Giờ phút này, mẹ Cố cũng không biết vì cử chỉ vô ý của mình sẽ gây ra hiểu lầm thế nào, sẽ gây ra một trận sấm sét lớn ra sao.
Lúc này, trong đầu bà ấy đều đang vang vọng câu nói của Ngu phu nhân: Dù sao đi nữa cái thai đó chẳng phải là máu mủ của nhà họ Liễu sao…
Sau khi hồi phủ, mẹ Cố cũng đầy một bụng tâm sự, sau khi ăn vài miếng cơm tối một cách lơ đãng, liền để má Lưu dìu về phòng. Sau đó, để má Lưu canh ở cửa phòng, không có sự cho phép của bà ấy thì không cho cha Cố vào.
Cha Cố vẫn đang bới cơm: …
Mẹ Cố lấy bức thư giấu dưới chăn ra, mở ra và đọc từ đầu đến cuối một lượt.
Bà ấy nghĩ thư nhà cầu cứu còn chưa có cơ hội gửi đi, không ngờ người trong tộc lại gửi thư cho nhà họ Cố vào lúc này. Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người trong tộc chủ động liên lạc với họ.
Khi bà ấy nhận được lá thư từ người trong tộc vài ngày trước, trong lòng bà tự nhiên có nhiều cảm xúc lẫn lộn, bà đã tự ý giấu bức thư đi và cũng chưa từng nói với ai khác trong nhà, dù sao năm đó làm ầm ĩ với người trong tộc rất căng, lúc này bản thân bà cũng chưa biết nên xử trí bức thư này như thế nào và nên nói với người trong nhà như thế nào?
Bà đã đọc qua nội dung của bức thư không dưới ba lần, là tam đường thẩm Thích thị của Cố Lập Hiên gửi đến. Phần mở đầu bức thư, hỏi bọn họ những năm gần đây có khỏe không, tiếp theo đều là những lời nịnh nọt nhà họ, lời nói đều là ngưỡng mộ Lập Hiên nhà họ giờ đã làm quan ở kinh tuyệt vời như nọ như kia, làm vẻ vang nhà cửa như nào, ra sao. Sau đó, mơ hồ nhắc đến năm đó đều là hiểu lầm nghiêm trọng, cái gọi là cùng gốc cùng tộc, sau này nên thường liên lạc với nhau, dù sao cũng đều thuộc Cố thị ở Lũng Tây, gãy xương vẫn còn gân*.
*(打断骨头还连着筋): Có nghĩa là cha nhà này và mẹ nhà khác có mối quan hệ họ hàng là anh em hoặc chị em. Mối quan hệ họ hàng giữa cô họ rất thân thiết, không thể tách rời như gãy xương vẫn còn gân.
Ở cuối bức thư, cuối cùng bà ta cũng nói rõ mục đích chính bà ta gửi thư đến. Hóa ra là mùa xuân năm sau vừa kịp lúc kỳ thi xuân ba năm một lần, mà đích tử duy nhất của nhà họ, cũng là đường đệ của Lập Hiên, Cố Lập Doãn vừa đúng lúc bắt kịp kỳ thi năm nay. Vì để có thể làm quen trước với môi trường kinh thành, đến lúc thi hội cũng có thể tự tin hơn phần nào, vì vậy vài ngày nữa Cố Lập Doãn sẽ lên đường khởi hành vào kinh, cho nên Thích thị mới đặc biệt gửi bức thư này và cũng vì yêu thương con, hy vọng rằng nhà họ Cố ở kinh thành có thể từ bỏ những hiềm khích trước đây, chiếu cố và săn sóc một chút đến người cùng cùng gốc cùng tộc.
