Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 34




Đây là một chú chim én dũng cảm đang cất cao giọng hót trên biển khơi, kiêu ngạo bay lượn giữa những tia sét, đây là lời kêu gọi của nhà tiên tri: Hỡi giông tố, hãy dữ dội nữa lên!

– Maksim Gorky, “Chim Én”

Tôi vẫn chưa hiểu rõ bản thân, dám so mình với chim én, giông tố thì có rồi, kiêu ngạo thì không.

May mà tôi còn trẻ khỏe chứ không thì hôm nay không thể bước ra khỏi nhà thuê một cách lành lặn được, khéo đến sô pha còn không xuống được ấy chứ.

Xong chuyện Lâm Dung sảng khoái tỉnh táo lười biếng diễm lệ, trông như con yêu tinh vừa hút hết tinh khí của đàn ông, còn tôi thì sao? Đau họng, đau đầu, mỏi cổ, mắt ướt nước, tất cả đều là tại hai cái của nợ của Lâm Dung dập vào đm nó.

Lần sau tôi sẽ không bao giờ tin mấy cô gái trong Wangpan (*) kia nữa.

(*) Chú thích: Wangpan của Trung Quốc giống như Google Drive, lưu trữ tài liệu. Tô Đống lưu phim con heo trên Wangpan.

Mặc dù tôi rất không muốn cử động nhưng vẫn phải về ký túc xá, Lâm Dung lo tôi mệt quá, khoảng cách gần như vậy mà vẫn gọi xe, có ích gì không? Tiên sư cha nó chứ có phải tôi mỏi chân đâu.

Nhìn phòng ký túc không một bóng người, lòng tôi dâng lên một thoáng ngẩn ngơ, đã bao lâu tôi không về đây rồi? Nhìn giường ngủ gọn gàng của Nghị Nghị, cậu ấy cũng bao lâu không về rồi? Tôi thầm nghĩ chờ bố mẹ về nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Nghị Nghị mới được.

Khác hẳn với ký túc xá, ga tàu đông người như cải thảo năm hào một chiếc trên xe hàng. Mẹ tôi vừa xuất hiện trong đoàn người tôi đã nhìn thấy, quả đầu đỏ rực như chim lửa thành tinh, bố tôi thì quàng khăn tơ tằm thật mua từ Hồng Kông về, hai ông bà trông như sắp đi Thái du lịch bảy ngày vậy.

“Mẹ! Con ở đây!” Tôi vẫy vẫy tay gọi mẹ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhìn hai ông bà kéo va li đi về phía mình tôi mới chợt nghĩ đến một chuyện: Tôi phải giới thiệu Lâm Dung với bố mẹ thế nào?

Bạn? Bạn cùng trường? Bạn…trai? Tôi cười trộm trong lòng, đúng là sợ mình sống lâu quá mới dám nói thế.

Đang nghĩ dở thì bố mẹ tôi đã đi đến trước mặt.

“Con trai! Mẹ nhớ con chết mất!”

Tôi đẩy mẹ ra, nói: “Bố mẹ chơi trò đánh lén con à?”

“Sao lại gọi là đánh lén, đây là niềm vui bất ngờ.” Bố tôi chỉnh lại khăn tơ tằm trên cổ.

“Phải đấy Đống Đống, bố mẹ muốn cho con niềm vui bất ngờ mà.” Mẹ vừa cười vừa khoác cánh tay tôi, sau đó đột nhiên hỏi: “Thế cậu này là ai?”

Tôi giật mình, ba hồn bảy vía bay mất một nửa, bỗng dưng thấy vô cùng hối hận vì đưa Lâm Dung theo.

“Cháu chào cô chú, cháu là bạn cùng trường của Tô Đống, cô chú cứ gọi cháu là Tiểu Lâm ạ.” Lâm Dung đón lấy va li trong tay mẹ tôi, “Cô chú mệt rồi phải không? Để cháu kéo cho.”

Mẹ tôi lập tức cười tươi như hoa: “Ôi không sao, không nặng, Tiểu Lâm hả? Trông cháu khôi ngô sáng sủa quá.”

“Cô quá khen rồi, ban nãy Tô Đống bảo cháu cô là mẹ cậu ấy cháu cũng bất ngờ lắm, trông cô chỉ như chị gái cậu ấy thôi.”

Tôi: …

“Ôi chao, ha ha ha ha ha.” Mẹ tôi như một bông hoa mẫu đơn cười không khép miệng, “Thằng bé này dẻo miệng quá.”

