Ban đầu Tần ma ma coi việc đưa người vào hậu viện là một chuyện không quá khó khăn, nhưng trời xui đất khiến thế nào bà ta lại không kịp thời gian, hiện giờ ngược lại làm khó bà. Trong thời gian mấy ngày này, bà phải đi đâu mới tìm được người thích hợp đây? Cho dù có suy nghĩ cân nhắc lại mấy sấu mã Dương Châu đó, e là cũng hữu tâm vô lực, bởi vì sau khi hai nhóm nha đầu đó được người môi giới mang ra khỏi Hầu phủ đã nhanh chóng bị hắn bán đi, dù sao các quý nhân lão gia trong thành Biện Kinh này vẫn còn rất nhiều.
Tần ma ma chỉ có thể lùi lại đợi lần sau, thầm nghĩ, nếu không được thì bà ta chọn ở chỗ người môi giới khác, không chừng trong số những người thấp kém đó chọn ra được một người xuất sắc.
Nghĩ đến đây, Tần ma ma không hề cảm thấy thư thái mà ngược lại còn thấy chán nản. Nghĩ đến Hầu gia nhà họ đường đường là hoàng thân quốc thích, lại còn là trọng thần nhị phẩm trong triều, thân phận cao quý không sao kể xiết, muốn tiểu thư khuê các nào mà không được, nhưng hiện tại chỉ có thể chọn người từ trong đám nô tỳ bán thân, thực sự là khiến cho người ta hoảng loạn đau khổ.
Bà khó thở đấm vào ngực, vẻ mặt Tần ma ma có chút chán nản và thất vọng: “Đối với ta mà nói, Hầu gia có lấy vợ cũng không sao, chỉ cần Hầu phủ không có người nối dõi thì vị đó còn sợ gì nữa chứ? Dù sao, chẳng phải vị đó cũng ngầm tác hợp cho Hầu gia và thiên kim Tể phụ sao? Ta thấy đích trưởng nữ của nhà Lưu tướng không tệ, thân phận tôn quý không nói, xinh đẹp hiểu lễ lại có danh tài giỏi, có thể xứng đôi với Hầu gia của chúng ta.”
Tần Cửu vừa nhấp một ngụm trà suýt chút nữa phun ra ngoài. Ho khan hai tiếng, hắn cười khổ nói: “Mẹ, câu này của người nhất định phải giữ kín, tuyệt đối không được nói trước mặt Hầu gia, nếu không sẽ khiến Hầu gia tức giận không vui.” Kết thân với Lưu tướng? Nếu đêm nào cũng đối mặt với con gái của Lưu tướng, chỉ e ngày nào đó Hầu gia tức giận không nhịn được rút đao ra chém cổ nàng ta.
Bây giờ ở thành Biện Kinh đều có lời đồn nói Lưu tướng và Hầu gia bọn họ có quan hệ cá nhân rất tốt, vô cùng tán thưởng Hầu gia, cuối năm nay khi Lưu tướng về hưu sẽ tiến cử Hầu gia tiếp nhận vị trí Tể phụ. Người đời không biết rằng những gì mà họ nhìn thấy là đều vẻ ngoài phồn hoa rực rỡ, chứ nào đâu biết được sóng ngầm cuồn cuộn bên dưới?
Tần Cửu không nhịn được liếm liếm răng hàm dưới, híp mắt lại, dựa theo manh mối được thu thập hai năm qua, Lưu tướng và chiến sự ở Bắc Cương mười năm trước không thoát khỏi liên quan. Có lẽ trong những năm gần đây, với quyền thế ngày càng tăng của Hầu gia, ông ta cũng ngày càng chột dạ nhiều hơn, các hành động bí mật ngày càng làm thường xuyên hơn. Còn vọng tưởng dùng con gái mình làm quân cờ, gả vào Hầu phủ làm gián điệp mặc ông ta sai xử sao? Cũng không nhìn xem Hầu gia nhà hắn có chịu nhận hay không.
Tần ma ma vẫn chưa hết canh cánh trong lòng: “Cho dù không phải thiên kim của Lưu tướng, nhà Lễ bộ Thượng thư cũng được. Hậu viện Hầu phủ chúng ta đều là mấy nô tỳ ra ra vào vào, dù sao cũng ấm ức cho Hầu gia.”
