Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 35




Thanh kiếm cổ ở trong lồng kính viện bảo tàng tỏa sáng rực rỡ dưỡi ánh đèn làm tôi nhớ đến câu người xưa đánh giá về nó: Vô cùng hung hiểm, sinh ra để giết chóc. Nghĩ đến việc Lâm Dung sắp từ phòng triển lãm bên cạnh qua đây, tôi lập tức liền đứng xa thanh bảo kiếm ra một chút.

Mặc dù tôi đã nói khéo với Nghị Nghị rằng không cần đến đây rồi nhưng người ta bơ tôi thì tôi cũng chịu. Mặc dù tôi cũng thỏ thẻ bảo Lâm Dung có thể không cần đi cùng nhà tôi nữa, nhưng người ta cũng mặc kệ thì biết làm sao giờ.

Tôi như một miếng bơ ngon lành, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bầu không khí căng thẳng giữa Lâm Dung và Nghị Nghị làm thành bánh quy nhân Oreo. Thế là tôi định ra tay trước, gọi Lâm Dung sang bên này, kể cả không thể thay đổi được việc bọn họ sẽ gặp nhau thì cũng phải giảm mức độ thiệt hại đối với tôi xuống mức thấp nhất.

Trông thấy Lâm Dung đi về phía mình, tôi vội cúi đầu giả vờ đang ngắm đồ trưng bày trong tủ kính. Cùng với tiếng bước chân dừng lại sau lưng, gáy tôi truyền đến cảm giác tê dại khi có hơi thở lướt qua.

“Đang tập trung xem cái gì thế?”

Tôi vẫn cúi đầu, giả vờ nói một cách sâu sắc: “Thay vì dùng từ ‘xem’, nói là em đang cảm nhận thì hơn, có những vẻ đẹp không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường.”

Lâm Dung đứng sau tôi cười cười: “Đúng vậy, có những vẻ đẹp quả thực không thể nhìn thấy bằng mắt thường, phải cảm nhận nó, càng đi sâu càng thấy đẹp.”

Sao câu Lâm Dung nói nghe cứ là lạ thế nào?

“Cổ họng còn đau không?”

Đạch, tôi lập tức ngộ ra Lâm Dung nói “đi sâu” nghĩa là gì.

“Đừng nhắc đến chuyện đó ở nơi tràn ngập không khí văn hóa như thế này được không?”

Lâm Dung xoa đầu tôi như vuốt một con mèo, sau đó ghé vào tai tôi nói: “Anh chỉ muốn quan tâm đến em thôi, với cả…” Lâm Dung xoay người tôi một vòng, bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy sự nghiêm túc và dịu dàng trong ánh mắt anh, “Tô Đống, sau này anh sẽ cố gắng kiểm soát chính mình, không làm những việc khiến em khó chịu, cũng không để em làm những việc khó chịu nữa.”

Câu vè nói nhịu này Lâm Dung nói chậm vô cùng, tuy không hiểu gì nhưng tôi có thể nghe ra sự kiên định trong đó, có điều tôi cứ có cảm giác không phải anh đang nói với tôi mà giống như tự nhủ chính mình hơn.

“Cũng vẫn ổn, chắc tại vì em là con trai, cổ họng cũng to…”

Lâm Dung cười khẽ, cười đến là dịu dàng, cảm giác như có làn gió nhẹ sáng sớm mùa hè lướt qua khiến khớp xương tôi cũng mềm nhũn.

“Tô Đống, khi nào bố mẹ em đi, anh muốn nói với em một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Một chuyện…em vẫn luôn muốn biết.”

Lâm Dung lén cầm tay tôi, lòng bàn tay anh khô ráo, dạo này ít đi tập gym, da đầu ngón tay cũng mềm mại hơn nhiều.

“Ban đầu anh định không nói cho em biết, nhưng anh muốn cùng em đi xa hơn, anh muốn thành thật với em, anh muốn làm em vui vẻ.”

Tôi cúi đầu, cũng hơn hai mươi tuổi đầu rồi, tự nhiên bày tỏ một cách đột ngột thế này ngại chết đi được. Nhưng mà nếu Lâm Dung muốn làm tôi vui thì chẳng phải hiện tại anh ấy đang có sẵn một cơ hội ư?

Tôi nhìn Lâm Dung, dứt khoát nói: “Thực ra em gọi anh sang đây là để nói với anh một việc.”

Hình như tâm trạng Lâm Dung lúc này không tệ, mắt sáng lấp la lấp lánh.

“Em thấy anh đi với bố mẹ em nửa ngày chắc cũng mệt lắm rồi, vì vậy em muốn để Nghị Nghị…”

“Tô Đống.” Lâm Dung cắt lời tôi, ánh mắt dần dần lạnh đi, “Có những việc em nghĩ kĩ rồi hãy nói.”

Tôi cảm nhận được áp lực vô hình khiến tôi phải nín thở.

