Một tiết học nhục nhã cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi cuộn sách lại nhét vào quần, lúc ra ngoài nghe thấy mấy bạn gái ở phía sau xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cười khúc khích.
Tôi lò dò đi ra cửa, phát hiện ra họ đang nhìn trộm một người, người đó đang ngồi trên bệ cửa sổ ở đối diện phòng học một cách rất chi là vô học, nghiêng đầu nhìn nơi xa xăm.
Tôi cười lạnh, có một số người trông thì rất đàng hoàng tử tế nhưng thực ra là đang giám sát gậy mát-xa của bạn trai anh ta đó.
Tôi đi ngang qua mấy cô gái, hắng giọng rồi quát to về phía Lâm Dung: “Ơ kìa, chẳng phải em Lâm của Viện Thiết kế đây à?”
Hành lang thoắt cái lặng yên như tờ, tôi hài lòng nhếch mép, lén dựng ngón giữa với “em Lâm” để bày tỏ sự tôn trọng.
“Mộc Đông, đang kêu gào gì ở đây thế?”
Một bóng người cường tráng quen thuộc đi về phía tôi, tôi mỉm cười chào hỏi cậu ta: “Tổ Tuấn.”
Nhậm Tổ Tuấn đi đến bên cạnh tôi, nhìn quần áo độn lên của tôi nói: “Mộc Đông, cậu cất sách trong quần áo đấy à? Liều thế, điểm danh xong cái định chuồn hả?”
Tôi đang định nói thì thấy Lâm Dung đang nhìn mình cười, anh cầm một vật thể màu hồng trong tay, tôi trừng mắt nhìn anh cảnh cáo. Lâm Dung vừa cười vừa giơ điều khiển lên cao, chầm chậm ấn mấy cái…
“Mộc Đông, có phải cậu bị sốt không? Sao mặt đỏ thế?”
Tôi chịu đựng cảm giác kỳ lạ phía sau, nói: “Hôm nay tôi mặc hơi nhiều ấy mà…”
Nhậm Tổ Tuấn đang nói thì chợt nhíu mày dừng lại: “Mộc Đông, cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“Hả?” Tôi toát mồ hôi lạnh, “Có gì đâu.”
Nhậm Tổ Tuấn lắng tai nghe chốc lát rồi nói: “Từng hồi từng hồi một, cậu không nghe thấy à?”
“Không, tôi chẳng nghe thấy gì cả…” Tôi đưa tay lau mồ hôi.
Nhậm Tổ Tuấn dịch lại gần tôi mấy bước: “Hình như âm thanh phát ra từ chỗ cậu thì phải…”
“Tô Đống.” Lâm Dung đi tới ôm bả vai tôi, “Tổ Tuấn cũng ở đây à.”
Nhậm Tổ Tuấn ngạc nhiên: “Lâm Dung? Lâu rồi không gặp! Sao anh cũng ở đây?”
Lâm Dung cười đáp: “Có hẹn với Tô Đống đi chơi bóng.”
Nhậm Tổ Tuấn gật gật đầu: “Tôi đang bảo sao Tô Đống đi học không học mà định chuồn, vậy hai người đi chơi đi, tôi cũng phải đi vệ sinh đây, bye bye.”
“Ừ, gặp sau nhé.”
Lâm Dung nghiêng đầu nói vào tai tôi: “Kích thích không?”
Nhìn Nhậm Tổ Tuấn đi rồi tôi mới trút được gánh nặng, quay sang nhìn Lâm Dung, quả nhiên anh đang cười như được mùa.
Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Bây giờ lấy ra được rồi chứ?”
“Ngoan, về nhà rồi lấy.”
Phòng học của chúng tôi ở tầng bốn, nghĩ đến chuyện phải đi bộ nhiều tầng như vậy làm tôi không khỏi lo lắng. Lúc xuống đến tầng ba phía sau đã hoàn toàn tê dại, tôi gần như không cảm nhận được sự tồn tại của nó, thế là bèn ngẩng lên hỏi Lâm Dung: “Cái đó không rơi xuống được đâu nhỉ?”
Lâm Dung ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc không đâu.”
“Ồ, vậy thì…”
Cộp.
