Ngu phu nhân vén tóc mái lên nhìn trái nhìn phải trong gương đồng, thấy vầng trán trắng trẻo đầy đặn đã hồi phục lại vẻ mịn màng như xưa, mới mỉm cười hài lòng vuốt ve khuôn mặt đầy đặn của mình.
Ngu Minh ngồi bên giường tùy ý để nha hoàn mặc giày quan cho mình, nhìn khuôn mặt xinh xắn đang tươi cười trong gương, không nhịn được mà đùa: “Khuôn mặt của phu nhân giống như ngân bạc*, cho dù có để lại một, hai vết sẹo đi chăng nữa, thì cũng giống như tuyệt sắc mỹ nhân dán mai hoa trang** lên làm tăng thêm vài phần phong tình, nữ tử tầm thường há có thể có được? Sợ lắm.”
*Ngân bàn (银盘): Mặt như chậu bạc có nghĩa là khuôn mặt tròn như chậu, hình dung nữ tử tướng mạo xinh đẹp. Môi không điểm mà đỏ, lông mày không họa mà xanh, mặt như chậu bạc, mắt như thủy hạnh. Bạch thoại giải thích: môi không cần trang điểm cũng là màu đỏ, lông mày không cần vẽ cũng rất đẹp, khuôn mặt giống như chậu bạc, mắt giống như hoa hạnh nhân.
**Mai hoa trang là tên gọi một lối điểm trang của nữ lưu Trung Hoa khởi nguồn từ một truyền thuyết thời Nam-Bắc triều.
Ngu phu nhân tin lời nói dối của ông ta mới lạ? Bà ta khẽ hừ một tiếng rồi liếc nhìn ông ta: “Thiếp đây còn chưa hoa tàn ít bướm, hồn của lang quân đã bị mấy nương tử xinh đẹp như Vương mỹ nhân, Lưu mỹ nhân ở hậu viện kéo đi hơn nửa rồi, nếu trên mặt còn có vết sẹo xấu xí nữa, vậy chẳng phải lang quân sẽ quên thiếp thân đến xa tít chân trời gió lạnh sao?”
Ngu Minh bật cười ha ha đứng dậy ôm bà ta từ phía sau: “Vương mỹ nhân, Lưu mỹ nhân gì chứ, vi phu không nhớ nữa rồi. Vi phu chỉ biết có một Ngu mỹ nhân thôi, nhưng lại là một hũ giấm chua.”
Ngu phu nhân õng ẹo, liền ngoan ngoãn tùy ý để ông ta ôm vào lòng.
“Đúng rồi tướng công, lúc trước nhận quà xin lỗi của nhà Cố chủ sự, có cần phải trả lại không?”
Ngu Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không cần. Nếu Cố chủ sự đã phục khởi, chắc hẳn Hầu gia đã không có ý truy cứu tiếp nữa, quà xin lỗi nàng cứ lấy, nhưng ta cũng chưa thấy Tần ma ma của Hầu phủ trả lại quà xin lỗi? Chuyện đó đã qua rồi.”
Ngu phu nhân vui vẻ đồng ý, trong lòng vui mừng khôn xiết, tổng cộng là năm trăm lượng ngân phiếu đó, nếu phải trả lại thật thì bà ta rất không nỡ.
Ngu Minh cân nhắc một hồi rồi nói: “Đối với Cố chủ sự, nói chung là Hầu gia vẫn có vài phần tán thưởng tài hoa của hắn. Về phần con đường làm quan của hắn có thành tựu hay không thì chưa chắc, nhưng cũng không nên trở mặt với Cố phủ, hôm khác, nàng hẹn gia quyến của Cố phủ đi dạo, coi như là sớm kết thiện duyên.”
