Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 26




Dịch: Kogi
Bất cứ ai đều có thể trở thành biến thái. Nếu bạn vẫn chưa trở thành biến thái, vậy thì may cho bạn, bởi vì bạn chưa gặp người có thể biến bạn thành biến thái.
– Tô Đống.
Có một khoảnh khắc tôi cảm thấy mình là miếng thịt ba chỉ bị buộc lại chờ Lâm Dung nhấc lên ăn vào bụng. Trên thực tế thì không phải vậy, sau khi trói tôi lại Lâm Dung chạy vào phòng khách lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ.
Sợi dây trong miệng sắp siết vào răng hàm tôi đến nơi rồi, mặt và miệng tôi hơi nhức mỏi, nước bọt mất khống chế làm sợi dây ướt nhẹp. Lâm Dung cầm bút nhìn tôi như nhìn một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
Tôi nằm trên giường với tư thế quái dị, miệng kêu “ư ử”, mỗi lần giãy giụa sợi dây đều ma sát vào bộ phận nhạy cảm khiến tôi phát ra tiếng thở dốc.
Lâm Dung vẽ xong liền nhẹ nhàng đi đến bên cạnh tôi, nhiệt độ trong mắt như có thể thiêu cháy người khác, nói: “Tô Đống, tôi rất thích em.”
Tôi “ư ư” hai tiếng từ chối.
“Đau không?” Lâm Dung lần theo nút thắt dây thừng vuốt ve cơ thể tôi, sau đó trượt đến hạ bộ của tôi, cầm lấy Tiểu Tô Đống chậm rãi tuốt…
Sau khi tôi không khống chế được bắn ra, Lâm Dung cũng cởi dây trói cho tôi. Vừa lấy lại tự do tôi liền vơ lấy cái cốc bên cạnh đập anh ta, may mà Lâm Dung né nhanh mới tránh được kiếp đổ máu.
“Lâm Dung, đcm anh!” Tôi không nhịn được mà chửi tục.
Lâm Dung quét mảnh cốc vỡ dưới đất gom lại, ngẩng đầu hỏi tôi: “Em không thích?”
Còn phải hỏi?! Có ai thích bị trói thành cái bánh chưng cho người ta ngắm vẽ tranh không?
Lâm Dung mặc kệ tôi giãy giụa kéo tôi ôm vào lòng, sau đó dẫn tôi đến trước bức tranh của anh ta, nói: “Nhưng mà đẹp lắm.”
Người trong tranh vẫn không có miệng, nằm trên giường mê man nhìn về phía trước, cơ thể bị sợi dây đỏ trói lại. Nhìn bức tranh này tôi bỗng nhớ lại lời Nghị Nghị.
“Lâm Dung, vì sao anh lại thích trói người khác?”
Lâm Dung cười đáp: “Đây là ước mơ của mọi thằng đàn ông mà, bọn họ không làm chắc là vì không biết làm thôi.”
Đù, thế mà tôi lại thấy có lý.
“Nhưng tôi không thích như vậy.”
Lâm Dung gác cằm lên vai tôi: “Đó là vì em chưa quen.”
“…”
Tôi đẩy đầu Lâm Dung xuống, dự định giải quyết thắc mắc trong lòng trước.
“Tôi hỏi anh chuyện này… Anh đã bao giờ hẹn hò chưa?”
Lâm Dung lắc đầu, kéo tôi ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.
“Một lần cũng chưa? Tôi không tin.”
Lâm Dung hôn “chóc” một cái lên mặt tôi: “Chưa từng thật, em là mối tình đầu của tôi.”
Mặt tôi đỏ lên, tôi vội vàng nhắc nhở chính mình giữ lý trí, không được tin anh ta.
“Chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi anh, lẽ nào không có người mà anh thích?”
Lâm Dung bất đắc dĩ nói: “Không có.”
“Được rồi… Vậy có ai từng làm những việc điên rồ vì anh không?”
Lâm Dung nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hỏi: “Thế nào là việc điên rồ?”