Lúc trước trong lòng thản nhiên, mẹ Cố đọc xong bức thư nhà này cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng bây giờ trong lòng bà ấy có một kế hoạch bí mật không muốn ai biết, vì vậy mỗi khi cầm bức thư đọc đến ba từ Cố Lập Doãn thì trong lòng bà liền cuồng loạn. Sau khi xem xong hai tay bà run rẩy ngay cả bức thư cũng không cầm nổi, hai mắt nhìn đăm đăm vào ba chữ đó, trong đầu bà liên tục vang lên một câu: Dù sao cũng chỉ vì máu mủ của nhà họ Cố…
Đương nhiên, Thẩm Vãn không hề biết mẹ Cố đang có kế hoạch to lớn gì, vào lúc này, trong lòng nàng khá phiền muộn. Liên tiếp hơn một tháng nay, tướng công nàng dường như càng hay so đo với nàng nhiều hơn, đêm nào về hắn cũng không nói chuyện, càng ngày càng hờ hững với nàng. Cho dù có mấy lần nàng không nhịn được chủ động bắt chuyện với hắn, nàng đã chủ động nhún nhường rồi, nhưng hắn vẫn mặc kệ, về muộn còn không để cho nàng hầu hạ rửa mặt chải đầu. Sau khi nằm xuống thì quay lưng lại để bóng lưng lạnh lùng đối mặt với nàng, sau đó thì suốt đêm không nói chuyện.
Sau mấy lần va vấp, nàng cũng phát bực, nàng đã buông xuống sự rụt rè của nữ tử mà chủ động nhận sai với hắn, hắn còn muốn thế nào nữa chứ? Làm gì có một tướng công nào đối nhân xử thế như vậy, hễ nói một câu không hợp là sẽ lạnh nhạt thờ ơ, chiến tranh lạnh với nương tử của mình hơn một tháng liền? Hơn nữa, nàng cũng không biết rốt cuộc là mình đã đắc tội gì với hắn. Rõ ràng mấy ngày trước chính hắn là người luôn miệng bắt bẻ để trách mắng nàng, nàng đã nguôi giận rồi, nhưng tại sao hắn vẫn còn tức giận? Thật là ngang ngạnh.
Đêm nay, Cố Lập Hiên vẫn về khuya như thường lệ.
Lúc hắn nghiêng người nằm xuống, dường như có mùi son phấn thoang thoảng bay ra từ trong tóc hắn…
Mấy ngày liên tục, Thẩm Vãn đều ngủ không ngon, mẹ Cố cũng vậy, bởi vì cả hai đều đang chất chứa tâm sự, cho nên đều phát hiện sự khác thường của đối phương.
Hôm nay, nha hoàn thiếp thân Lục La của Ngu phu nhân đến đây truyền lời, hỏi Thẩm Vãn hôm nay có thời gian không, muốn mời nàng đến phủ một chuyến.
Thẩm Vãn đương nhiên đồng ý. Sau khi đã trang điểm một lớp cho đôi mắt thâm đen, thoa một tý son, Thẩm Vãn liền ngồi vào kiệu của phủ thị lang, trong lòng thầm suy đoán không biết hôm nay Ngu phu nhân tìm nàng có chuyện gì.
Khi đến phủ thị lang, Ngu phu nhân đích thân ra đón, thân thiết dắt tay Thẩm Vãn, kéo nàng vào nội đường.
Sau đó, Ngu phu nhân và nàng nói chuyện câu được câu chăng như thường ngày, Thẩm Vãn cho là bà ta đang rảnh rỗi nên kéo nàng đến đây tán gẫu, không ngờ bọn họ nói chuyện chưa được một lúc, có gia nô từ ngoài vào thông báo, nói là Trương thái y đã vào phủ rồi, lúc này đang đợi ở ngoài sương phòng.
Thẩm Vãn thắc mắc, nếu hôm nay quý phủ đã mời thái y đến bắt mạch, vậy thì cần gì phải mời nàng đến nói chuyện?
Thấy Ngu phu nhân đã đứng dậy, Thẩm Vãn cũng không kịp nghĩ nhiều, vừa mở miệng chào từ giả để né tránh, lại thấy Ngu phu nhân vội vàng kéo nàng lại, chắc là muốn dẫn nàng ra ngoài chào đón.
Thấy dáng vẻ Thẩm Vãn không rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc này Ngu phu nhân mới nhìn nàng đầy sâu xa và hơi ẩn ý nói: “Vị Trương thái y này chính là một bậc thầy về phụ khoa, là Tần ma ma đã đặc biệt mời riêng cho ngươi đó, ngươi cũng đừng ngại, ngươi phải biết giấu bệnh sợ thuốc là không được đâu. Đừng lo, ta sẽ giữ bí mật chuyện này cho ngươi, sau khi ông ấy khám xong, sẽ kê đơn thuốc điều trị cho ngươi, đảm bảo sau này ngươi sẽ cầu được ước thấy.”