“Em thấy xót anh mà…”

Lâm Dung cười lạnh: “Xót anh thì để anh chịch thêm vài lần.”

“…”

Chịch thì hơi khó, không biết Lâm Dung có muốn ăn bánh quy nhân kem không, lát nữa tôi có thể biểu diễn cho anh xem ngay tại đây.

Cuối cùng Lâm Dung cũng không nghe tôi nói hết câu đã quay người đi luôn, để lại một mình tôi với thanh kiếm cổ dưới cái lạnh của viện bảo tàng.

Thời gian cứ trôi qua từng phút, bố mẹ vẫn đang chụp các thể loại bình bát nồi vò chậu cổ đại, chắc sau hôm nay bộ nhớ điện thoại lại đầy cho xem.

Tôi nghe thấy chuông điện thoại reo, là số của Nghị Nghị, lúc bấm nhận tôi liếc nhìn Lâm Dung trong vô thức, éc, ánh mắt này đáng sợ quá!

Run rẩy nghe máy xong, không lâu sau tôi đã thấy bóng Nghị Nghị.

Hôm nay cậu ấy mặc bộ vest ôm người, trông cứ như vừa đến đây sau buổi họp quan trọng gì đó, tóc vuốt keo bóng mượt chải ngược ra sau đầu. Mới mấy ngày không gặp, thế mà tôi lại cảm thấy cậu ấy hơi xa lạ.

Nghị Nghị cười chào hỏi bố mẹ tôi, vừa nghe cậu ấy giới thiệu mình là bạn cùng phòng trước đây tôi hay nhắc đến, hai ông bà lập tức nhiệt tình hẳn.

“Thằng bé Nghị Nghị này trông khôi ngô sáng sủa quá.”

Mẹ, mẹ đổi từ khác được không?

Mẹ tôi đi đến bên cạnh Nghị Nghị, cười nói: “Cô nghe Tô Đống kể về cháu suốt đấy, khen cháu học giỏi, tốt tính, lại còn hay giúp đỡ nó. Đống Đống nhà cô vừa lười vừa ngốc, chắc nó gây nhiều phiền phức cho cháu lắm nhỉ?”

Nghị Nghị đỏ mặt: “Cô khách sáo quá, bọn cháu là bạn cùng phòng, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm mà.”

Tôi mỉm cười chắn giữa hai người: “Con không nhận con vừa lười vừa ngốc đâu nhé.”

Mẹ lườm tôi: “Sao lại không nhận, đều ăn gạo mà lớn như nhau, Nghị Nghị nhà người ta vừa nhìn đã thấy thông minh, sao con trông như chú bé đần thế.”

Tôi nhìn Nghị Nghị, vươn tay ra nói: “Nào, một bà mẹ nóng hổi đây, tặng cho ông đấy.”

Mẹ tôi cười phớ lớ, Nghị Nghị cũng cười, tôi lườm cậu ấy, cậu ấy càng cười vui hơn, khoảnh khắc đó cảm giác xa lạ ban nãy biến mất hết sạch, tôi ôm bả vai Nghị Nghị nói nhỏ vào tai cậu ấy: “Đồ ngốc.”

Vừa ngoảnh lại thì thấy Lâm Dung đang nhìn mình chằm chằm.

Tham quan viện bảo tàng xong mẹ tôi đề nghị đi ăn cơm, thế là cả đoàn chúng tôi oai vệ đi ra bãi đỗ xe. Nghị Nghị lái xe tới, là một con Porsche xanh da trời.

Tôi đứng cạnh xe nhìn đường nét mượt mà và nước sơn bóng bẩy của nó, cố gắng nhịn ham muốn chụp ảnh lại, đồ tư bản độc ác!

Nghị Nghị mở cửa hàng ghế sau để bố mẹ tôi ngồi vào trước, sau khi đóng cửa xe thì bảo tôi: “Ông ngồi ghế trước.”

Tôi chần chừ đứng im tại chỗ, liệu Lâm Dung có khó chịu không đây?

“Ngồi đằng trước, lát nữa tôi cho ông lái mấy vòng.”

“Ok luôn.” Tôi lập tức vứt luôn Lâm Dung và sự chần chừ đi, vui vẻ ngồi vào ghế trước.

Đù, quả ghế này… Tôi sờ thử phía trước, cảm giác này…

“Dây an toàn.”

“Hả?”

Nghị Nghị nghiêng người sang kéo dây an toàn bên phải tôi qua đeo giúp tôi, cậu ấy cách tôi rất gần, tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa thơm nức trên người cậu ấy.

“Cô chú thích ăn đồ Trung không ạ? Cháu biết một quán ngon cách đây khoảng nửa tiếng lái xe.”

Mẹ tôi rướn lên nói: “Tất nhiên là được rồi, mấy đứa thích ăn là được, cô sẽ chủ chi.”

