Dịch: Kogi
Nói chuyện với Lâm Dung xong tôi đã đứng bên bờ vực sụp đổ. Lâm Dung chính là chất xúc tác mạnh nhất trong thế giới của tôi, lần nào anh ta cũng có thể đẩy sự phẫn nộ của tôi lên mức cao nhất. Chẳng hạn như vụ Wechat này, tôi không nghĩ ra ai mặt dày hơn anh ta nữa, tôi đổi tên Wechat của anh ta thành “Lâm đần”, sửa xong thì phát hiện ra Lâm Dung đã đổi avatar. Tôi mở ra xem, là một con vịt màu xám, hai chân trông có vẻ như đang đạp nước…
Tôi thực sự muốn quay về thời cổ đại xem rốt cuộc Lâm Dung tiến hóa từ con gì.
Hơn chín giờ Vương Nghị tỉnh giấc, chúng tôi nhàn nhã ăn bữa sáng rồi xem ti vi, thời gian rảnh rỗi luôn khiến mọi người suy nghĩ vẩn vơ về tương lai.
Tôi nghĩ trong tương lai có lẽ mình sẽ mua một ngôi nhà hai tầng, phong cách tươi mới, rèm cửa sổ phòng khách phải là kiểu hai tầng, một tầng rèm cửa màu vàng nhạt, một tầng lụa trắng hơi trong suốt. Cuối tuần tôi và nửa kia sẽ nằm trên ghế sô pha, ánh mặt trời xuyên qua lụa trắng nhẹ nhàng phủ lên sàn nhà. Nàng nằm trong lòng tôi, tôi vuốt tóc nàng, sau đó cùng nhau xem một bộ phim hoặc chương trình giải trí hot nhất lúc đó.
Ước mơ không lớn, nhưng liệu có thực hiện được không?
Tôi nhớ đến Lâm Dung, nhớ đến nụ hôn buổi sáng khi anh ta ấn tôi lên tường, nói ra thì xấu hổ, thực ra đó không hẳn là nụ hôn cưỡng ép, chắc là có một nửa không tình nguyện, một nửa là mê muội, một nửa là bối rối, và một nửa không kìm nén được lòng mình.
“Đang nghĩ gì mà trông nghiêm túc thế?” Đột nhiên Vương Nghị hỏi tôi.
Tôi lắp bắp đáp: “Không có gì.”
Thôi, không nghĩ nữa, Lâm Dung gì gì đó đều chỉ là chuyện hoang đường nhất thời, bây giờ có nghĩ cũng chẳng ích gì, cứ để thời gian làm nó phai nhạt dần đi.
Buổi chiều, tôi và Vương Nghị cùng trở về trường. Vương Nghị về ký túc xá, tôi đến phòng tập gym, dù sao cũng làm thẻ năm rồi, không đi thì phí cả tiền.
Tôi không nhìn thấy Nhậm Tổ Tuấn ở phòng gym, cũng không nhìn thấy Lâm Dung, nhưng lại thấy một người không nghĩ là sẽ gặp ở đây – Thằng nhóc A Địch kia.
A Địch cũng trông thấy tôi, cậu ta chủ động lại gần quan sát tôi một cách trắng trợn.
“Có việc gì không bạn?” Tôi bị cậu ta nhìn đến mức hơi khó chịu.
A Địch dựa vào máy tập bên cạnh tôi, nhìn tôi hỏi: “Anh và Lâm Dung làm rồi đấy nhỉ?”
Kể cả Lâm Dung là con gái đi nữa thì câu này cũng quá bất lịch sự rồi, huống hồ Lâm Dung còn là con trai, vậy nên câu hỏi này vừa bất lịch sự vừa vô cùng gây sốc.
“Liên quan gì đến cậu không?” Tôi tức giận đáp trả.
A Địch đi tới trước mặt tôi hất tóc: “Chỉ là tôi tò mò không biết người khiến Lâm Dung thờ ơ trước tuyệt thế tiểu thụ chủ động dâng lên là tôi đây là người như thế nào thôi. Anh là trai thẳng đúng không?”
“Cậu muốn nói gì thì nói nhanh lên.”
“Anh biết làm thế nào để dùng phía sau lấy lòng đàn ông không?”
Tôi đứng dậy, cao hơn A Địch hẳn nửa cái đầu: “Vấn đề này cậu không nên hỏi tôi mà phải hỏi anh ta thì hơn.”
A Địch sững người vài giây, sau đó cười nói: “Chắc chắn anh và Lâm Dung làm rồi, hơn nữa anh còn là người nằm dưới.”
Đù, sao thằng ranh này nhìn ra được? Tôi không chịu thua lại nói tiếp: “Biết cậu không tin mà, đây chính là lý do cậu không cưa được anh ta đó, hiểu chưa?”