Cái kiểu nói chuyện nịnh hót thấy rõ vậy mà mẹ không nghe ra hả? Lời khen giả tạo này giúp địa vị của Lâm Dung dễ dàng vượt qua bố tôi.

Tôi với mẹ đi đằng trước, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười của Lâm Dung và bố tôi ở phía sau. Tôi ngoảnh lại nhìn thử, không biết Lâm Dung đang nói gì với bố mà ông nghe rất tập trung.

Nếu Lâm Dung là con gái thì chắc bây giờ bố mẹ tôi đã đưa tiền cưới vợ của tôi cho anh luôn quá.

Lâm Dung đưa bọn tôi đến một quán ăn, mặt tiền không rộng lắm nhưng có nét đặc sắc riêng, món ăn cũng rất ngon, lúc thanh toán tôi thấy bố mẹ tỏ ra rất hài lòng.

“Mẹ ơi, rốt cuộc bố mẹ đến đây làm gì?”

Mẹ tôi chớp chớp mắt: “Thăm con chứ làm gì.”

“Nói thật.”

“Đến thăm con thật mà… Nhân tiện đi du lịch.”

Tôi đã bảo mà, nửa năm nay chẳng ngó ngàng gì đến tôi, tự nhiên sao lại đến thăm tôi cơ chứ, “Chuẩn bị đi đâu vậy ạ?”

“Thái Lan.”

“…”

Chúng tôi đến khách sạn đặt cho bố mẹ, là một khách sạn theo chuỗi, vào phòng thấy cũng ấm áp sạch sẽ, tông màu trắng gạo làm nổi bật mái tóc đỏ rực của mẹ tôi hơn.

“Mẹ, sao mẹ lại làm tóc thế này, chẳng đẹp gì cả.”

“Tô Đống!” Bố ở phía sau đột nhiên gọi giật giọng làm tôi giật cả mình.

“Anh quát gì con nó!” Mẹ đẩy bố một cái, sau đó nói nhỏ: “Tiểu Lâm vẫn đang ở đây mà.”

Tôi bị quát ngớ người, nhà tôi xưa nay vẫn quen có gì nói đấy, hôm nay sao vậy?

“Cô chú, gần đây có một viện bảo tàng rất nổi tiếng, hiện giờ đang mở cửa miễn phí, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi có thể cùng qua đó tham quan.”

Những lúc quan trọng vẫn là Lâm Dung lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, mẹ nghe vậy vội vàng nói: “Cô không mệt, mình đi luôn bây giờ đi.”

Lúc vào bảo tàng, mẹ kéo tôi sang một bên vỗ vai tôi nói: “Dạo này bố con đến kỳ mãn kinh, tính tình khó ở, đừng chấp ông ấy.”

Tôi bật cười thành tiếng: “Không phải kỳ mãn kinh bố quát con cũng bình thường mà, ai bảo con là con bố chứ.”

Thấy mẹ yên tâm thở phào nhẹ nhõm, tôi cũng yên tâm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“À này Đống Đống, trước con hay kể với mẹ là con quen một cậu bạn rất tốt ở đại học, tên là Nghị Nghị gì ấy, là Tiểu Lâm à?”

Tôi nhìn bát ngọc và bình rượu bằng đồng trước mặt, khẽ nói: “Không phải.”

“Vậy Nghị Nghị đâu?”

“Dạo này…cậu ấy hơi bận.”

“Ừ ừ, mẹ nghĩ cũng hơn một năm rôi, người ta quan tâm con như thế, lần này bố mẹ đến tính mời thằng bé ăn một bữa.”

Nhớ đến Nghị Nghị, trong lòng tôi thấy hơi bứt rứt.

“Sẽ có cơ hội mà, cũng chẳng thiếu gì lần này.”

Mẹ tôi gật gật đầu, chụp được kha khá ảnh rồi liền cầm điện thoại đi tìm bố tôi. Một mình tôi đứng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên thấy hơi nhớ Nghị Nghị, thế là liền lấy điện thoại ra.

[Tôi: Đang làm gì thế?]

Nghĩ một chút, lại gửi thêm một tin nhắn.

[Tôi: Mẹ tôi đến rồi, ban nãy còn hỏi đến ông đó.]

Tôi chờ hai phút không thấy trả lời bèn cất điện thoại vào túi.

“Tít” một tiếng, vừa cất vào túi thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn mới.

[Nghị Nghị: Giờ mọi người đang ở đâu?]

Nghị Nghị trả lời rồi, vẫn là nể mẹ tôi mà.

