Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 17: Cao thủ hóng hớt




“Còn phải nói nữa sao, nguyên liệu vải ở tiệm của các ngươi rất tốt, ngay cả các thợ may của phủ ta cũng nói nguyên liệu vải của các ngươi vừa nhẹ vừa mềm, xiêm y làm xong mặc lên người vừa đẹp lại còn tôn dáng, cực kỳ tôn người”. Trong phòng trà ở lầu hai của cửa hiệu tơ lụa Cố Ký ở phía Đông thành, Tần ma ma cầm tách trà cúi đầu uống một ngụm, tuy khuôn mặt nhăn nheo không thấy nụ cười mà lộ vẻ hơi nghiêm khắc và bảo thủ, nhưng người bên cạnh đều biết xưa nay bà ta đều mang vẻ mặt này, họ cũng không cảm thấy sợ hãi, mà trái lại còn cực kỳ vui vẻ vì những lời khen ngợi trong lời nói của bà ta.

Tần ma ma có thể không tính toán đến hiềm khích trước kia mà đến Cố Ký, đương nhiên là công lao của Ngu phu nhân.

Ban đầu nghe Ngu phu nhân nói muốn giới thiệu mẹ Cố với Tần ma ma, mẹ Cố và Thẩm Vãn chỉ nghĩ là bà ta thuận miệng nói thôi, nghĩ Tần ma ma đó của Hoài Âm hầu phủ thân phận cao quý, làm gì có thời gian đến làm quen với gia quyến nhà quan nhỏ như bọn họ? Chưa kể đến việc khi đó cha Cố xấc xược đã đắc tội với người ta, Tần ma ma người ta đại nhân đại lượng không tính toán là đã để cho họ mặt mũi rồi, làm gì còn dám yêu cầu cái khác nữa?

Nhưng không ngờ Ngu phu nhân nói được làm được, không biết bà ta đã thuyết phục Tần ma ma như thế nào, vài ngày trước đã mời được bà ta đến Cố Ký thật. Mẹ Cố và Thẩm Vãn đã nhận được tin báo từ lâu và đợi bên ngoài cửa hiệu tơ lụa từ sớm. Đợi khi Tần ma ma bọn họ vừa đến, liền nhanh chóng dẫn người lên phòng trà ở lầu hai, rồi trịnh trọng rót trà tạ tội với Tần ma ma thêm lần nữa.

Vừa gặp liền nể mặt vài phần, hơn nữa nhìn mẹ Cố trông hiền lành lễ độ là một người phụ nữ tốt bụng, nói chuyện lại lanh lẹ thẳng thắn, ấn tượng đầu tiên với Tần ma ma rất tốt, sau khi nói chuyện vài lần, đã hoàn toàn xóa bỏ sự khúc mắc cuối cùng trong lòng bà ta.

Sau đó, Tần ma ma cùng Ngu phu nhân đến hai lần nữa, vẫn là mẹ Cố và Thẩm Vãn tiếp khách. Mắt nhìn của Thẩm Vãn rất tốt, những cuộn tơ lụa mà nàng giới thiệu cho Tần ma ma chất vải rất hợp với ý của bà ta, sau khi qua lại vài lần họ ngày càng trở nên thân thiết hơn.

Vài người phụ nữ trò chuyện cùng nhau, tán dóc vài chuyện tầm phào* là điều không tránh khỏi. Nếu nói đến tán gẫu hóng hớt thì Ngu phu nhân này vừa hay chính là một trong những nhân tài kiệt xuất, nói đến chuyện nhà của các quan lại quyền quý trong thành Biện Kinh thì thuộc như lòng bàn tay, cũng không biết bà ta biết được những chuyện bí mật này từ đâu.

*东家长西家短 (Đông gia trưởng tây gia đoạn): Là nói rất nhiều nhưng không có thông tin quan trọng = Tám chuyện tầm phào.