Tần Cửu do dự một lát, mới nói: “Chuyện này Hầu gia tự có tính toán của ngài ấy, nếu Hầu gia không chủ động nhắc tới, chúng ta cũng đừng mạo muội nói ra, kẻo chọc Hầu gia tức giận không vui.” Hắn dừng một lúc rồi nhỏ giọng tiết lộ: “Tình hình trong triều hai năm nay ngày càng gay gắt, đám tiểu nhân đó thấy thì sẽ không kiềm chế được, không biết chừng ngày nào đó sẽ đến lúc cháy nhà ra mặt chuột. Sau này khi ra ngoài mẹ cũng phải cẩn thận hơn chút, đề phòng những kẻ không có mắt có chủ ý gì đó không tốt. Mẹ cũng nên chú ý đến người làm trong nhà nhiều hơn, nếu có gì bất thường thì lập tức sai người báo cho con biết.”
Tần ma ma trong lòng giật mình: “Nhanh như vậy sao?”
Tần Cửu khó hiểu cười cười, các hoàng tử đều đã trưởng thành, thác nước trong thành Biện Kinh đương nhiên phải trở nên đục ngầu rồi.
“Vậy…” Tần ma ma chỉ cảm thấy hoảng sợ, không nhịn được mà nắm lấy tay Tần Cửu: “Con nhất định phải bảo vệ cho Hầu gia thật tốt. Cửu nhi, con cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt, tuyệt đối phải cẩn thận.”
Trái tim Tần Cửu đập loạn nhịp hồi lâu, có lẽ đã nhiều năm rồi hắn không nghe mẹ gọi mình như vậy.
Tần ma ma bình tĩnh lại, sắc mặt cương nghị, mang theo vài phần chân thật ngẩng đầu nhìn hắn: “Đợi mấy ngày nữa làm xong chuyện của Hầu gia, mẹ sẽ tìm giúp con vài nương tử gia thế trong sạch, con đừng viện cớ mà từ chối nữa, lần này con phải rút ra chút thời gian để đến xem mắt vài lần. Nếu vừa ý, chúng ta sẽ chọn một ngày tốt để rước người ta về nhà. Nếu con vẫn không vừa ý ai trong số họ thì cũng không sao, mẹ cũng không ép buộc con, nhưng con phải hứa với mẹ, nhất định phải để lại cho nhà họ Tần một người nối dõi.”
Tần Cửu nghe xong lời này, trong tiềm thức nhớ lại nếu là lúc trước thì sẽ nói đùa cười ha hả, nhưng hiện tại nhìn thấy sắc mặt tang thương và khó nén nỗi hoảng sợ của mẹ hắn, hắn cũng không cười nổi nữa.
Hắn lật ngược tay mẹ hắn, Tần Cửu trịnh trọng cam đoan nói: “Mẹ yên tâm, nhà họ Tần chắc chắn sẽ không tuyệt hậu. Muộn nhất là sang năm, con sẽ để mẹ được bồng cháu trai.”
Tần ma ma cảm thấy sự buồn rầu trong lòng đã giảm đi hơn phân nửa.
“Nhà họ Tần có người kế tục, bà già này cũng coi như là không phụ lòng với liệt tổ liệt tông nhà họ Tần, dù cho sau này có xuống suối vàng, cũng có thể ngẩng cao đầu trước mặt phụ thân đã khuất của con. Nhớ năm đó. cha của con ở Hầu phủ…” Tần ma ma đột nhiên ngừng lại.
Bà chợt nghĩ, sau này dù có chuyện gì xảy ra, nhà họ Tần họ vẫn có con nối dõi, nhưng Hầu phủ thì sao? Nếu bà ta trơ mắt nhìn Hầu phủ tuyệt tự, sau này xuống suối vàng, bà làm sao mà đối mặt với phu nhân đã có ân với mình chứ?
Phi phi, Tần ma ma vội nhổ nước bọt hai cái khinh bỉ mình, toàn nghĩ đến mấy chuyện xui xẻo, Hầu gia của bọn họ cát nhân thiên tướng, là người có phúc sống lâu trăm tuổi. Nếu có chuyện thì cũng là kết cục của cái đám tiểu nhân xấu xa táng tận lương tâm kia.