“Thì, ví dụ ngày nào cũng tặng quà cho anh, ngày nào cũng tỏ tình với anh, đến nhà anh chặn đường, hoặc là…tự sát vì anh.”
Lâm Dung bật cười: “Đây mà cũng tính là việc điên rồ? Thế thì nhiều người từng làm vậy vì tôi lắm, nhưng tôi nghĩ như vậy cũng chưa tính là điên rồ…”
Thế còn chưa tính là điên rồ?
“Vậy thế nào là điên rồ?”
Lâm Dung nhìn tôi, mỉm cười nói: “Chẳng hạn ngày đêm không ngủ theo dõi người đó chỉ để xem người ta đi đâu, vì người ta thích ăn một loại bánh ngọt mà cả tháng liền chỉ ăn loại này, kết quả bị loét dạ dày, vì muốn ở gần người ta mà hàng ngày phải uống thêm vài loại thuốc, hoặc là, sẵn sàng biến thành một người khác vì người ta…”
Giọng nói của Lâm Dung rất dịu dàng, thế nhưng tôi nghe mà rợn tóc gáy, đây đâu chỉ là điên rồ, đây là khủng bố con mẹ nó rồi.
“Anh đừng nói nữa, tóc gáy tôi dựng hết lên rồi.”
“Vậy à?” Ngón tay nóng ran của Lâm Dung lướt qua làn da tôi như đang kiểm tra, sau đó anh ta nâng cằm tôi lên.
“Mộc Đông, trước khi gặp em, tôi không biết thế nào là yêu, em đã khiến tôi biết rung động là gì, trước đó mặc dù tim tôi đang đập nhưng người ở trạng thái chết.”
Câu này của anh ta tôi nghe còn ngượng, chẳng hiểu sao Lâm Dung nói ra miệng được.
“Rồi rồi, anh đừng nói nữa.” Tôi nhìn Lâm Dung, hỏi thẳng: “Vậy nếu có người chết vì anh thì anh sẽ làm gì?”
Lâm Dung hờ hững đáp: “Nếu có người đe dọa tôi như vậy là tôi liền đồng ý ở bên người ta, vậy thì em phải làm sao?”
Tôi ngớ người.
“Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn người ta chết được…”
Lâm Dung há miệng rồi lại khép vào, hình như anh ta đang đấu tranh nội tâm, cuối cùng cười nói với tôi: “Có phải em nghe được chuyện gì về tôi không?”
Tôi sững người.
Lâm Dung nói tiếp: “Lúc đó cô ta (*) đe dọa tôi, nếu tôi không hẹn hò với cô ta thì cậu ta sẽ nhảy lầu. Lần đầu tiên tôi gặp chuyện như vậy nên rất hoảng sợ, chưa kịp phản ứng thì cô ta đã nhảy xuống rồi. Thực ra đến giờ tôi cũng vẫn hối hận, vì sao lúc đó tôi không phản ứng nhanh hơn một chút.”
(*) Chú thích: Đoạn này nhắc đến đối tượng từng tự tử vì Lâm Dung tác giả dùng từ 那个人 (người đó) và 他 (anh ấy, cậu ấy) nhưng mình nhớ có nhắc đến nhân vật này là nữ nên tạm để là “cô ta”, để xem sau xác nhận lại thì sẽ sửa sau.
Lâm Dung dựa vào lưng tôi, trông có vẻ rất buồn.
Tôi lật tay xoa đầu anh ta, cũng đúng, nếu có người nhảy lầu vì tôi chắc tôi cũng hoảng lắm.
“Đừng buồn, xin lỗi, sau này tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.”
Lâm Dung ôm tôi từ phía sau, nhẹ nhàng thì thầm bên tai tôi: “Mộc Đông, em có thích tôi không?”
Tôi cũng từng tự hỏi mình câu này rất nhiều lần, rốt cuộc tôi có thích Lâm Dung không? Dù sao thời gian chúng tôi ở bên nhau cũng quá ngắn, quá trình đến với nhau cũng không bình thường lắm. Có lẽ hiện giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được chuyện nửa kia của mình là một người đàn ông, nhưng mà chắc trái tim không biết nói dối đâu.