Trên đường đi, tôi ngắm nghía con xe mà không thôi tò mò, đang sắp xếp từ ngữ trong đầu thì nghe thấy bố hỏi: “Nghị Nghị, xe này là của nhà cháu à?”

Tôi dựng thẳng tai chờ Nghị Nghị trả lời.

“Sao ông đáng ghét thế nhỉ, ngồi thì ngồi thôi tò mò như vậy làm gì!” Mẹ tôi vừa lên tiếng là bố tôi tắt đài.

“Không sao đâu cô, đây là xe cháu đó chú.”

“Đẹp thật, cô chú ở huyện nhỏ ít khi thấy xe đẹp thế này lắm.”

Đúng vậy, ở huyện tôi, nhìn thấy Mercedes hay BMW là đã phải dõi theo rồi, không biết con Porsche này của Nghị Nghị bao nhiêu tiền. Tôi nóng lòng muốn biết nhưng lại ngại không dám hỏi.

“Vậy chắc xe này đắt lắm nhỉ?”

Được quá bố ơi.

“Sao ông đáng ghét thế, trật tự đi.” Qua kính chiếu hậu, tôi thấy mẹ tôi véo bố một cái.

Bố tôi vừa cười vừa nói: “Nhìn thấy xe xịn là cứ muốn hỏi vậy đó, đàn ông bọn tôi đều thế mà.”

“Ai bảo đàn ông đều thế? Tôi thấy có mỗi ông thế, sao Tiểu Lâm nó không hỏi?”

Một khoảng lặng thoáng qua trong xe, sau đó giọng nói của Lâm Dung lành lạnh cất lên: “Phải làm cô thất vọng rồi…” Anh dừng lại một chút, “Cháu cũng rất muốn biết xe này mua bao nhiêu tiền…”

Bầu không khí gượng gạo bao trùm, Nghị Nghị đáp bằng giọng bình bình: “Hai triệu một trăm sáu mươi nghìn tệ.”

“Hai triệu một trăm sáu mươi nghìn…” Lâm Dung cười nhạt hai tiếng, “Chắc chắn Tô Đống thích lắm phải không?”

Đây là một câu hỏi bẫy, cuối cùng tôi cũng bắt đầu tiến hóa thành nhân bánh kem rồi.

“Tôi…”

“Nó thích là cái chắc rồi!” Bố tôi cười to, “Từ nhỏ nó đã biết hết các thương hiệu xe, nhìn thấy xe đẹp là hai mắt sáng hết lên.”

Tôi lén liếc mắt nhìn Lâm Dung, không ổn.

“Thực ra cũng bình thường…”

“Nghĩ một đằng nói một nẻo hả con?” Bố tôi cười nói, “Miệng bảo không thích, khéo trong lòng nở hoa rồi cũng nên.”

“…” Lại còn dùng thủ pháp tu từ nữa, bố sợ con không chết sớm hay sao.

May mà vào lúc quan trọng mẹ tôi lại xuất hiện: “Thôi, nói cái này tôi không tham gia được, đổi đề tài. Tô Đống, định khi nào dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ?”

Nói đề tài này thì thà nói đề tài kia còn hơn…

“Con mới năm hai, mẹ vội gì?”

“Mẹ không vội sao được!” Mẹ tôi lại rướn người lên trước, “Con cứ ngáo nga ngáo ngơ, lúc đi học thì còn có con gái thích chứ tốt nghiệp rồi người ta thông minh hơn, ai thèm thích đứa như con.”

Đủ rồi đó mẹ…

“Con mà như Tiểu Lâm với Nghị Nghị thì mẹ đã chẳng vội, hoặc nếu con là con gái mẹ cũng không sốt ruột thế này. Tìm được con rể như Tiểu Lâm hay Nghị Nghị thì đời này mẹ quá yên tâm rồi.” Nói đến câu cuối, giọng mẹ tôi tự nhiên trầm hẳn xuống.

“Cô yên tâm, còn có cháu mà, cháu vẫn sẽ giúp cô chiếu cố cậu ấy.”

Mẹ tôi thở dài cảm thán: “Tô Đống có bạn như cháu đúng là may mắn của nó.”

Nghị Nghị ngoảnh sang nhìn tôi, tôi “xì” một tiếng với cậu ấy.

“Cô ơi, Tô Đống đã nói với cô chưa?” Ánh đèn đường xẹt qua khuôn mặt Nghị Nghị, “Cậu ấy có cơ hội ra nước ngoài theo diện học bổng toàn phần.”

Tôi nhìn cậu ấy, thằng nhóc này định làm gì vậy?

Lời tác giả:

Lâm Dung: Tặng cho em một hộp quà.

Tô Đống: Quà gì?

Lâm Dung: Đồ chơi mà sau này ngày nào em cũng phải đeo.

Tô Đống: Đồ chơi phải đeo? Em chưa thấy bao giờ, chưa chắc đã biết chơi.

Lâm Dung: Không sao, anh sẽ dạy em.