[Tôi: Viện bảo tàng thành phố.]

[Nghị Nghị: Bảo cô là tôi sẽ tới ngay.]

?????
Easter egg:Không liên quan đến mạch truyện chính, chỉ là câu chuyện nhỏ ở thế giới song song…

Trước mắt tôi lóa lên một mảng sáng trắng.

Tôi nheo mắt lại vì chưa kịp thích nghi, nâng cánh tay trắng nhợt lên che trước trán để cản bớt luồng sáng trắng ấy.

Mười năm rồi.

Tôi gần như sắp quên cả màu của bầu trời.

“Thích không?”

Tôi chầm chậm ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, hai cánh tay trắng nhợt yếu ớt buông thõng, cẳng chân gầy guộc như hai chiếc đũa. Cơ thể thế này mặc quần áo gì cũng không đẹp, nhưng vì đây là đồ Lâm Dung chuẩn bị cho tôi nên tôi vẫn gật đầu.

“Phải rồi, đeo cái này lên.” Lâm Dung lấy một chiếc vòng kim loại, mặt trên lóe ánh sáng đỏ.

“Cành cạch”, trên cổ có thêm trọng lượng quen thuộc khiến tôi thấy yên tâm hơn.

“Đi…đâu vậy?”

Lâm Dung ôm lấy tôi hôn một cái, đáp: “Một nơi anh không muốn đến nhưng không thể không đến.”

Trong hành lang tối om, tôi nhìn thấy hai bên tường khắc những hoa văn kỳ dị. Tôi mặc quần áo không giống trước kia, cảm thấy cơ thể rất gò bò, Lâm Dung dắt tay tôi đi tới trước một chiếc cửa sắt dày và nặng thì dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra.

Bên trong có rất nhiều người, tôi cúi thấp đầu đi sát sau lưng Lâm Dung.

Tôi lén lút nhìn xung quanh, phát hiện ra có rất nhiều chàng trai trẻ đang mặc quần áo giống hệt tôi.

Lâm Dung dừng lại trước một chiếc sô pha, anh bảo tôi quỳ ngồi bên cạnh, tôi hơi xấu hổ nhưng quen tính phục tùng nên vẫn nghe lời anh quỳ xuống.

Lâm Dung ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài duỗi thẳng trông vô cùng có phong thái.

Tôi nghe Lâm Dung nói chuyện với người ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, tôi cúi đầu nhìn hoa văn trên tấm thảm mềm mại dưới nền.

Nửa tiếng sau chân tôi đã hơi tê, phần eo lộ ra ngoài cũng bắt đầu thấy lạnh. Tôi ngẩng lên nhìn mới phát hiện mấy chiếc sô pha đằng trước cũng có vài chàng trai trẻ đang quỳ bên cạnh, nhìn chỉ tầm 18, 19 tuổi, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt lắm.

Tôi xoắn ngón tay vào nhau, lại cúi đầu.

Đột nhiên Lâm Dung vỗ lưng tôi rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Chờ anh mấy phút.”

Tôi kéo ống quần anh, không muốn để anh đi.

“Anh sẽ quay lại ngay, ngoan.”

Lâm Dung vẫn rời đi, tôi áp sát người vào ghế sô pha, cảm thấy rất sợ hãi.

Đột nhiên trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày da màu đen, không phải là Lâm Dung.

“Ai dẫn em đến đây?”

Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, đó là một người đàn ông nhìn có vẻ còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi.

“Nhìn em đẹp lắm, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi không trả lời, cậu ta kiên nhẫn ngồi xuống cười hỏi.

“Mười chín? Hai mươi?”

Mười chín? Hai mươi? Mắt người này có vấn đề rồi.

“Sao em không nói chuyện? Không biết nói à?”

Cậu ta véo nhẹ tôi một cái, tôi kêu lên “á” một tiếng, cậu ta lại cườ: “Thì ra không biết nói, chỉ biết kêu.”

“Trên eo em là gì thế? Hình xăm?”

Tôi rụt người lại, thầm nghĩ sao người này vẫn chưa đi, lát nữa Lâm Dung quay lại thấy bên cạnh tôi có người chắc chắn sẽ lại nổi giận, tôi sợ nhất là lúc anh giận.

“Là hình xăm thật này.” Cậu ta tự nhiên sờ eo tôi.

“Mịn ghê.”

Mười năm sống dưới tầng hầm, tôi đã hoàn toàn mất khả năng phản kháng, chỉ biết cố gắng lùi lại phía sau mà không dám đứng lên.

