Một đạo giọng nữ đột
nhiên vang lên từ bên cạnh bọn họ, đã quấy rầy dòng nước tình yêu thầm
kín, hai người đồng thời giương mắt nhìn lên, phản ứng không giống nhau.
“Là Tĩnh Phương a! Em cùng với chồng chưa cưới của em đi ăn cơm sao?”
Lê Bách Thuần cười cùng cô chào hỏi.
Tạ Mỹ Tiệp nhìn thấy Từ Tĩnh Phương, chuyện cũ đã qua cùng một lúc quay
lại, năm năm qua từng việc một giống như phi ngựa trước gió ở trong đầu
cô nhanh chóng tua lại một lần, làm cô không thôi cảm thán.
“Không có! Em đi cùng với bạn.”
Từ Tĩnh Phương tò mò liếc mắt nhìn Tạ Mỹ Tiệp, nhất thời không có nhận ra
cô. “Anh có bạn gái rồi sao? Thật là không biết suy nghĩ, cũng không có
nói cho em biết!”
“Bạn gái gì, cô ấy là Mỹ Tiệp a! Là vợ anh, em
đã gặp qua rồi không phải sao?” Ai, đừng ở trước mặt cô mà phá hủy bục
của anh được không? Anh thế nhưng là một người đàn ông chung tình nhất
đấy, trừ bỏ Mỹ Tiệp ra, trong lòng anh chưa từng có bất kỳ người phụ nữ
nào khác a!
“Vợ?”
Từ Tĩnh Phương cứng đờ, không dám tin
nhìn Mỹ Tiệp suy nghĩ, qua một lúc lâu mới từ trong ấn tượng mơ hồ nhìn
ra cô. “Ách, chị dâu, đã lâu không gặp.”
Thực hỏng bét a! Không biết được đây có được tính là oan gia ngõ hẹp không? Từ Tĩnh Phương âm thầm kêu khổ.
Chỉ có điều người phụ nữ này thay đổi thật đúng là nhiều, cô nhớ rõ khi lần đầu tiên các cô gặp mặt nhau, Tạ Mỹ Tiệp một bộ dáng nhỏ bé chưa từng
thấy qua việc đời, không nghĩ tới mới qua không mấy năm, cô liền trở
thành một nữ cường nhân khôn khéo giỏi giang, cũng khó trách bản thân
mình không nhận ra trước đó.
Ôi, năm đó bởi vì mình tùy hứng
ngang ngược, mới tạo thành hai vợ chồng bọn họ ly hôn, nói thật ra,
trong lòng cô thật đúng là áy náy, bây giờ nhìn thấy bọn họ ở chung một
chỗ hẹn hò, cô thật tình vì bọn họ cảm thấy vui vẻ.
“Chào cô, xin gọi tôi là Tạ tiểu thư.” Mỹ Tiệp gật đầu, nụ cười bên môi cũng không có kéo đến trong cặp mắt xinh đẹp kia.
“A...” Từ Tĩnh Phương cười thành tiếng, lúng túng vặn vẹo, thân hơi cúi xuống
thấp khẽ ở bên tai Lê Bách Thuần nói: “Ba ba nói anh đưa lên đơn xin từ
chức, kia chuyện gì xảy ra?”
“Còn không phải là chuyện từ chức kia thôi.”
Lê Bách Thuần nhún vui, anh tốn năm năm đem công ty trở thành xí nghiệp
đứng đầu số một số hai, cũng coi như là báo đáp ơn tri ngộ của Từ Tĩnh
Phương năm đó.
“Ở chỗ này nói không tiện, sáng mai gọi điện thoại cho em.” Từ Tĩnh Phương thay đổi không được tính tình đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến, sau khi ghé vào lỗ tai anh bỏ lại câu nói, đứng
thẳng người, lễ phép nói: “Vậy em đây không quấy rầy hai người dùng cơm, đi trước đây, bái bai.”
Từ Tĩnh Phương tới vội vàng đi cũng vội
vã, dường như cho rằng chẳng qua là một nhạc đệm nhỏ không ảnh hưởng
toàn cục, thật ra thì không phải vậy.
“Các người tình cảm vẫn là
rất tốt sao, nói chuyện còn lén lén lút lút, là sợ em đây một “người
ngoài” nghe được sao?” Tạ Mỹ Tiệp cúi đầu, cắt khối thịt bò bít tết bỏ
vào trong miệng, nhai kĩ sau đó nuốt vào cổ họng mới nhàn nhạt cười nhạo nói.
Lê Bách Thuần đang uống chút rượu đỏ, nghe thấy vậy thiếu chút nữa không có đem rượu trong miệng phun ra.