“Ôi, đừng nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Hàn thị lang của Lễ bộ mà tưởng bở, trong  nhà của hắn đang loạn lắm. Vốn dĩ thê thiếp trong nhà quản hắn rất chặt, nhưng không bao lâu, cháu gái nội đã mất cha mẹ của mẹ hắn đến đây để nương nhờ. Vẻ ngoài yêu kiều mềm mại đó chẳng phải thoáng cái liền đã cào ngứa đáy lòng nam nhân sao? Nghe nói, giữa ban ngày hai người cuộn lại thành một cục, đang giữa chừng còn để cho nha hoàn bắt được, đại phòng vừa nhận được tin liền tức giận, lúc tỉnh lại liền muốn tìm cái chết, cứ như vậy hậu viện của hắn càng rối loạn, chướng khí mịt mù hơn.” Ngu phu nhân vỗ ngực nửa thì sụt sịt nửa thì hả hê, nhưng vẫn tốt hơn so với hồn ma đó ở nhà bà ta, con người tuy hơi tham lam háo sắc, nhưng dù sao cũng không sủng thiếp diệt thê chẳng phải sao?

Mẹ Cố nghe vậy thì trợn mắt hốc mồm: “Đây… thật không hiểu, hai người họ cứ như vậy suốt sao? Còn để người ta bắt được giữa ban ngày ban mặt, đây là không cần thể diện nữa sao?”

Ngu phu nhân làm ra vẻ mặt bà không biết sao: “Đừng nhìn dáng vẻ giả tạo của mấy quan lão gia trước mặt người khác, không biết vụng trộm làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu sau lưng đâu, chuyện này chưa là gì đâu?”

Tần ma ma luôn chỉ ngồi đó lắng nghe, ít khi lên tiếng. Nhưng bà ta lại ghi nhớ toàn bộ mấy chuyện này trong lòng, chốc nữa trở về sẽ lập tức nói cho con trai Tần Cửu của bà ta nghe. Cũng đừng xem thường sự lợi hại của mấy tin đồn này, vào những thời điểm quan trọng, một hoặc hai nhược điểm trong số đó có thể là cọng rơm cuối cùng để áp chế kẻ thù chính trị.

Mấy năm gần đây, Ngu phu nhân cũng phần lớn đoán được ý đồ Tần ma ma thường xuyên lui tới với bà ta, hành động này không hề ngỗ ngược chút nào. Ngược lại càng tích cực thu thập đủ các loại tin đồn. Dẫu sao, Tần ma ma người ta có thể dùng bà ta đó là đang coi trọng bà ta, huống chi, nhờ gió đông của Tần ma ma mà một phu nhân thị lang như nhỏ bé như bà, lại rất có thể diện trong vòng gia quyến của các quan viên nhị phẩm thậm chí là nhất phẩm khác, tướng công bà mấy năm nay cũng một bước lên mây, nhận được các lợi ích thiết thực thì cớ sao mà không làm?

Sau khi uống một ngụm trà để làm ấm cổ họng, Ngu phu nhân đưa tay áo lên che nửa miệng, khẽ nói: “Trung Cần bá tước phủ sắp tới cũng không được yên bình. Đích trưởng tử nhà họ chẳng phải bị mắc bệnh mất hồi cuối năm rồi sao, đích trưởng tử này cơ thể vốn yếu ớt, kết hôn nhiều năm rồi vẫn không có nổi một mụn con*, vậy chẳng phải từ nay về sau nhà họ sẽ đứt hương hỏa sao? Có lẽ con dâu trưởng cũng không cam lòng, mới chịu đựng chưa đến nửa năm, nghe nói…” Ngu phu nhân vô thức liếc nhanh về hướng cửa, sau đó liền hạ giọng nói: “Thông dâm với người khác, còn mang thai nữa.”

*Nguyên raw là 一儿半女 (Nhất nhi bán nữ): 1. Tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái cũng không phải hoàn toàn thuộc về mình, sớm muộn phải lập gia đình, cho nên chỉ tính là một nửa. 2. Cũng có nghĩa là con trai con gái không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để duy trì nhang khói. 3. Ý chỉ nhiều con trai ít con gái. 4. Không có con cái.

