Gặp quỷ! Bây giờ cô lại có loại ảo giác nắm túi xách đi ra ngoài!
“Tạ tiểu thư!” Thiệu Dịch Ngạn gọi với, cô lại hoàn toàn không dừng bước, vội vàng rời đi.
Khóe miệng Lê Bách Thuần co rút, dạ dày đau thắt, anh nắm chặt hai quả đấm,
không cách nào khống chế chân của mình, bước chân càng đạp càng nhanh.
Ước chừng ba, bốn giờ chiều, Lê Bách Thuần cũng đã rời giường rồi, sau khi
tỉnh lại anh ngồi yên ở trong phòng một lúc lâu, tính chờ Mỹ Tiệp đến,
nhưng đợi đến khi sắc trời bắt đầu tối, nhưng vẫn không thấy được bóng
dáng của cô.
Cô đến nơi nào? Chẳng lẽ đã quên chuyện đã từng cam kết với mình rồi?
Cô nói muốn tới thăm nhà anh, làm sao mới rời khỏi chỉ mấy giờ, cô lập tức quên đi chuyện đó?
Cô không để anh ở trong lòng chút nào cả, cho nên mới dễ dàng quên việc đã hẹn với anh như thế?
Đang lúc anh có suy đoán sai lệch, có phải cô có chuyện gì nên trì hoãn, đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Gia Hào, nói tại quán cà phê cách
nhà anh không xa, có thấy Tạ Mỹ Tiệp và một người đàn ông đang nói
chuyện.
Anh thường xuyên tiếp xúc với khách hàng, không nghĩ là
hai người khác phái không được gặp mặt trò chuyện với nhau, dù sao hiện
tại nam nữ bình quyền, mỗi người đều có cơ hội làm việc, chính anh cũng
thường xuyên gặp mặt những khách hàng là nữ.
Nhưng quan trọng là
muốn cho Mỹ Tiệp cảm động, anh không có lo lắng nhiều lập tức thay quần
áo ra cửa, vội vàng chạy tới quán cà phê này, nghĩ thầm đón cô rồi thuận đường đi ra ngoài dạo chơi cũng tốt, ai biết được mới vừa đứng ở trước
cửa quán cà phê, tìm được bóng dáng của cô, nghênh đón anh thế nhưng là
chuỗi hình ảnh khiến tâm thần anh rung động.
Người đàn ông kia là ai? Tại sao Mỹ Tiệp lại để cho anh ta cầm tay của cô?
Anh và Mỹ Tiệp từng là vợ chồng, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, mới
cầm tay của cô lại vào ngày hôm qua, nhưng hiện tại, người đàn ông kia
lại dễ dàng làm được, hơn nữa còn ở nơi công cộng trước mặt nhiều người.
Cơn ghen tức mãnh liệt sôi trào trong ngực anh, anh không có biện pháp đứng ở chỗ này nhìn Mỹ Tiệp và người đàn ông kia anh anh em em, đầu óc rối
loạn chỉ có một ý niệm, chính là nhanh chóng rời đi, chạy trốn tới một
nơi yên tĩnh để không ai thấy anh cực kỳ khổ sở.
Tạ Mỹ Tiệp đuổi
theo ra khỏi quán cà phê, trong nháy mắt đó cô xác định không thấy bóng
dáng Bách Thuần đâu nữa rồi, cô hồi hộp đứng nhìn xung quanh, rốt cuộc ở khúc quanh phía trước gặp bóng lưng anh đang đi qua.
Cô không chút nghĩ ngợi chạy tới, chạy một đoạn mới đuổi kịp anh.
“Bách Thuần!” Thật vất vả mới kéo được cánh tay của anh, cô thở phì phò thét lên tiếng. “Làm sao anh biết em tới nơi này?”
“Em có thể hẹn hò với người đàn ông khác ở nơi này, chẳng lẽ anh không thể
tới sao?” Anh cũng không nhúc nhích, đến quay đầu lại liếc nhìn cô một
cái cũng không chịu, giọng nói mỉa mai và lạnh lẽo trả lời một cách đầy
chế nhạo.
Trời ơi, anh quả nhiên đã hiểu lầm. “Không phải như anh nghĩ! Chúng em chỉ đang làm việc…”
“Nói chuyện công việc có cần nắm tay nắm chân thế sao?” Anh châm chọc, lừa
anh nói là không có gì chỉ vì công việc? Anh và các cô gái khác đều có
thể duy trì cự ly an toàn và lễ phép.
“Anh ta đột nhiên cầm tay của em, em không có…” Cô nóng nảy, cố gắng giải thích cho anh.
“Anh ta cầm tay em… em không biết hất ra sao?” Anh cắn răng, vẫn không nhìn cô như cũ.
“Anh đứng đợi thêm năm giây nữa, sẽ nhìn thấy em hất tay anh ta ra!” Thái độ của anh chọc tức cô, cô tức giận gầm nhẹ với anh.
Lê Bách Thuần cứng đờ, chậm rãi xoay người nhìn cô. “Không cần, em không cần phải diễn trò cho anh xem.”
Diễn trò? Lúc anh đang nhìn cô đùa giỡn cho anh xem là được rồi? Tạ Mỹ Tiệp
tức đến nổ tung, gương mặt căng lên đỏ rực, trái tim nhéo đau đến gần
như không thể hô hấp được.
“Vì sao em phải diễn trò cho anh xem?” Lòng của cô lạnh lẽo lại, hốc mắt nóng lên, lại khô đến không chen ra
nổi một giọt nước mắt.
“Cái này phải hỏi chính em, cũng không
phải lần đầu tiên em diễn trò trước mặt anh.” Người đàn ông kia cầm tay
cô, hình ảnh mãnh liệt ấy kích thích lý trí Lê Bách Thuần, tất cả câu
chữ hoàn toàn không trải qua suy nghĩ chỉnh sữa, xúc động không lựa lời
nói.
Tạ Mỹ Tiệp buông cánh tay anh ra, lảo đảo bước lùi một bước.
Phàm là chuyện đi qua nhất định sẽ lưu lại dấu vết, chính cô đã làm nhiều
chuyện như thế mà quên mất rồi sao? Cho dù lý do kia là vì để cho anh có một tương lai tốt đẹp, nhưng quay đầu lại cũng chỉ đổi được một câu nói mình đã sai.
“Anh đã cho là như vậy, vậy em cũng không còn gì để nói nữa rồi, thành thật xin lỗi, quấy rầy.” Toàn thân cô không khống
chế được run lên, trong nháy mắt xoay người, một dòng nhiệt nóng trợt
xuống gương mặt, mắt và trái tim cô đều bị đốt nóng.
“Mỹ Tiệp?!”
Cứ như vậy? Cô không muốn giải thích nữa? Cô thừa nhận giữa cô và người
đàn ông kia có tình cảm?! Một cỗ hoảng hốt nhéo trái tim Lê Bách Thuần,
anh vội vàng đưa tay kéo cô.
“Buông em ra.” Muốn so sánh lạnh lùng đúng không? Cô không phải không làm được, cô có thể!
“Không!” Không thể thả! Anh đã buông tay một lần, đổi lấy năm năm cô đơn và khổ
sở, còn lần này, nếu anh ngu xuẩn buông tay lần nữa, tuyệt đối sẽ mất
nhiều hơn! Chú ý đến đám người đi đường bắt đầu quăng ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ, lúng túng quyết định dời trận địa trước. “Trước tới nhà anh rồi nói sau.”
“Em không muốn! Buông em ra!” Lòng của cô thật sự rất đau….
“Nói rõ ràng anh lập tức thả, trước trở về với anh rồi nói!”