Ngu phu nhân đồng ý, mấy chuyện phức tạp trên quan trường bà ta đương nhiên không hiểu, trước giờ tướng công dặn dò như thế nào thì bà ta luôn làm như vậy. Dù sao cũng đã làm phu nhân nhiều năm như vậy, kết giao với gia quyến của quan to quý nhân trong thành Biện Kinh chính là sở trường giỏi nhất của bà ta.
Sau khi tướng công bà ta ra khỏi phòng, Ngu phu nhân liền vội vàng sai nha hoàn thiếp thân Lục La mang hộp gỗ hoa lê cho bà ta, mở nắp hộp ra và cầm một xấp ngân phiếu dày bên trong, trong lòng vui mừng vì quỹ riêng của bà ta lại có thêm khoản thu.
Sẵn có tiền bạc rủng rỉnh trong tay, Ngu phu nhân nghĩ đợi khi thời tiết chuyển mùa, bà ta có thể có thêm vài bộ la quần, cũng vừa hay hẹn gia quyến của Cố phủ đến cửa hiệu tơ lụa nhà họ mở, vải tơ lụa do Như Ý Phường ở Giang Nam làm rất tốt. Bằng cách này, vừa có thể mua được vải tốt vừa hoàn thành được chuyện mà tướng công đã giao cho bà ta, chẳng phải một công đôi việc sao?
Ngu phu nhân cảm thấy tự mãn về sự thông minh của mình đến mức không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi, nhưng quên mất tay vẫn đang cầm ngân phiếu và hộp gỗ hoa lê, tay vừa cử động thì ngân phiếu liền rơi lả tả xuống đất, hộp gỗ hoa lê cũng rơi bịch một cái xuống đất.
“Ai ya.” Ngu phu nhân bực bội dậm chân, chưa đợi bà ta phân phó, nha hoàn thiếp thân Lục La, đã nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt ngân phiếu trên mặt đất lên, xếp xong, đặt lại vào tay Ngu phu nhân.
Ngu phu nhân đá hộp gỗ hoa lê: “Đem đi vứt đi.”
Lục La vội vàng đáp lại. Sau đó cúi xuống nhặt hộp gỗ hoa lê lên, bất ngờ nhìn lướt qua liền hoảng sợ kêu lên.
Ngu phu nhân nhướng mày nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Lục La vội vàng nói phát hiện của mình trước mặt chủ tử: “Phu nhân người nhìn kìa, thì ra cái hộp này có hai lớp, vừa nãy bị rơi xuống đất, nên mới lộ ra manh mối bên trong.”
Thấy Ngu phu nhân ngầm đồng ý, Lục La liền cạy thanh nẹp ở giữa ra, một chồng giấy đầy lộ ra ở trong lớp thứ hai.
Ngu phu nhân đưa tay cầm tờ đầu tiên lên, chăm chú nhìn một hồi, đột nhiên lấy lại tinh thần, là kiểu hoa. Là kiểu hoa mà bà ta chưa từng thấy qua, nhưng lại xinh đẹp và sống động một cách kỳ lạ, nếu như viền quanh la quần của bà ta, lúc đi lại có thể nhìn thấy mờ mờ, có lẽ sẽ rất đẹp.
Sau đó, lật xem những kiểu hoa khác, Ngu phu nhân ngạc nhiên phát hiện, bất kể là kiểu hoa cỏ hay cây cối bên trong, phần đa đều là những kiểu mà bà chưa từng thấy nhưng lại đẹp một cách kỳ lạ.
“Phu nhân, trong đây hình như còn có một số thư từ nữa.”
Ngu phu nhân ngạc nhiên cầm lấy, mở ra và nhìn lướt qua, hóa ra không phải là thư, mà là một phần bản thảo thoại bản.
Cảm thấy có hơi nghi ngờ nhưng bà ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao tâm trí của bà ta đều đã bị mấy kiểu hoa kia thu hút rồi, thầm nghĩ hôm khác phải đi gặp thiếu phu nhân kia của Cố phủ mới được. Có lẽ là một diệu nhân*.