Mẹ Cố thở hổn hển.

Tần ma ma cũng kinh ngạc nhìn sang, hiếm khi lên tiếng hỏi: “Ta nhớ con dâu trưởng của nhà họ là thứ nữ của Vĩnh An Công phủ, ta thường nghe người ta nói gia giáo của Vĩnh An Công phủ rất nghiêm khắc, nữ nhi nhà họ làm sao có thể làm ra chuyện suồng sã phóng đãng như vậy chứ? Cho dù dòng dõi của Trung Cần bá tước phủ không bằng Vĩnh An Công phủ, nhưng làm ra chuyện xấu lớn như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Con dâu trưởng dù có mê muội đến đâu đi chăng nữa, cũng không đến mức hồ đồ đến như vậy được.”

Ngu phu nhân lén cười: “Ma ma tưởng ta nói dối sao, chuyện này chắc đến tám chín phần, người cứ đợi xem đi, qua không bao lâu nữa cái thai đó sẽ không thể che giấu được nữa.”

Đối diện với ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, lúc này Ngu phu nhân mới giải thích: “Tất nhiên, con dâu trưởng của nhà họ lớn lên trong danh gia vọng tộc, làm sao mà là kẻ ngốc được? Người mà nàng ấy tư thông không ai khác chính là đích thứ tử* của Trung Cần bá tước phủ. Đừng nói là trách tội, chỉ e Trung Cần bá tước phu nhân còn vui vẻ cung phụng nàng ấy nữa đấy.”

*嫡次子 (Đích thứ tử): Con trai thứ 2 do chính thất sinh ra.

Không cần phải nói quá rõ, Tần ma ma và mẹ Cố lập tức hiểu được tính toán của con dâu trưởng đó. Việc này nhằm mục đích để đích thứ tử một vai gánh hai phòng, nếu con dâu trưởng thật sự có thai thì chi trưởng sẽ có người kế thừa hương hỏa, nghĩ đến Trung Cần bá tước phu nhân yêu thương con trai, chỉ e chỉ có cảm kích chứ làm gì trách tội?

Người sinh ra và lớn lên ở đây không cần nói cũng sẽ hiểu, nhưng nửa chừng xuất gia* như Thẩm Vãn thì nghe không hiểu. Tuy là việc kiểm soát phụ nữ ở thời đại này không hà khắc như các triều đại khác, nhưng cũng không thể thứ lỗi một cách hời hợt như vậy cho chuyện tư thông được? Hơn nữa, hài cốt trượng phu chưa lạnh mà thân là thê tử lại làm chuyện như vậy với đệ đệ ruột thịt, còn mang cốt nhục của hắn nữa, như vậy chẳng phải càng làm trái quy tắc tam cương ngũ thường** sao? Nếu nàng mà là mẹ chồng của cô con dâu trưởng đó, không cầm gậy đánh hai người họ ra khỏi phủ đã là khai ân lắm rồi, còn vui vẻ cung phụng gì chứ? Thật là điên rồ.

*半路出家 (Nửa chừng xuất gia): Đổi nghề giữa chừng, ý nói nữ chính không phải là người sinh ra và lớn lên ở thời này mà là người xuyên từ tương lai đến.

**纲常 (Tam cương ngũ thường): Là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo, bên cạnh tam tòng tứ đức mà nữ giới phải theo.

Thẩm Vãn đầu óc rối bời, lại không tiện mở miệng hỏi dò, đành phải kiềm nén sự nghi ngờ, thầm nghĩ sau khi về nhà sẽ hỏi riêng mẹ Cố là tình huống gì, thứ lỗi cho nàng, thực sự nàng rất tò mò.

Tần ma ma thở dài không rõ ý tứ là gì: “Nói cho cùng thì cũng chẳng vẻ vang. Trong thành Biện Kinh rất nhiều năm chưa từng có chuyện như thế này, e rằng phủ bá tước này sắp trở thành đề tài bàn tán trong một thời gian rồi.”