Về phần Thẩm Vãn bên này, khiến nàng bị sợ hãi uổng công, dù từ phủ thị lang về nhà họ Cố đã lâu nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi. Mặc dù Trương thái y không chẩn trúng điểm quan trọng trong đó, nhưng nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ không nói nên lời, luôn cảm thấy có chuyện không hay sẽ xảy ra vì chuyện này.
Nàng vẫn chưa đề cập chuyện này với mẹ Cố. Nhà họ Cố vừa trải qua một trận hỗn loạn lên lên xuống xuống, cơ thể của mẹ Cố đã hơi không khỏe, hiện tại mà khiến bà ấy lo lắng sợ hãi vì chuyện này thì lại càng không ổn.
Về phần tướng công nàng…
Vừa nhắc đến hắn là nàng đã chán phát ngấy, thậm chí có lúc còn nàng mơ hồ nghĩ, chẳng lẽ bọn họ đã sớm bước vào thời kỳ thất niên chi dương*? Nếu không, làm sao tình cảm phu thê của bọn họ càng ngày càng lãnh đạm, không tâm sự và trao đổi, đồng sàng dị mộng?
*Thất niên chi dương (七年之痒): Xuất phát từ bộ phim “Itchy Seven Years” của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được “thất niên chi dương” thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.
Hôm nay là ngày các quan hưu mộc, sáng sớm, Cố Lập Hiên đã lục tung tất cả quần áo mùa hè của mình, thay lên người không dưới bốn năm bộ, đeo ngọc giác và túi hương lên, đứng trước gương đồng nhìn trái nhìn phải rồi chỉnh lại phát quan khảm ngọc tím trên đầu. Sau khi đã hài lòng, hắn đứng thẳng lưng, trên môi nở nụ cười dịu dàng, phẩy tay áo một cái liền hăm hở lướt qua người Thẩm Vãn, ngay cả cái liếc nhìn cũng không thèm bố thí cho nàng.
Thẩm Vãn lạnh lùng nhìn nhưng không biểu lộ sắc mặt, nào biết lúc này phổi của nàng như muốn nổ tung.
Thành thân ba năm, nàng chưa từng biết hắn lại là một mỹ nam thích ăn diện như vậy! Hôm nay ăn mặc rực rỡ như vậy, nếu không phải đi gặp một nương tử xinh đẹp nào đó, thì nàng chặt đầu mình xuống làm ghế đẩu cho hắn ngồi. Nghi vấn mấy ngày nay giờ phút này dường như cũng đã chứng thực được rồi, cho dù tính tình tốt đến đâu, nàng cũng sắp không nhịn được nữa rồi.
“Nàng làm gì vậy?” Khuôn mặt tuấn tú của Cố Lập Hiên tràn đầy sự không vui, nhìn chằm chằm Thẩm Vãn đang kéo cánh tay của hắn, ngữ khí đầy sự không kiên nhẫn.
Thẩm Vãn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Cố Lập Hiên, khuôn mặt trắng nõn đè nén cơn giận: “Hôm nay là ngày nghỉ, mới sáng sớm tới cơm cũng chưa ăn mà chàng đã vội vàng ra ngoài rồi, có chuyện gì gấp sao?”
Cố Lập Hiên ngạc nhiên nhìn nàng, như thể không thể tin người xưa nay luôn dịu dàng và hờ hững như nàng, lại có lúc sốt sắng như vậy.
Cảm thấy hơi đắc ý nhưng có phần không vui khi bị nàng chất vấn, Cố Lập Hiên lạnh lùng rút cánh tay ra, phủi thẳng nếp gấp trên cổ tay áo, trách cứ: “Ta muốn đi đâu, lúc nào, thì cần gì phải báo cáo với nàng? Thân là nương tử, nàng quản quá nhiều chuyện rồi đó.”
Nói xong, hắn lại muốn nhấc chân rời đi.