*妙人 (Diệu nhân): 1- Mỹ nhân; nam tử trẻ tuổi phong lưu. | 2- Người hóm hỉnh hài hước; người thú vị. (Cidian.)
Về phần bản thảo, bị bà ta đặt tùy tiện lên bàn.
Còn bên phía Thẩm Vãn, vì căn dặn của Cố Lập Hiên nên nàng đã phải nghỉ ngơi tạm dừng ý muốn viết văn. Mặc dù trước kia nói quyển sách tiên hiệp vẫn còn một chương cuối là có thể hoàn thành, nhưng nếu mấy quyển sách này đã bị Hoắc Hầu gia coi là hạ cửu lưu, chỉ cần tướng công nàng còn ở nha thự một ngày thì nàng không thể đỉnh phong tác án*. Vì thế cũng không có tâm tình tìm bản thảo và tiếp tục hoàn thành nữa.
*顶风作案 (Đỉnh phong tác án): Thường dùng để mô tả những hành vi phạm tội, phạm pháp.
Đột nhiên được nhàn rỗi, Thẩm Vãn cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy dứt khoát nghe theo lời tướng công nàng nói, mang theo Xuân Đào ra ngoài đi dạo, tạm coi như là đi dạo tìm hiểu phong tục con người của triều đại xa lạ này.
Dạo đến cửa hàng son phấn rồi lại dạo thêm vài cửa hàng trang sức, vì quỹ riêng trước kia đã lấy để tạ lỗi với phủ thị lang, nên trong tay Thẩm Vãn hiện tại không có bao nhiêu tiền, chỉ mua thêm một hoặc hai món đồ trang sức đẹp nhưng giá cả vừa phải, rồi sai ông chủ gói lại cẩn thận liền cùng Xuân Đào về nhà.
Ngày hôm đó lúc sắp đến hoàng hôn, Cố Lập Hiên phái người đến nói vài lời, nói là đồng liêu mở tiệc chiêu đãi, bữa tối không cần chờ hắn.
Đến khoảng giờ Tuất ba khắc, Cố Lập Hiên mới say xỉn loạng choạng trở về.
Thẩm Vãn cũng không để bụng, con đường làm quan của hắn bỗng nhiên tụt dốc rồi lại thăng hoa, trong lòng vui vẻ nên thích uống rượu cũng là chuyện bình thường.
Nhưng liên tiếp mấy ngày, Cố Lập Hiên đều vào giờ Tuất mới say xỉn trở về, Thẩm Vãn liền không thể ngồi yên.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng liền khuyên nhủ: “Cố lang, uống rượu hại thân, huống hồ xưa nay chàng không uống một giọt rượu, đột nhiên uống quá nhiều sẽ làm hại đến cơ thể. Nếu gặp phải đồng liêu thịnh tình không thể chối từ, chàng có thể uống ít một hoặc hai ly, còn lại có thể nói vài lời lấy lệ cho qua, đừng để đồng liêu mời chàng thì liền tranh thủ uống rượu, như vậy người khác sẽ nói tướng công tửu lượng cao, càng phải mời chàng uống rượu. Trong tiệc rượu chàng cần phải cân nhắc tửu lượng của mình, chớ đừng khoe sự mạnh mẽ nhất thời, cần phải biết cơ thể cũng rất quan trọng.”
Nghe thấy một câu làm hại cơ thể, hai câu có hại cho cơ thể của Thẩm Vãn, Cố Lập Hiên cảm thấy cực kỳ chói tai. Nhất là gần đây, hắn đã quen nghe những lời a dua nịnh nọt, đột nhiên nghe những lời khuyên nhủ này, liền cảm thấy khá nghịch tai.