Nói xong tôi quay đầu bỏ đi, những lúc thế này nên để lại khoảng trống để kẻ địch có không gian tưởng tượng.
“Anh chờ chút.” A Địch đột nhiên gọi tôi lại, “Có thể qua bên kia ngồi một lát không?”
Tôi và A Địch mỗi người gọi một cốc nước trái cây rồi ngồi bên cạnh bàn tròn quầy bar.
“Nói đi, cậu muốn tuyên chiến hay là muốn khoe khoang với tôi?”
A Địch xấu hổ cúi đầu: “Đều không phải, thực ra tôi muốn xin anh chỉ bảo, chỉ là cứ bắt đầu nói là lại không kìm chế được cảm xúc.”
Chỉ bảo?
“Tôi muốn xin anh chỉ bảo, làm thế nào mà anh lại khiến Lâm Dung thích anh vậy? Tôi theo đuổi anh ấy một năm rồi, bám dai như đỉa, quyến rũ đủ kiểu, tặng quà các thứ… nhưng anh ấy vẫn không để ý đến tôi chút nào.”
…
A Địch không ngờ tôi sẽ nói như vậy, cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt khá bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Anh không hiểu cái giới này của chúng tôi, khác với tình yêu dị tính của các anh, chúng tôi…loạn lắm, ai dám mơ tưởng tình yêu đích thực chứ.”
Tôi đứng dậy kết thúc cuộc trò chuyện này: “Xin lỗi nhưng tôi thực sự không giúp được cậu, nếu có thể thì tôi còn muốn xin cậu chỉ cách làm sao mới có thể khiến Lâm Dung cách xa tôi ra một chút ấy. Tôi phải về ký túc xá rồi, tạm biệt.”
Trên đường về trường, không hiểu sao trong lòng tôi như có ngọn lửa, cuộc gọi của Lâm Dung vừa hay châm ngòi nổ.
Giọng nói của Lâm Dung truyền tới từ đầu kia điện thoại: “Đang làm gì thế?”
Tôi cáu bẳn nói: “Chẳng làm gì cả.”
Dường như Lâm Dung đã quen với giọng điệu này của tôi, tiếp tục nói: “Tôi phát hiện ra một quán ăn ngon lắm, buổi tối cùng nhau đi ăn chứ?”
“Không ăn.” Lửa giận của tôi bừng bừng cháy lên.
Lâm Dung: “…”
“Lâm Dung, anh có thể cách xa tôi ra chút không?” Tôi không kìm chế được mà bùng nổ, “Đừng làm phiền tôi nữa, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi như thể hai ta đang hẹn hò được không? Hôm đó tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, đừng nói là hẹn hò, bây giờ nhìn mặt anh tôi còn chê, anh hiểu không hả? Tất cả mọi chuyện đều chỉ là một phút bốc đồng thôi, tôi tin là anh cũng hiểu ý của tôi. Nếu anh là đàn ông thì đừng lôi ra đe dọa tôi nữa, trải nghiệm mới mẻ qua rồi là thấy chán ngay phải không Lâm Dung? Tôi biết anh có rất nhiều người theo đuổi, vì vậy làm phiền anh chuyển sang người tiếp theo, ok?”
Tôi dứt khoát cúp máy, sự bực dọc tích tụ trong lòng vơi đi rất nhiều.
Ăn tối với Vương Nghị xong, nằm trên giường tôi mới bắt đầu sờ sợ. Hồi chiều xả xong thấy thoải mái thật nhưng chưa nghĩ đến chuyện Lâm Dung sẽ phản ứng như thế nào. Nếu anh ta thấy nhục mà từ sau không liên lạc với tôi là tốt nhất, nhưng nhỡ chọc giận anh ta thì sao? Nhớ đến cú đấm của Lâm Dung hôm đó bụng tôi lại nhoi nhói đau. Mà tệ hơn nữa, chắc Lâm Dung sẽ không kể cho mọi người xung quanh tôi đâu nhỉ? Tôi hơi hối hận vì những lời nói ra mà không nghĩ đến hậu quả.
Tôi và Vương Nghị ngồi trên giường xem phim, tuy trông tôi giống như đang xem nhưng thực ra vẫn bất an liếc điện thoại, không gửi tin nhắn không gọi điện, không giống tác phong của Lâm Dung cho lắm, đừng bảo anh ta đang chuẩn bị tung chiêu ác ôn gì đấy nhé.
Bộ phim đến đoạn cao trào, người đàn ông tưởng mình đã thoát khỏi bàn tay ác quỷ, nhưng kẻ cầm cưa đột nhiên lại xuất hiện ngay trước măt.
“Ha ha, bắt được mày rồi.”
Đột nhiên bên ngoài có người đẩy cửa phòng ký túc, Lâm Dung phong trần mệt mỏi đứng ngoài, sắc mặt sa sầm.
“Tô Đống, em ra đây.”