ vỗ vào sau lưng hắn một cái, khiển trách: “Cái thằng bé này sao con có thể hấp tấp như vậy chứ! Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con chỉ nghĩ đến việc về nhà? Về nhà thì có tác dụng gì, chỉ có tạ tội với Hoắc Hầu gia, cầu xin ngài ấy tha thứ mới có thể ngăn được tai họa! Con nghĩ đi, con là viên quan nhỏ dưới quyền của ngài ấy, hôm nay con đã đắc tội với người trong phủ của họ, đánh chó phải nhìn mặt chủ, nếu ngài ấy giận lây sang con, cái công việc nhỏ này của con có cần nữa hay không?”
Đây không chỉ là vấn đề công việc.
Thẩm Vãn thở dài, kìm nén sự bực dọc đang dâng lên trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Lập Hiên nghiêm mặt nói: “Cố lang, chuyện trên quan trường chàng đương nhiên hiểu nhiều hơn phụ nữ chúng ta, nếu có chút sai sót nhỏ chính là vạn kiếp bất phục. Bên này thiếp đã đi cầu xin Tần ma ma lượng thứ, Tần ma ma và Ngu phu nhân cũng đã nhận quà tạ lỗi do nhà họ Cố chúng ta chuẩn bị, bên phía bọn họ đương nhiên là đã bỏ qua. Bây giờ chỉ cần Hoắc Hầu gia lên tiếng, thì chuyện này thật sự có thể trở mình rồi.”
Cố Lập Hiên kinh ngạc vui mừng nhìn nàng: “Vậy Tần ma ma của Hoắc phủ, bọn họ thật sự đã tha thứ cho chúng ta sao?”
Mẹ Cố vội vàng nói: “Không sai, cũng là nhờ con dâu…”
Thẩm Vãn ngắt lời bà ấy: “Mẹ, bây giờ không phải lúc nói những lời này. Cố lang, quan trọng hơn là chàng nên nhanh chóng đến xin lỗi Hoắc Hầu gia.”
Lúc này, Cố Lập Hiên dường như có chút tự tin, hai chân cũng không còn mềm nhũn như trước. Miễn cưỡng đứng lên được, hắn nhắm mắt lại nắm chặt tay, thở ra một hơi thì chuẩn bị đi ra ngoài.
Thẩm Vãn gọi hắn lại.
Cố Lập Hiên nghi ngờ quay lại nhìn nàng, Thẩm Vãn dừng một chút, nói: “Đưa theo cha đi cùng, cả phủ Hoắc Hoắc Hầu gia và phủ thị lang đều phải đến một lần, hơn nữa còn phải chuẩn bị một món quà hào phóng, miễn là có thể vượt qua lần này, dù cho có tán gia bại sản.”
Vẻ mặt của mẹ Cố trở nên nghiêm túc: “Vẫn là Vãn nương suy nghĩ chu đáo.” Ngay lập tức, bà gọi Lưu ma ma mang chìa khóa nhà kho giao cho Cố Lập Hiên: “Tất cả gia sản đều ở đây, con cần gì thì cứ việc lấy đi.”
Cố Lập Hiên biết sự ghê gớm trong đó, tất nhiên sẽ không ẩu tả, ì ạch vào giờ phút quan trọng này, lập tức cầm lấy chìa khóa chạy tới nhà kho.