Ngu phu nhân che miệng cười: “Cũng không hẳn đâu. Nực cười là bá tước Liễu đại nhân thường ngày giữ thân phận, lần này lại cạo đi một lớp thể diện của ông ta, sợ là sau này cũng không dám ra khỏi cửa một thời gian dài. Nhưng dù có bẽ mặt ông ta cũng không phát tác được, ai bảo con dâu trưởng của ông ta không chịu thua kém, dù sao đi nữa cái thai mà nàng ấy mang chẳng phải là máu mủ của nhà họ Liễu sao?”

Trong lòng Tần ma ma biết rõ, nhưng chỉ cười không nói.

Thẩm Vãn nghe vậy thì hiểu lơ mơ, nhưng cũng chỉ cười không nói giả vờ như mình hiểu được.

Chỉ có mẹ Cố, bị câu cuối cùng của Ngu phu nhân làm cho sốc, giống như được cảnh tỉnh, đột nhiên phản ứng cực mạnh liếc nhìn Thẩm Vãn bên cạnh.

Thẩm Vãn giật mình trước ánh mắt bất ngờ của mẹ Cố: “Mẹ?” 

Tần ma ma và Ngu phu nhân cũng nhìn chằm chằm thăm dò.

Mẹ Cố đột nhiên phản ứng lại, vội sửa đổi đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cố gắng cười tự nhiên hết sức: “Không có gì, chỉ là nghĩ sắp đến đầu mùa hạ trời cũng sắp nóng rồi, may áo lót mùa hè đúng lúc cần dùng đến mấy kiểu hoa văn mà lần trước Vãn nương đưa cho ta.”

Mọi người đang bàn chuyện tin đồn, bà lại đang nghĩ đến hoa văn may áo lót mùa hè, có quỷ mới tin bà.

Ngu phu nhân và Tần ma ma khó hiểu liếc nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ đến chuyện giống nhau, nhưng trên miệng lại nói: “Còn phải nói nữa sao, Vãn nương đúng là khéo tay thật, mấy kiểu hoa văn đó vừa mới lạ vừa độc đáo, trông sống động như thật. Lần trước ta phác họa hoa văn đó lên vạt chân váy, chưa kể mấy phu nhân kia hâm mộ thích thú như thế nào, họ đều ào ào hỏi ta đã trả bao nhiêu tiền để mời được họa sư đến vẽ giúp đó.”

Thẩm Vãn định nói lời khiêm tốn thì lúc này Tần ma ma lại nói: “Vãn nương quả thật rất khéo tay, ngay cả Hầu gia nhà ta cũng khen ngợi, bức vẽ trúc la hán vô cùng có thần.” Trước đó Ngu phu nhân đã gửi đến rất nhiều kiểu hoa văn, đều là những hoa văn khác với những kiểu thông thường, khiến cho bà ta rất kinh ngạc. Vốn dĩ bà ta còn đang rầu rĩ không biết làm sao để tìm được kiểu hoa văn mới để làm viền cổ tay áo cho xiêm y mới của Hầu gia, nhưng buồn ngủ gặp chiếu manh, những kiểu hoa văn đó đúng lúc giải quyết được nỗi lo của bà ta. Mấy ngày trước đưa bộ xiêm y vừa thêu xong hoa văn chìm cho Hầu gia, không ngờ Hầu gia lại có vài phần thích thú, cũng hiếm khi mở lời khen ngợi trúc la hán rất có thần.

Khi Ngu phu nhân nghe thấy Hầu gia khen ngợi, lập tức mừng đến mức mặt mày hồng hào, lúc đó bà nghĩ Tần ma ma luôn phụ trách việc nội vụ của Hoắc Hầu gia, nhất là phương diện quần áo và đồ dùng hàng ngày trước giờ luôn tự mình làm, bất kể là giặt hay cắt, may, vá, và thêu đều sẽ không để người khác làm, nghĩ đến mấy loại hoa văn cây cối mới lạ này có lẽ dùng được. Vì vậy, sau khi nhận được mấy hoa văn này, thì đầu tiên Ngu phu nhân đã tự mình chọn vài mẫu cỏ cây để gửi cho Tần ma ma, không ngờ lọt vào mắt xanh của Tần ma ma được thêu lên xiêm y không nói, ngay cả Hầu gia cũng tán thưởng, thực sự khiến bà ta cảm thấy rất vinh hạnh.