Bên tai của Thẩm Vãn ầm một tiếng như sét đánh, đầu óc lập tức trống rỗng.
Ngu phu nhân còn tự mình nói: “Trương thái y người ta xưa nay chỉ chữa bệnh cho quý nhân trong cung, hôm nay chúng ta cũng là vì dính chút ánh sáng của Tần ma ma, nếu chuyện này có thể thành công thì ngươi nợ ma ma một ân tình lớn đó.”
Lúc này bọn họ đã tới sương phòng, Ngu phu nhân cười chào hỏi với Trương thái y, không hề phát hiện sắc mặt tái nhợt của Thẩm Vãn ở bên cạnh.
Trương thái y có nhìn thấy, nhưng cũng chỉ coi nàng là bệnh nhân, thầm nghĩ lát nữa nên xem cho nàng kỹ một chút.
Ba người bước vào phòng khách, Ngu phu nhân cho tất cả hạ nhân ra ngoài rồi mời Trương thái y bắt mạch cho Thẩm Vãn.
Sắc mặt của Thẩm Vãn tái nhợt, giống như sắp bị người ta bắt được điểm yếu, nàng vừa hoang mang sợ hãi vừa không có sức phản kháng, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt từ từ đưa cổ tay ra.
Chuyện đã đến nước này, bất kỳ lời nói khước từ nào cũng cho thấy trong lòng nàng đang có quỷ, còn không bằng tỏ ra bình tĩnh thì tốt hơn. Hiện tại cũng chỉ có thể cầu cho thuật bắt mạch này không có thần kỳ như trong truyền thuyết, có thể chẩn ra bệnh thôi là được rồi, chẳng lẽ còn có thể chẩn ra nàng chưa từng trải qua chuyện đó nữa sao?
Thẩm Vãn luôn chăm chú quan sát biểu hiện của vị lão thái y trước mặt, vị lão thái y đó bắt mạch bằng ba ngón tay, mắt nhắm lại còn tay kia thì vuốt râu, dáng vẻ điềm tĩnh này khiến người ta không nhìn ra chút bất thường nào, làm cho nàng đứng ngồi không yên.
Sau khoảng một nén nhang, Trương thái y thu tay lại và đồng thời cũng mở mắt.
Ngu phu nhân sốt ruột, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Vãn sắc mặt căng thẳng, trong lòng dâng cao.
Trương thái y vuốt râu, một lúc sau mới chậm rãi trầm ngâm nói: “Mấy năm trước sợ là có hơi thiếu… nhưng cũng may mấy năm nay điều dưỡng cẩn thận nên cũng không sao.”
Ngu phu nhân và Thẩm Vãn đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là…”
Lời nói ngập ngừng của Trương thái y khiến hai người lại lo lắng. Nhất là Thẩm Vãn, giờ phút này nếu có người nhìn kỹ là có thể phát hiện ra vẻ mặt cứng ngắc của nàng.
Trương thái y nhìn Thẩm Vãn, cẩn thận đánh giá nét mặt của nàng với ánh mắt dò xét, tim của Thẩm Vãn đập loạn xạ khi bị ông ấy quan sát, ông ấy chậm rãi nói: “Thứ cho lão hủ nói nhiều, nhìn đáy mắt của vị phu nhân này phát ra sự ủ rũ chán nản, chỉ sợ gần đây ưu sầu quá nhiều, ăn không ngon, ngủ không yên. Người cần phải biết, tức giận hại gan, vui mừng hại tim, lo âu hại phổi, suy nghĩ hại lá lách, sợ hãi hại thận, đây là điểm quan trọng của ngũ tạng, cứ kéo dài như vậy sẽ có hại cho cơ thể của người. Mong rằng phu nhân có thể thả lỏng tâm tình.”
Bàn tay nắm chặt bên hông của Thẩm Vãn hơi thả lỏng, mồ hôi lạnh nhớp nháp. Nàng hơi cười lộ vẻ đồng ý và cảm ơn ông ấy đã chỉ điểm.