Sắc mặt liền hơi khó coi, chẳng mấy chốc lại trở lại bình thường. Hắn chỉnh lại áo và mũ, giảng giải: “Vãn nương, nàng đó dù sao cũng chỉ là kiến thức của phụ nữ, làm sao mà biết được cách thức xã giao trên quan trường? Nếu người khác đã mời ta rượu, thì đó là họ xem trọng ta, nếu ta giả vờ không uống, chẳng phải sẽ đắc tội người ta sao? Nếu nói đến tửu lượng, làm gì có ai đã tửu lượng cao từ khi sinh ra đâu, cũng phải luyện tập dần dần mới được? Mà thôi, nói nhiều với nàng cũng vậy, nếu hằng ngày ở nhà cảm thấy nhàm chán, thì ra ngoài mua thêm vài món trang sức và xiêm y là được, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Dường như cảm thấy nói chuyện xã giao quan trường với phụ nữ là ếch ngồi đáy giếng, Cố Lập Hiên lười nói thêm nửa câu, chỉ đứng thẳng lưng rồi bưng cái phong cách đắc ý nhà quan bước ra ngoài.
Nhìn bóng người tiêu sái đi xa, Thẩm Vãn chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
Gần một năm trở lại đây, nàng ngày càng cảm thấy con đường sống chung của nàng và Cố Lập Hiên có vẻ hơi không ổn, nhưng nàng lại không thể nói rõ một cách cụ thể, chỉ là mơ hồ cảm thấy không biết từ lúc nào giữa hai người đã hình thành một vách ngăn, mà cái vách ngăn này không tan rã theo thay đổi của thời gian mà trái lại càng ngày càng cao hơn, dày hơn. Nàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, dù sao thì đây cũng là cuộc hôn nhân đầu tiên của hai kiếp người, làm gì có kinh nghiệm để học hỏi? Mà ở triều đại xa lạ này, nàng lại thay đổi giữa chừng, không có bạn thân để thổ lộ tâm tình, tuy mẹ Cố đối xử với nàng như con gái, nhưng dù sao cũng không phải mẹ ruột, nói mấy chuyện này cũng không hợp. Cho nên, những nỗi khó khăn này nàng cũng không có nơi nào để nói dốc bầu tâm sự.
Càng nghĩ lại càng không có manh mối, Thẩm Vãn lại càng phiền muộn, liền mang theo Xuân Đào ra ngoài đi dạo. Nhưng vừa đến bên ngoài tiệm trang sức, lại bất ngờ nhớ đến lời của Cố Lập Hiên nói nếu nàng buồn chán có thể đi mua vài món trang sức và son phấn, nàng đột nhiên cảm thấy bực bội một cách kỳ lạ, chỉ cảm thấy bản thân ngày càng giống chim hoàng yến, ngày ngày ăn không ngồi rồi làm lãng phí cả một ngày, chỉ cần ăn mặc đẹp đẽ theo yêu cầu của chủ nhân làm cảnh đẹp ý vui cho người khác là được.
“Thôi đi Xuân Đào, đến hiệu sách Vạn Quyến.” Có sức để phiền muộn bực bội, còn không bằng đến hiệu sách chọn vài cuốn thoại bản hợp ý để giải tỏa cơn buồn chán.
Mành trúc nửa cuốn quanh năm suốt tháng của hiệu sách Vạn Quyến, hình như vẫn làm giống như ngày xưa.
Xuân Đào cười nói: “Thiếu phu nhân, còn nhớ lúc người nói với ta, lúc đó thiếu gia gặp được người chính là ở đây.”
Nhớ lại chuyện trước đây, tinh thần của Thẩm Vãn hơi ngẩn ngơ, sau đó hơi xúc động than nhẹ: “Đúng vậy, nhoáng cái đã nhiều năm trôi qua rồi.” Đó là lúc mà nàng thảm hại nhất, gặp được hắn của lúc hăng hái nhất.
Xuân Đào vén mành trúc lên, Thẩm Vãn khẽ nâng váy cúi đầu đi vào, nhưng đúng lúc này, có người trong hiệu sách đang bước dài về phía trước định rời khỏi hiệu sách, không khéo lại đâm vào nàng ở đối diện.