Thẩm Vãn không dám kể công, vội nói: “Chỉ là tài nghệ nông cạn mà thôi, ngược lại là ma ma khéo tay, thêu lên áo bào cũng rất có thần, có lẽ là Hầu gia khen ngợi ma ma tay nghề giỏi.”

“Đừng khiêm tốn, không bột đố gột nên hồ người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo. Nếu không có mấy cái hoa văn ngươi vẽ, dù khéo tay đến đâu cũng vô dụng.” Tần ma ma hiếm khi nở nụ cười, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh của Thẩm Vãn, những vết sẹo cũ ngang dọc mờ mờ khiến bà ta khẽ nhíu mày, sau đó liền đưa mắt sang nơi khác.

Ngồi được một lúc, Tần ma ma và Ngu phu nhân đứng dậy rời đi, mẹ Cố và Thẩm Vãn vội vàng xuống lầu đưa tiễn, tiễn đến ngoài cửa Cố Ký xa vài chục bước, Tần ma ma liền lệnh các nàng không cần tiễn nữa.

Trên đường trở về, Tần ma ma và Ngu phu nhân xuống kiệu đi bộ một đoạn. Tần ma ma thuận miệng hỏi một chút về chuyện của Thẩm Vãn, Ngu phu nhân liền nói hết tất cả những tin tức mà bà ta đã hỏi thăm được.

Tần ma ma cười lạnh: “Lại bộ chưởng cố Thẩm Dương? Trước giờ ta chưa từng nghe nói qua nhân vật này. Hổ dữ không ăn thịt con, loại cha như hắn còn không bằng cả súc sinh.”

Ngu phu nhân cũng thấy khó tin: “Nếu không phải tin tức này đáng tin, ta cũng không tin trên đời này lại có một người cha ruột như vậy, để mặc cho mẹ kế đánh mắng chà đạp như thể có thù sâu oán nặng không nói, lại còn định bán con gái của mình cho lão viên ngoại gần đất xa trời. Nghe nói lão viên ngoại đó còn có vài sở thích khó nói, nếu không phải Cố chủ sự nhất kiến chung tình với nàng và kiên quyết đến nhà họ Thẩm cầu hôn cưới nàng về nhà, thì một người thông minh như vậy không biết bị hành hạ thành cái dạng gì rồi.”

“Đúng là mệnh khổ.” Tần ma ma thở dài, lại nhớ đến vẻ mặt khác thường của mẹ Cố hôm nay thì bà ta hơi khựng lại, nói: “Hôm khác rảnh rỗi thì ngươi mời một mình nàng đến phủ của ngươi, ta sẽ mời Trương thái y đến phủ ngươi lặng lẽ bắt mạch cho nàng. Thành thân ba năm rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, dù nhà chồng có yêu thương nàng đến đâu, có lẽ cũng rất có khúc mắc.”

Ngu phu nhân cũng nhớ đến vẻ mặt không được tự nhiên trong chớp mắt của mẹ Cố, cũng hơi thở dài: “Thành thân đã ba năm mà trong phủ không hề có một thê thiếp, có được một nhà chồng như vậy cũng là may mắn. Nhưng nhà họ Cố này ba đời độc đinh, có lẽ rất quan trọng con nối dõi, nếu nàng không có động tĩnh nữa, e là trong phủ sẽ phải có thêm người nữa rồi. Được, qua hai ngày nữa ta sẽ mời nàng đến phủ, Trương thái y đó giỏi phụ khoa, đến lúc đó sẽ xin ông ấy kê cho một đơn thuốc chữa bệnh để điều trị, nói không chừng qua một thời gian phủ của nàng sẽ truyền đến tin vui đó.”