Sau khi tiễn Trương thái y ra ngoài, Ngu phu nhân kéo nàng lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, thở dài nói: “Số phận của người phụ nữ dẫu sao cũng không dễ dàng, chuyện gì cũng đừng để trong lòng, nếu có gì muốn nói thì tới đây nói với ta, cho dù không giúp được gì nhưng vẫn tốt hơn là ngươi giữ nó trong lòng. Vài ngày nữa, khi thời tiết mát mẻ hơn, chúng ta cùng nhau đến chùa Phổ Tế, ngươi thì tiện đó bái lạy tống tự quan âm, tốt nhất là thỉnh một pho về cúng bái, không chừng một ngày nào đó Bồ tát hiển linh giúp ngươi được như ý nguyện.”
Thẩm Vãn cố gắng hết sức để nụ cười của mình không quá cứng nhắc, rồi liên tục cảm ơn.
Trương thái y ra khỏi phủ thị lang, liền quay người đến Hoài Âm Hầu phủ.
Khi Trương thái y ra khỏi Hầu phủ, Tần ma ma đã bị sốc rất lâu bởi tin tức mà ông ấy đã mang đến.
Mãi đến khi tiểu nhi tử Tần Cửu đi làm về, Tần ma ma mới định thần lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy là lạ, nhất thời cảm thấy nhà họ Cố không hề hiền lành, biết rõ chuyện nhà mình như vậy nhưng lại muốn nương tử tuổi tác tươi đẹp nhà người ta gả vào nhà mình để làm góa phụ cỏ, lại nhất thời cảm thấy bản thân quá nhiều chuyện không nên thỉnh thái y gì đó đến xem bệnh cho người ta, không chừng là người ta cam tâm tình nguyện, mà mình lại nhiều chuyện làm gì chứ? Suy cho cùng thì trong lòng cũng không dễ chịu, dù sao vô ý biết được chuyện riêng tư của người khác, sau này gặp mặt khó tránh sẽ không được tự nhiên.
Thấy mẹ cau mày, Tần Cửu không khỏi quan tâm hỏi: “Mẹ có chỗ nào không được khỏe sao? Sao con nghe nói hôm nay người mời Trương thái y đến phủ mà?”
Nhắc đến Trương thái y, Tần ma ma nheo mắt, sau đó chần chừ nói: “Không phải đến khám cho ta, mà là mời ông ấy đến khám cho nương tử nhà khác.”
Nghe thấy sức khỏe mẹ mình không sao, Tần Cửu mới yên tâm, về phần khám cho ai, đương nhiên không đáng để Tần Cửu hắn quan tâm.
Hôm nay theo Hầu gia đi thị sát trong quân doanh một ngày, bây giờ chỉ cảm thấy vừa nóng vừa khát, Tần Cửu liền kéo ghế ngồi xuống, cầm ấm trà trên bàn rót một ly đầy.
Tần ma ma liếc nhìn Tần Cửu, mấp máy môi, nhưng cũng không nói ra toàn bộ chuyện của nhà họ Cố. Trước kia, nếu như trong nhà của quan viên nào có chuyện gì bí mật, sau khi bà ta biết được đương nhiên sẽ kể tường tận mọi chuyện cho hắn biết, cho dù phụ nữ như bọn họ có thể không phát hiện ra những mờ ám trong đó, nhưng cũng không có nghĩa là Hầu gia nhà họ không tìm được những manh mối trong đó.
Nhưng hôm nay bà ta lại do dự với chuyện của nhà họ Cố, thứ nhất Cố chủ sự không phải là kẻ thù chính trị của Hầu gia, hơn nữa chuyện này cũng không hề liên quan đến lợi ích của Hầu phủ, dù cho một ngày nào đó chuyện của họ vô tình bị bại lộ, thì cũng chỉ tổn hại đến danh tiếng của nhà họ Cố, chứ không hề liên quan đến Hầu phủ? Thứ hai, sau vài lần tiếp xúc, bà thấy mẹ chồng nhà họ Cố là người tốt bụng, con dâu cũng là người hiền lành, thật đáng thương cho cặp mẹ chồng nàng dâu đã gặp phải chuyện như vậy, nếu bà ta lấy chuyện này ra nói thì cảm thấy có hơi không đành lòng.
Quên đi, lát nữa cũng sẽ dặn dò thị lang phu nhân, nhớ phải giữ kín chuyện này như bưng.
“Đúng rồi, người ở hậu viện mẹ đã chọn được ai chưa? Nhân dịp mấy ngày nay con rảnh rỗi sẽ điều tra lai lịch chi tiết của cô ta.”