Tôi cúi xuống nhìn, thứ gì đó màu hồng rơi ngay bên cạnh giày tôi.
Khóe miệng tôi giật giật, ngay sau đó tôi ngồi xuống nhặt lên bỏ vào cặp nhanh như một tia chớp.
Có người nhìn qua đây rồi, tôi cúi gằm mặt, mẹ ơi con muốn nghỉ học.
“Bạn gì ơi?”
Tôi quay lại, một cô gái ăn mặc đáng yêu đứng sau tròn mắt nhìn tôi.
“Có việc gì à?” Tôi cố nhịn không bỏ chạy.
“Son của mình…”
Tôi nhíu mày: “Son gì?”
“Cái cậu vừa nhặt lên bỏ vào cặp ấy, đó là son mình vừa làm rơi…”
“…” Lâm Dung, đcm anh.
Lúc cửa nhà thuê đóng lại, tôi ném mạnh món đồ trong đuýt vào mặt Lâm Dung, ném ra rồi mới biết thì ra thứ đó to hơn son môi nhiều vậy, hơn nữa hình dạng cũng khác hoàn toàn. Tôi còn chưa so sánh xong đã bị Lâm Dung bế bổng lên ấn xuống sàn nhà.
“Anh thả em ra!”
“Không thả.”
“Có giỏi thì thả em ra, hai ta quang minh chính đại…cãi nhau một trận.”
“Anh có thể bồi thường cho em.” Giọng nói đầy mê hoặc của Lâm Dung truyền đến từ phía sau.
“Đừng nhiều lời vô ích, hôm nay dù anh có nói gì em cũng…”
“Muốn thử deep throat không?”
“Cũng…cũng… Deep throat?” Tôi nuốt nước bọt cái ực, “Anh…anh ngậm của em á?”
Khóe môi gợi cảm của Lâm Dung nhếch lên: “Ừm.”
Người tôi lập tức mềm nhũn.
“Vậy…khi nào mình bắt đầu?”
Lâm Dung bật cười ranh mãnh: “Em muốn khi nào?”
Tôi nhìn cái cằm quyến rũ của Lâm Dung, nói: “Chuyện này cũng không có gì cần chuẩn bị, hay là ngay bây giờ đi!”
Lâm Dung bóp mông tôi: “Con sói dâm dê này.”
Tôi chạy vào nhà vệ sinh dùng sữa tắm tắm cho Tiểu Tô Đống bốn, năm lần, sạch sẽ thơm tho rồi mới đi vào phòng ngủ. Nghĩ đến chuyện sắp làm mà hưng phấn vô cùng.
Lâm Dung đã cởi áo, đang lười biếng ngồi dựa lưng trên giường, trông cực kì ngon mắt.
“Em tắm xong rồi.” Tôi đứng ở cừa nhìn chằm chằm miệng Lâm Dung.
Lâm Dung đứng dậy vỗ vỗ chiếc giường bên cạnh.
“Nào, quỳ ở đây.”
“Được luôn.” Tôi chạy lại quỳ như Lâm Dung bảo.
Lâm Dung vươn tay búng Tiểu Tô Đống hai cái, tôi lập tức sướng muốn rên lên.
“Mới búng hai cái đã không chịu được rồi à?”
Tôi xấu hổ đỏ mặt, không dám ngẩng đầu.
Lâm Dung ngồi phía trước tôi, lè lưỡi liếm một cái, tôi cắn môi nén tiếng rên xuống.
Lâm Dung liếm một lúc thì bỗng cười nhả ra.
Tôi cuống quýt túm cánh tay anh: “Anh định đổi ý phải không?”
“Không phải.” Lâm Dung nhìn Tiểu Tô Đống cảm thán, “Vợ ơi, hình như chiều dài của em không đủ để deep throat.”
“…” Lâm Dung, đcm anh lắm nữa.
Cuối cùng trận làm tình được chờ mong cao độ này kết thúc trong sự nhục nhã mà Lâm Dung nói không cố tình gây ra cho tôi. Chuyện này làm tôi hiểu ra rằng người mắc bệnh tâm thần không hề đáng được thương cảm!