Tôi thở dài, gật đầu, sau đó liền nghe thấy tiếng Lâm Dung cười phía sau.
“Thích thì thích, vì sao còn phải thở dài?”
Tôi ấp úng nói: “Chúng ta đều là đàn ông, chuyện này không bình thường anh hiểu không?”
“Nếu ông trời chỉ cho phép người khác giới yêu nhau thì tại sao lại tạo ra điểm nhạy cảm trong đường ruột của đàn ông? Em không thấy lạ à?”
Tà thuyết gì vậy trời, thế mà tôi lại không biết vặn lại kiểu gì.
“Chưa kể…” Lâm Dung luồn tay vào trong quần tôi, “Phụ nữ có thể mang đến cho em nhiều khoái cảm thế này ư?”
Tôi lại bắt đầu hít thở gấp gáp, Tô Đống, mày phải vùng lên đi chứ! Không thể bị…không thể bị… Đù, sướng vãi…
Lâm Dung xách tôi vào nhà tắm, bảo tôi vểnh mông lên.
“Vì sao lần nào em cũng nằm dưới?” Hai tay tôi chống lên tường gạch men, nhìn Lâm Dung hỏi.
Lâm Dung lấy ra một thứ có ống mảnh, hôn lên lưng tôi một cái, đáp: “Vì anh không nỡ để em mệt, nằm dưới chẳng cần động đậy gì vẫn sướng tốt hơn bao nhiêu.”
Lâm Dung vừa nói vừa tách hai chân tôi ra, cắm ống mảnh vào đường ruột của tôi.
“Đù má, em không muốn cái này…”
“Ngoan, một lát là xong ngay, nào, uống ngụm rượu.”
Lâm Dung đưa cho tôi một ly rượu, chất lỏng màu đỏ lóe lên ánh sáng mê người dưới ngọn đèn, tôi uống một ngụm hết sạch, hơi cay.
“Thêm ly nữa chứ?” Không biết Lâm Dung ấn vào nút gì, tôi có cảm giác phía sau có nước chảy vào. Lâm Dung đưa một ly rượu lớn cho tôi, không hề có cảm giác đang uống rượu vang gì cả, tôi nghi ngờ rượu này được mua từ sạp hàng ven đường nào đó quá.
“Rượu vang này bao nhiêu tiền một chai?”
“Sao? Xót tiền của chồng em à?”
“Nói khùng điên gì vậy, em… Á, không được, đủ rồi đủ rồi, đừng thêm nước nữa…” Tôi cúi gập người xuống ôm bụng.
Lâm Dung xoa bụng nhỏ tròn căng của tôi, đột nhiên ấn một cái.
“Đù… Anh làm gì thế hả?”
Lâm Dung không đáp mà đứng dậy cởi quần xuống một đoạn để lộ ra dương v*t vĩ đại.
“Mút mấy cái đi.”
Tôi ôm bụng: “Anh tắt nước trước đi đã.”
“Em ngậm vào trước đã.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, Lâm Dung cúi đầu, tóc mai hơi dài che đi ánh mắt của anh ta.
Tôi hơi hơi há miệng, dương v*t của Lâm Dung lập tức chen vào, tôi ngả ra phía sau tránh né, Lâm Dung bèn vươn tay sờ gáy tôi.
“Tô Đống, quỳ xuống ăn.”
Tôi nghi ngờ ngước lên nhìn anh ta với cây hàng vẫn đang ngậm trong miệng, bụng tôi ngày càng khó chịu. Lâm Dung kéo tôi dậy rồi đá nhẹ đùi tôi một cái. Thấy tôi quỳ xuống rồi Lâm Dung mới ấn nút dừng bơm nước.
Tôi quỳ thẳng người, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ, liếm cho Lâm Dung một lúc thì anh ta bảo tôi ngồi lên bồn cầu, sau vài lần thì quả nhiên nước chảy ra đã có màu trong suốt.
Lâm Dung xách tôi lên giường, sau đó ấn tôi xuống cắm vào.
Tôi kêu lên một tiếng, Lâm Dung ném cái gối tới nói: “Tự cắn đi, đừng phát ra tiếng.”