“Đừng…”

Người đó dựa vào tôi rất gần, nghe thấy giọng nói của tôi hình như rất ngạc nhiên, sau đó khẽ cười nói: “Gì thế này, một chữ em nói ra làm tôi nghe mà cứng luôn.”

Tôi ngượng ngùng cúi thấp đầu thở hổn hển, lòng chỉ mong Lâm Dung mau mau quay lại.

“Rốt cuộc là ai dẫn em đến? Anh ta đâu rồi? Em không nói là tôi đưa em đi đấy.”

Tôi cuống đến nỗi mặt đỏ bừng, càng cuống càng không nói ra lời.

Hình như người đó ngồi xổm một lúc cũng mỏi, thế là liền ngồi bệt lên chiếc thảm cạnh tôi.

“Em gầy thật.” Cậu ta túm lấy cổ chân của tôi, tôi sợ đến nỗi định đứng dậy bỏ chạy.

“Sao? Muốn đứng dậy? Anh ta đã đồng ý chưa?”

Tôi lập tức dừng động tác lại, quỳ thẳng người tại chỗ, vừa cắn môi vừa nghĩ, không được, Lâm Dung chưa cho phép tôi đi thì tôi không thể đi.

Cậu ta nắm lấy cổ chân tôi với bàn tay nóng hổi. Thấy tôi không cử động liền cười hai tiếng rồi sờ dần lên trên.

“Anh ta có mặc quần lót cho em không? Hửm?”

Tôi cắn môi, nước mắt rưng rưng.

“Mày đang làm gì! Dừng lại ngay!”

Là giọng Lâm Dung, Lâm Dung về rồi!

Tôi nghe thấy tiếng quát đầy cáu giận của Lâm Dung, sau đó người kia bị đưa đi, tôi sợ đến nỗi cúi gằm mặt không dám nhúc nhích.

Lâm Dung đưa tôi về nhà, sau khi tắm rửa cho tôi đủ năm lần mới bế tôi đi ra.

“Xin lỗi.”

Tôi nằm trên giường, lắc lắc đầu, đâu phải lỗi của anh.

“Tô Đống, anh muốn làm.”

Tôi đỏ mặt, chầm chậm cởi quần ra.

Lâm Dung tựa lưng vào giường để lộ cây hàng khổng lồ, tôi ngồi bên cạnh anh liếm nó từng chút một sau đó ngậm hết vào miệng, vừa cứng vừa nóng.

“Ngồi lên trên.”

Ngày nào tôi cũng rửa sạch phía sau nên chỉ dùng chất bôi trơn mở rộng sơ qua, sau đó nhấc chân cưỡi lên người Lâm Dung rồi từ từ ngồi xuống.

“A ~” Tôi cắn môi, ngồi xuống tận gốc.

Lâm Dung giữ eo tôi vuốt vé hình xăm trên đó.

Eo và đùi của tôi xăm hai đường thẳng màu đen, nhìn vừa gợi cảm vừa dâm đãng, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện đó không phải đường thẳng bình thường mà được tạo thành từ một hàng chữ nhỏ khoảng mấy trăm chữ chi chít, tất cả đều là hai chữ: Lâm Dung.

Tôi dạng chân ngồi giữa háng Lâm Dung, vừa di chuyển lên xuống vừa lắc mông theo vòng tròn để Lâm Dung ở trong cơ thể tôi càng sướng hơn.

“Em dâm quá rồi đấy.”

Tôi vừa di chuyển vừa rên rỉ.

“Quay lại, mông hướng về phía anh.”

Tôi giữ nguyên dương v*t của Lâm Dung trong cơ thể, từ từ xoay người lại.

“Tự nắc đi, không được chạm vào phía trước, làm chính mình bắn ra.”

Tôi cắn môi dưới, làm dương v*t của Lâm Dung ra vào cơ thể mình.

“Em là ai?”

Tôi đáp: “Đĩ dâm.”

“Nói lại lần nữa.”

“Đĩ dâm.”

Lâm Dung nhéo đầu v* tôi: “Em là đĩ dâm của ai?”

dương v*t của tôi dựng thẳng đứng, đung đưa theo nhịp cơ thể chuyển động.

“Em là…đĩ dâm của…Lâm Dung.”

“Em muốn làm bao bao lâu?”

Tôi đỏ mặt, nheo mắt trả lời câu hỏi mười năm nay ngày nào cũng phải trả lời: “Cả đời.”