Lời nói của Tần Cửu khiến Tần ma ma cau mày: “Có phải Hầu gia thúc giục rồi đúng không?”
Tần Cửu uống một hớp trà thảo mộc vào bụng, lúc này mới cảm thấy hơi nóng tan đi một ít, cầm lấy khăn ướt trên ghế lau mặt và cổ mình, mới nói: “Thật ra hôm nay Hầu gia chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, cũng không nói gì nữa. Nhưng mẹ người cũng biết cái tính nhạt nhẽo của Hầu gia chúng ta rồi đó, nếu chuyện này ngài ấy đã mở miệng vàng, thì chính là đã nghĩ đến phương diện đó. Mẹ xem, hai ngày nay chú ý một chút, ít nhất phải chọn được vài người trước, để Hầu gia nhìn qua một cái.”
Nghe vậy, nếp nhăn giữa lông mày của Tần ma ma càng sâu hơn. Trước đây bà ta đã từng gặp qua hai nhóm nha đầu được người môi giới đưa vào phủ, có hai ba người dung mạo thực sự rất đẹp, nhưng bà luôn cảm thấy bọn họ lẳng lơ, ánh mắt cũng dụ dỗ, nhìn rất khó chịu.
Sau đó, người môi giới cũng thừa nhận rằng hơn một nửa trong hai nhóm nha đầu này là sấu mã* mà hắn buôn từ Dương Châu, người tham gia vào việc mua bán này chuyên nuôi dưỡng bán cho các quan to quý nhân, mỗi người đều có nhan sắc thượng đẳng thôi không nói, mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa, và thân thể đều trong sạch. Nếu không nói đến xuất thân, thì nhìn họ không khác gì tiểu thư khuê các.
*瘦马 (Sấu mã): Thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ. Đến thời kì Minh – Thanh thì việc nuôi “sấu mã” đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch xù, có rất nhiều kẻ chuyên làm nghề này. Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ về dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kỳ thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh “sấu mã” tức là “ngựa còm” cũng từ đó mà ra. (Nguồn: Bạch Ngọc Sách)
Tần ma ma không tỏ rõ ý kiến với chuyện này, dù sao cũng bị bán làm đồ chơi cho đàn ông mua vui, trong hành vi cử chỉ mang theo chút suồng sã. Tuy bà ta cũng tin người môi giới sẽ không dám đưa nha đầu cơ thể đã bị nhúng chàm để lừa gạt Hoài Âm Hầu phủ bọn họ, nhưng loại nữ tử chuyên dụ dỗ đàn ông này vào phủ, bà vẫn không an tâm, rốt cuộc ai biết bọn họ bị □□ bằng thủ đoạn gì? Lỡ như có người nào không có mắt, nếu một ngày nào đó dùng thủ đoạn đối với Hầu gia, nếu vì vậy mà làm tổn thương cơ thể Hầu gia, vậy bà ta có chết cả ngàn lần cũng không đủ để chuộc tội.
Nghĩ tới đây, đương nhiên bà ta không cân nhắc tới những sấu mã Dương Châu nữa.
Lại nhìn tiếp mấy nha đầu khác, dáng vẻ cũng đoan chính nhưng về nhan sắc thì không bì kịp những người kia. Cho dù Hầu gia của họ thanh tâm quả dục đến đâu, thì cũng vẫn kén chọn, vẻ ngoài như vậy làm sao họ có thể lọt vào mắt xanh của Hầu gia chứ?
Tuy rằng người môi giới có tỏ ý, nói mấy ngày nữa hắn sẽ đến đất Thục* dạo một vòng, nghe nói đất Thục có nhiều mỹ nhân, nếu Hầu phủ không vội, có thể chờ thêm vài ngày nữa, hắn sẽ dẫn theo nhiều nương tử xinh đẹp đến cho bà ta chọn lựa.
*Đất Thục là Tứ Xuyên ngày nay.
Trong thành Biện Kinh, người môi giới này cũng là người có mối quan hệ rộng rãi, trong tay cũng có nhiều mặt hàng tốt, vì vậy Tần ma ma chỉ có thể đồng ý trước. Chỉ là, người môi giới đến đất Thục đi đi về về ít nhất cũng phải mấy tháng, hiện tại Hầu gia đã mở miệng thúc giục, làm sao có thể chờ nổi thời gian mấy tháng đây?