Thẩm Vãn ghét nhất là bộ dáng có việc không nói chuyện này của hắn, hơi một tý là giọng điệu lạnh lùng thô lỗ, để lại một bóng lưng lạnh lùng để nàng đoán chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, nàng lại giơ tay nắm lấy ống tay áo của hắn từ phía sau, Thẩm Vãn vừa hơi mệt mỏi vừa hơi khó chịu nói: “Cố lang, chàng sao vậy? Nếu ta làm sai chỗ nào thật thì chàng có thể nói ra, chúng ta cứ như vậy mãi thì sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm.”
Cố Lập Hiên không vui kéo tay áo lại, nghe vậy trên mặt tràn đầy sự không vui và thiếu kiên nhẫn: “Nàng hỏi ta làm sao sao, ta phải hỏi nàng làm sao mới đúng? Sáng sớm đã chặn cửa không cho ta ra ngoài, nàng có để cho người ta sống yên ổn không vậy?”
Đây là từ chối nói chuyện.
Thẩm Vãn chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực.
Nhìn bóng lưng hắn phóng khoáng bước đi, Thẩm Vãn đột nhiên bị kích động muốn đi theo. Sau đó thì sao? Thẩm Vãn nhếch khóe môi nở một nụ cười gượng gạo, sau đó xông lên hung dữ đánh và cào nát mặt nương tử kia, chất vấn cô ta có biết xấu hổ hay không, tại sao lại quyến rũ tướng công của người ta…
Nhìn chiếc màn trống không, Thẩm Vãn hít sâu một hơi, nói hôn nhân là mồ chôn của phụ nữ không sai chút nào. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nàng không chỉ biến thành một hoàng liểm bà*, mà còn dần dần bị ép thành một người đàn bà chanh chua.
*黄脸婆 (Hoàng liểm bà): 1. Chỉ người đàn ông chê bai vợ của mình, chuyện tình cảm có vấn đề, bên nam chán bên nữ, hôn nhân rơi vào khủng hoảng / 2. Sau khi kết hôn, người vợ trở thành bà nội trợ toàn thời gian, không ăn diện không chăm sóc bản thân.
Vừa mới sáng sớm, trong phòng bọn họ động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên không giấu được người khác.
Mẹ Cố hơi lo lắng, ăn sáng xong liền kéo Thẩm Vãn vào phòng, cẩn thận hỏi thăm một lượt.
Trong lòng Thẩm Vãn hỗn loạn gần chết, giờ phút này đối mặt với sự truy vấn của mẹ Cố, nàng không muốn giấu giếm nữa, vì vậy liền nói cho mẹ Cố những nghi ngờ và suy đoán mấy ngày nay của mình.
Nghe vậy, mẹ Cố bật cười: “Không thể nào đâu, Vãn nương, con đừng đa nghi như vậy, mẹ thấy là con nghĩ nhiều rồi.” Không phải bà bênh con trai mình, mà cơ thể của Lập Hiên như thế nào người làm mẹ như bà dĩ nhiên là biết rất rõ, cho dù hắn có lòng nhưng làm gì có sức?
Thẩm Vãn đương nhiên biết mẹ Cố đang nghĩ gì. Trước đây nàng cũng nghĩ giống mẹ Cố nên cũng cảm thấy khó có khả năng, nhưng xử sự mấy ngày gần đây của Cố Lập Hiên, nhìn thế nào cũng giống như có người bên ngoài, nàng thực sự không nhịn được mà suy đoán theo hướng đó.
Trên thực tế, vì trong lòng có tính toán nên mấy ngày nay trong lòng mẹ Cố cũng hỗn loạn không yên, bà muốn tiết lộ một chút với Thẩm Vãn, vừa hay dò hỏi ý nàng về chuyện này một chút, nhưng hiện tại thấy tâm tình nàng không ổn, tinh thần uể oải, bà cũng hiểu được lúc này không phải là lúc nên nói chuyện này, đành im lặng nuốt xuống.
Dù sao kế hoạch trong lòng bà không phải là chuyện vẻ vang gì, khó mà nói ra, bây giờ mà bà đã nhụt chí rồi, mẹ Cố chỉ cảm thấy ngày sau sợ là rất khó lấy lại sự mạnh mẽ để nói tiếp kế hoạch lần này với Thẩm Vãn. Nghĩ tới nghĩ lui, bà khẽ cắn môi, nếu nói không được thì không bằng thăm dò ý của Lập Hiên trước.