Đột nhiên một đôi giày quan đế đen thêu chim diều hâu đập vào tầm mắt kiến Thẩm Vãn giật mình, sau khi khó khăn lắm mới đứng vững nàng liền vội vàng cúi mặt nghiêng người nhường đường, tâm trạng lại hơi phân tâm suy nghĩ, không biết quan viên nào lại tùy tiện như vậy, dám đi dạo trong hiệu sách vào giờ làm?
Đôi giày quan đó đột nhiên dừng lại trước mặt nàng.
Dường như có một ánh mắt sắc bén đang đánh giá nàng nhanh chóng, khi Thẩm Vãn giật mình cố hết sức ngước mắt lên nhìn, người trước mặt lại sải bước lướt qua nàng, ánh mắt tìm tòi của nàng chỉ kịp bắt được bóng lưng cao thẳng của vị quan viên kia và nụ cười lạnh trên môi chưa kịp thu lại của tùy tùng phía sau hắn.
Thẩm Vãn cảm thấy vô cùng lo sợ, nàng nắm chặt cổ tay của Xuân Đào bên cạnh, vô thức lùi lại phía sau mấy bước, con ngươi long lanh đen tròn khó nén nỗi hoảng sợ. Vừa rồi không phải là lỗi sai của nàng, đôi chủ tớ đó chắc chắn nhìn thấy nàng, có vài phần… địch ý không rõ với nàng?
Hoắc Ân khom người lên xe ngựa.
Tiếng xe ngựa lăn át đi sự náo nhiệt trong con phố phồn hoa, Hoắc Ân cau mày vén tấm rèm màu đen lên, để bầu không khí hỗn loạn bên ngoài xe ngựa tràn vào, làm giảm bớt hương hoa lan thanh mát dường như vẫn còn lờ mờ thoang thoảng quanh người hắn.
Hôm nay, vốn tình cờ đi ngang qua hiệu sách này, nghĩ tới nghĩ lui không có việc gì nên vào hiệu sách xem thử, người tài hoa xuất chúng phần lớn đều ẩn mình trong thành, không chừng là bị chôn vùi trong mấy đống sách cũ nát này. Nhưng lật liên tiếp hơn mười cuốn mà chẳng thấy có tài cán gì, ánh mắt đều đổ dồn vào những kẻ tầm thường, các quan điểm bày tỏ ra đều nông cạn, thực sự không có chút nào dùng được. Hắn ngày càng mất kiên nhẫn, cũng không còn mong đợi gì ở nơi này.
Nhưng không ngờ, trước khi đi thì gặp được nương tử nhà họ Cố.
Tuy ánh trăng đêm đó lờ mờ, hắn nhìn không rõ lắm, nhưng giọng nói ấm áp và mát mẻ đó lại khiến hắn không thể nào quên. Cho nên khi nàng vừa lên tiếng, hắn liền lập tức nhớ ra nàng. Sau đó, hắn vốn nên nhìn không chớp mắt đi ngang qua nàng, nhưng ma xui quỷ khiến lại dừng lại một chút, càn rỡ đánh giá người nọ từ trên xuống dưới.
Xuất hiện trước mắt Hoắc Ân là một nương tử ăn mặc trắng trong thuần khiết, dung mạo không lộng lẫy, nhưng khí chất trong trẻo sạch sẽ, ký ức có phần bị lãng quên về nàng khi trước lại lần nữa hiện lên rõ nét trong đầu hắn.
Nhíu đầu lông mày. Không biết từ khi nào, giữa ban ngày ban mặt, hắn đường đường là Hoài Âm Hầu Hoắc Ân còn có thể làm ra hành động càn rỡ như vậy.
Xem ra hắn phải thúc giục ma ma sớm tìm một người phụ nữ vào phủ cho hắn.