“Này! Em đừng nghĩ sai!”
Anh vội vàng cầm khăn ăn lau khóe miệng không cẩn thận tràn ra rượu đỏ, vội vàng không kịp giải thích: “Cô ấy là hỏi anh về chuyện từ chức thôi,
không phải chuyện phức tạp gì như em nghĩ đâu.”
Thật muốn mạng
mà, cô chỉ cần hắt hơi một cái, anh liền giống như là sao Ngưu Lang xoay mình hoảng sợ bất an, vậy tương lai không phải vĩnh viễn không thoát
thân được sao? Nhưng mà không quan trọng, người Trung Quốc nói thiệt
hay, “Nghe một miệng Đại Phú Quý”, cho dù cuộc sống sau này anh phải
nhìn sắc mặt cô để sống qua ngày, anh cũng vui vẻ chịu đựng á!
“Em làm gì ác, có nghĩ gì phức tạp đâu?” Cô liếc anh, đột nhiên cảm thấy
một chút cũng không muốn ăn. “Chuyện của anh cùng cô ấy, tôi không xen
vào, tôi ăn no rồi.”
Từ Tĩnh Phương là cố ý đi? Cố ý trước mặt cô nói chuyện thầm với Bách Thuần, là sợ bị cô nghe thấy sao? Nhiều năm
qua bóng ma trong cô như thế nào cũng không thể bỏ đi cách nhìn được,
cho dù biết rõ Từ Tĩnh Phương sẽ phải kết hôn, cô vẫn không tin Tĩnh
Phương đã chết tâm với Bách Thuần.
Nghĩ tới đây, giọng điệu của
cô liền không tự chủ được thay đổi kém đi, cô biết mình như vậy rất
không lễ phép, nhưng chính là như thế nào cũng khống chế không được.
“Em mới ăn có một chút làm sao mà no được? Ăn thêm một chút ít nữa không
được sao?” Thấy thịt bò bít tết trong dĩa ăn của cô căn bản không mất
bao nhiêu, anh rất khó tin cô đã muốn no rồi.
“No rồi thì no rồi, chẳng lẽ anh đau lòng tiền ăn cơm ở đây sao?”
Cô nhíu lại mi tâm, quật cường từ trong túi xách lấy ra ví tiền, rút ra hai tờ một ngàn. “Vậy tự em cũng có thể trả tiền được!”
“Tạ Mỹ Tiệp!”
Anh bị lửa giận không giải thích được của cô kích động, nổi giận mà bắt lấy cầm tay đang cầm tiền của cô. “Ở trong mắt em, anh chính là người đàn
ông lỗ mũi đôi mắt đều nhỏ như vậy sao?” (Ý TG là nhỏ nhen đó mí bạn...)
Cô cắn môi, nửa tiếng cũng không dám phát ra cổ họng mà nhìn anh, đồng
dạng, anh nháy cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm cô, hai người lớn
như vậy mà còn mắt to trừng mắt nhỏ, đưa tới một ít lời bàn tán cùng ánh mắt tò mò của những vị khách bàn ăn xung quanh.
Lê Bách Thuần
thì không sao, nhưng anh nghĩ thầm Mỹ Tiệp là một người phụ nữ, da mặt
luôn là tương đối mỏng hơn, liền trước tiên buông tay cô ra, tránh cho
đưa tới những người nhiều chuyện quan tâm quá độ.
Tạ Mỹ Tiệp thu lại tay của mình, lấy một tay kia xoa bóp cổ tay nơi bị anh bắt đau.
“Không muốn ăn thì đi thôi, anh đưa em về nhà.” Thấy vẻ mặt cô ủy khuất, Lê
Bách Thuần hối hận chính mình quá mức kích động, chỉ đành phải để động
tác mềm xuống tùy cô.
Tạ Mỹ Tiệp không có cự tuyệt ý tốt của anh, nhưng dọc theo đường đi hai người cũng không lên tiếng nữa, trong xe
một bầu không khí buồn bực trì trệ cơ hồ làm cho người ta nghẹt thở.
Chờ cô xuống xe, Lê Bách Thuần cũng không có lập tức đem xe lái đi, nhìn
thấy nhà tôn nho nhỏ của cô có ánh đèn sáng lên, anh thầm thở dài.
Một bữa ăn tối tốt đẹp như thế sao lại thay đổi? Anh muốn cho cô vui vẻ, nhưng rốt cuộc lại làm hư tất cả.
Anh lẳng lặng đoán suy nghĩ khó khăn lúc này của cô, khoảng chừng nửa giờ sau cô tắt đèn, anh mới lái xe đi.