Tôi trần trụi nằm trên giường đón nhận từng đợt va chạm như bão tố của Lâm Dung, cơn tê dại từ phía sau kéo tới khiến tôi không thể kìm nén được tiếng rên rỉ. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tôi sợ đến nỗi phía sau co thắt lại, Lâm Dung lập tức thở dốc quát khẽ: “Tô Đống, kẹp nhẹ thôi.”
Tiếng chuông kêu mãi không dừng, Lâm Dung vô cùng mất hứng rút thằng em ra để đi lấy điện thoại di động ném cho tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn anh ta: “Là đàn chị gọi…”
“Ồ?” Lâm Dung chợt mỉm cười.
Tôi đặt chế độ im lặng để sang một bên: “Tạm thời không nhận.”
“Đừng.” Lâm Dung cầm lấy điện thoại nói, “Nhỡ cô ấy có chuyện gấp gì tìm em thì sao?” Nói rồi trượt màn hình ném lại trên người tôi.
Lâm Dung bật loa ngoài, giọng đàn chị vang lên: “A lô, Mộc Đông à.”
Tôi ngậm miệng không dám phát ra tiếng vì Lâm Dung vừa nâng chân tôi lên nghiêng người đâm vào. Tôi cắn chặt răng, thầm nghĩ chỉ cần im lặng thì đàn chị sẽ tự cúp máy thôi.
“Mộc Đông, nghe thấy chị nói gì không?”
Lâm Dung vừa cắm vừa cười, thấy tôi không nói gì liền lên tiếng: “Nhiễm Nhiễm à? Cậu chờ chút, Tô Đống ra ngoài rồi, vừa mới về, tôi đưa điện thoại cho cậu ấy đây.”
Tôi trừng mắt nhìn Lâm Dung, đm anh ta cố tình. Thử 𝙩hách 𝙩ìm 𝙩𝗋a𝓃g gốc, géc gô + T 𝗋UmT𝗋uye𝓃﹒VN +
“Chị ạ, em về rồi ah ~” Tôi bụm miệng, Lâm Dung vừa đâm mạnh một phát.
Đàn chị nghe thấy giọng tôi bèn cười nói: “Mộc Đông à, chị nhớ là em khá thân với trưởng ban truyền thông cũ, cái cậu họ Cao ấy, em còn phương thức liên lạc của cậu ấy không? Bọn chị đang tìm cậu ấy có chút việc.”
Lâm Dung ép đùi tôi ra sức ** tôi, tôi bụm chặt miệng, nghe đàn chị nói vậy vội vàng đáp: “À phải rồi, lát nữa em gửi chị số điện thoại với ID Wechat của anh ấy nhé.”
Đàn chị cảm ơn tôi rồi nói: “Ban đầu chị gửi tin nhắn thoại nhưng em không trả lời nên chị gọi điện luôn, không quấy rầy em chứ?”
Tôi dở khóc dở cười, quả thực là rất quấy rầy.
“Dạ không, không.”
“Thế thì tốt…” Đàn chị ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Mộc Đông, em với Lâm Dung đang ở cùng nhau à? Lâu lắm rồi chị không gặp cậu ấy.”
Giọng đàn chị nghe hơi ủ rũ, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với chị ấy, vì người chị ấy muốn tìm hiện đang cật lực cày cuốc trên người tôi…
“Chắc là dạo này…anh ấy hơi bận.”
Đàn chị cười trừ hai tiếng, nói: “Chị không biết hai người thân nhau như vậy đấy, đang chơi gì mà không gọi chị chơi cùng?”
Tôi thấy Lâm Dung đột nhiên dừng lại như thể đang cười, tôi phẫn nộ nhìn anh ta, đáp: “Bọn em à…bọn em đang chơi game… Ha ha.”
Đàn chị “À” một tiếng rồi nói: “Vậy hai người chơi tiếp đi, lần sau có cơ hội gọi chị chơi cùng nhé.”
“…Vâng ạ.”
Tôi cúp máy, Lâm Dung nằm nhoài lên người tôi, hỏi: “Game hay không?”
“Cút!!”